Chương 96 - Chương 96
"Ngươi cũng khuyên đi chứ!"
Không ngờ, Mã Hạo lắc đầu: "Trường An biết rõ mình đang làm gì, chúng ta không cần khuyên đâu. Khuyên cũng vô ích, xen hắn ta có đổi ý không kìa?"
Cả ba lại im lặng….
Thực ra chỉ mới chung sống một ngày nhưng họ đã nhận ra Lý Trường An không phải là người dễ lung lay.
"Đội trưởng, ngươi cũng biết rõ về hoàn cảnh của ta."
Mã Hạo tiếp tục: "Cha mẹ ta là lính mở rộng lãnh thổ ở Tây Bắc."
"Họ chỉ là những người lính bình thường, không có dị năng gì nổi bật thế nên họ đã chết trong quá trình mở rộng. Lúc đó ta chín tuổi, em gái ta mới lên bảy."
"Thời đó ta rất hận họ, làm sao họ có thể bỏ lại chúng ta khi chúng ta còn nhỏ như vậy. Tiền trợ cấp khi ấy thấp lắm, chỉ đủ để hai đứa trẻ chúng ta sống qua ngày."
"Ta giấu tuổi để đi làm kiếm tiền, cứ tưởng mình giấu giếm rất giỏi nhưng thực ra ai cũng biết, chỉ là không ai nói ra."
"Rõ ràng ta nhỏ con, yếu ớt, làm việc không nhiều bằng người khác nhưng lương của ta chưa bao giờ ít hơn."
Mã Hạo bật cười, nụ cười như đã trút bỏ được gánh nặng.
"Khi em gái ta tốt nghiệp đại học, ta mua rất nhiều đồ để cảm ơn những người đã giúp đỡ chúng ta.”
“Nhưng các cậu có biết họ nói gì không?"
Mã Hạo bắt chước giọng điệu của những người hàng xóm:
"Hạo tử à, bố mẹ ngươi đã hi sinh vì Tây Bắc, chúng ta giúp ngươi thì có đáng là gì đâu."
"Đó không phải là giúp, mà là trả ơn!”
“Những người đang sống trong thành phố này đều mắc nợ họ, mắc nợ những người lính đã hi sinh."
"Ngày hôm sau ta đã đăng ký nhập ngũ, vì ta muốn đến nơi mà cha mẹ ta đã từng chiến đấu, xem nơi đó có gì mà đáng để họ hi sinh cả mạng sống."
Trương Cường Tráng không biết lôi từ đâu ra một bao thuốc, anh ta châm một điếu cho mình, gương mặt anh ta khuất sau làn khói thuốc.
Lý Trường An cúi đầu, nhai từng miếng cơm, giọng nói nghẹn ngào thoát ra từ chiếc hộp cơm:
"Cả đời ta là một kẻ vô dụng, ít nhất ai cũng nói thế với ta."
"Những người đối xử tốt với ta thì rất ít, ít đến mức ta chỉ cần đếm trên một bàn tay.”
“Nhưng khi ta đến Lạc Thành, ta gặp một người đàn ông. Ông ấy là người xa lạ nhưng lại mong ta sống sót."
"Ông ấy từng là một người lính nhưng đã bị mất đôi tay nên không thể tiếp tục làm lính. Thế nên ta nhập ngũ, vì bản thân ta.. và cả vì ông ấy."
"Ta hy vọng một ngày nào đó ta có thể đeo thật nhiều huân chương đến trước mộ ông ấy và nói rằng, ta xứng đáng với lòng tốt của ông, ta xứng đáng được sống!"
Pạch! Lý Trường An mạnh tay đặt hộp cơm xuống:
"Ta vẫn sẽ đi. Lát nữa ta sẽ nộp đơn xin rời đội."
Pạch! Trương Cường Tráng đập tay xuống bàn, quát lớn:
"Im ngay! Ngươi là đội trưởng hay ta là đội trưởng? Ăn cơm đi!"
"Ngươi là người do ta đưa vào đội này, ngươi nói đi là đi, vậy thì mặt mũi ta để đâu? Trước khi ta chết, đừng hòng rời khỏi đội."
Hồ Sài cũng đứng dậy, khoác vai Lý Trường An:
"Ngươi coi chúng ta là loại người gì hả? Loại bỏ rơi anh em à? Phạt ngươi phải mời chúng ta một chầu!"
"Đúng vậy." Hác Khắc gật đầu:
"Nhớ giới thiệu bạn gái cho ta đấy."
Lý Trường An không biết từ khi nào mình đã không còn rơi nước mắt nhưng lúc này hắn cảm thấy khóe mắt mình nóng lên.
Cha, cha nhìn xem, giờ ta đã có rất nhiều bằng hữu!
Bầu không khí vui vẻ nhanh chóng bị phá vỡ khi Ngải Lệ Tháp xuất hiện, với lý do không nên quấy rầy bệnh nhân quá nhiều, cô ấy lần lượt đuổi mọi người ra ngoài.
Cả bốn người phải ăn nhanh hơn rồi rời đi nhưng vẫn không quên tươi cười.
Hồ Sài còn liên tục nháy mắt với Lý Trường An.
Nhưng hắn không hiểu được.
Ngải Lệ Tháp bắt đầu kiểm tra tình trạng hồi phục của Lý Trường An lần nữa.
"Chẳng phải hôm nay đã kiểm tra hai lần rồi sao?"
Lý Trường An thắc mắc.
Vừa tháo băng quấn trên người Lý Trường An, Ngải Lệ Tháp vừa đáp mà không ngẩng đầu lên:
"Tình trạng của ngươi hồi phục rất tốt. Kiểm tra nhiều lần là vì lợi ích của ngươi thôi, ý kiến cái gì."
Thực ra thì... Cơ thể này đẹp quá đi!
Lý Trường An cao 1m76, nặng hơn 80kg nhưng không hề có chút mỡ thừa nào, tỷ lệ mỡ cơ thể thấp đến mức khó tin.
Cảm thấy hài lòng, Ngải Lệ Tháp đắp lại chăn cho hắn rồi nhanh chóng quay đi để không ai nghe thấy nhịp tim ngày càng nhanh của mình.
Lý Trường An tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ.
Xé Rách Giả rõ ràng là quái vật cấp Đen, tương đương với S cấp của loài người, thậm chí còn vượt xa S cấp.
Trước Xé Rách Giả, hắn vẫn còn quá yếu.
Vấn đề lớn nhất là hắn không thể gây ra đủ sát thương chí mạng. Ngoài quyền cước, hắn chẳng có gì ngoài miệng để chiến đấu.
Khi quái vật đạt đến kích thước nhất định, vũ khí nhiệt thông thường không thể gây sát thương hiệu quả, chưa nói đến vũ khí lạnh.
Dị năng là vũ khí mạnh nhất của loài người sau ngày tận thế nhưng hắn lại không có dị năng. Việc tìm cách bù đắp cho điểm yếu này của bản thân là điều hắn chưa tìm ra.
Tình huống này đáng tuyệt vọng nhưng sau bao nhiêu năm sống trong vô số lần tuyệt vọng, Lý Trường An đã không còn để tâm nữa.
Hắn chỉ biết cố gắng hơn để thoát ra khỏi vực thẳm.
Hai ngày sau, dù Ngải Lệ Tháp không nỡ, cô ấy cũng buộc phải cho Lý Trường An xuất viện
Trên cơ thể hắn giờ không còn chút thương tích nào, các chỉ số sức khỏe đều vượt qua mức bình thường.
Cô ấy chỉ có thể luyến tiếc nhìn Lý Trường An thay quần áo để bù đắp cảm giác không nỡ chia tay.
"Lệ Tháp, cô có biết Văn An Nhiên không?"
Lý Trường An mặc áo khoác xong, quay lại hỏi.
Ngải Lệ Tháp gật đầu: "Thành viên mới của Đặc chiến bộ, người chiến thắng trong Thí Luyện Thái A, có ba dị năng nhưng hắn ấy vẫn đang được huấn luyện tại quân đội."