Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)

Chương 370

["Tôi sẽ giết anh, Yoo Jonghyuk."]


Mọi người trong thư viện đang xem văn bản đó.


[...Cứ thế này tất cả chúng ta sẽ chết mất.]


['Bức tường thứ 4' đang rung chuyển dữ dội!]


Toàn bộ thư viện đang rung chuyển. Những cuốn sách được sắp xếp gọn gàng rơi xuống và tạo thành một mớ hỗn độn. Tuy nhiên, không một thủ thư nào cố gắng dọn dẹp nó.


[Bực bội thật. Sao họ không chịu nói chuyện với nhau? Theo tôi nghĩ, hai người này không đủ khao khát để hợp nhất thành một sinh vật.]


[Sooyoung của chúng ta không làm gì sai cả....]


Con 'Mực' dùng một trong những xúc tu của nó chọc nhẹ vào con mắt tròn xoe.


Trong khi đó, văn bản vẫn tiếp tục. Mỗi khi lưỡi kiếm của Yoo Jonghyuk và Kim Dokja va vào nhau, răng của Nirvana phát ra những tiếng canh cách.


[Ôi, thành viên mới, cô nghĩ sao?]


Khi Yoo Sangah nghe thấy điều này, cô ấy ngừng bắt những cuốn sách đang bay trên đầu và quay lại nhìn các thủ thư. Trên tay cô chứa đầy ký ức của Kim Dokja - những cuốn sách mà cô đã đọc cho đến tận bây giờ.


[Hmm, tôi có hai ý kiến ​​về điều này.]


[Hai sao?]


[Một. Sooyoung-ssi chưa chết. Tôi biết cô ấy rất rõ và cô ấy không phải kiểu người sẽ mạo hiểm mạng sống của mình cho một vấn đề như thế này.]


Đôi mắt đẫm lệ của con Mực mở to hơn trước câu trả lời của cô.


[Hả? Nhưng ngươi cũng thấy rồi mà, phải không?]


[Có vẻ như ngươi vẫn chưa biết nó hoạt động như thế nào. Nữ chính ngất xỉu, tay cô ấy rơi xuống. Còn nam chính thì thức tỉnh! Ngươi thấy đấy, trong tất cả các bộ phim mà ta đã xem từ trước đến nay....]


Không để tâm đến những gì con Mực và Mô phỏng đang nói, Yoo Sangah điềm tĩnh tiếp tục.


[Hai. Họ hiện đang nói chuyện với nhau.]


Yoo Sangah nói khi cô ấy nhìn chằm chằm vào các văn bản tiếp tục chồng chất.


[Mặc dù không ai trên thế giới gọi đó là một 'cuộc trò chuyện', nhưng nó là vậy.]


____________


Những mảnh vỡ của Câu chuyện tuôn ra từ cánh tay nứt nẻ. Chúng là những câu chuyện mà chúng tôi đã cùng nhau tạo ra.


[Câu chuyện khổng lồ 'Mùa xuân của Thế giới Quỷ' đang kể câu chuyện của nó!]


[Câu chuyện khổng lồ 'Ngọn đuốc nuốt chửng huyền thoại' đang gầm gừ đầy đe dọa!]


Giống như rồng và hổ trong một trận chiến, các câu chuyện va chạm với những câu chuyện khác. Yoo Jonghyuk, sở hữu 'câu chuyện khổng lồ' giống hệt tôi, sử dụng sức mạnh tương tự để chống lại tôi.


[Cổ phần của bạn trong câu chuyện được áp dụng cao hơn đối thủ của bạn!]


Mặc dù cổ phần của tôi trong câu chuyện cao hơn, nhưng cổ phần của Yoo Jonghyuk vẫn không nghe theo lệnh tôi. Có lẽ là do ngần ấy năm Yoo Jonghyuk đã trải qua. Sau tất cả, anh ta là người kể câu chuyện của mình quyết liệt hơn bất kỳ ai trong Star Stream.


'Ch-chuchuchuchu-!!'


Xác suất của thế hệ thứ hai đang đàn áp chúng tôi. Tuy nhiên, một vài thứ vẫn thoát khỏi sự đàn áp của nó.


[Câu chuyện 'Kẻ phản đối phép màu' đang gầm lên như sấm!]


[Câu chuyện 'Kẻ phản đối Phép màu' đang gầm lên vì tức giận!]


Những câu chuyện giống hệt nhau được tạo ra bằng cách trải qua cùng một lịch sử va chạm với nhau.


['Chủ nhân của hòn đảo' đang rất chú ý đến bạn.]


[Nhiều Chòm sao đang theo dõi trận chiến của bạn.]


[Chòm sao 'Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng'....]


Giọng nói của các Chòm sao càng ngày càng mờ nhạt.


[Kỹ năng độc quyền, 'Bức tường thứ tư' được kích hoạt!]


Cả hai chúng tôi đều vung kiếm và đã sẵn sàng để giết nhau. Lưỡi kiếm của tôi liều lĩnh vung qua eo Yoo Jonghyuk, lưỡi kiếm của anh ta tấn công ngay trở lại và đâm vào vai tôi.


Trực giác chiến đấu của anh ta cao hơn, nhưng 'trạng thái' của tôi hơn anh ta rất nhiều.


[Câu chuyện khổng lồ 'Mùa xuân của Thế giới Quỷ' đang bảo vệ bạn!]


Hào quang siêu việt sắc bén xuyên qua lớp trạng thái dày và đâm thẳng qua. Từ năng lượng kiếm đó, tôi có thể đọc được ý định thực sự của anh ta. Tôi thấy anh ta tuyệt vọng giữ vững lập trường của mình như thế nào.


Anh ta không thèm hỏi và tôi cũng không thèm đáp. Không, chúng tôi cứ vung kiếm hết lần này đến lần khác. Thay vì miệng, những câu chuyện nói lên thay chúng tôi.


[Câu chuyện 'Thiên đường của sự tuyệt vọng' đang vồ vập như một con thú hoang!]


Những ký ức từ 'Thiên đường'...


[Câu chuyện 'Kẻ săn lùng Vua thảm họa' đang gầm lên!]


Dấu vết từ Vùng đất Hòa bình...


[Câu chuyện 'Kẻ giải phóng khu liên hợp công nghiệp' đang buồn rầu.]


Những khoảnh khắc từ cuộc cách mạng...


'Không thứ nào trong số chúng tồn tại trong các trang của Con đường sinh tồn.'


Khoảng thời gian chúng tôi đã trải qua không khớp với bất kỳ trang giấy nào mà tôi đã đọc trong quá khứ.


['Chuyển đổi Thiên thần' được kích hoạt!]


Đôi cánh xuyên qua bả vai tôi. Trạng thái của tôi ngay lập tức tăng lên và thấm nhuần vào Vẹn tín.


Cùng một tiếng nổ lớn, cơ thể của Yoo Jonghyuk bay lên không trung sau khi không thể chịu được lực va chạm.


"Tấn công tôi bằng tất cả những gì anh có, Yoo Jonghyuk. Vì tôi cũng sẽ làm như vậy."


Ánh sáng trong mắt anh ta thay đổi. Đường nét trạng thái nổi lên xung quanh anh ta bắt đầu biến dạng rõ ràng. Nó đủ mạnh để xoay chuyển không gian. Sức mạnh thực sự của siêu việt cấp cao đang được giải phóng.


Bóng dáng Yoo Jonghyuk được bao bọc trong ánh sáng vàng rực rỡ và biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.


['Quan điểm của Độc giả Toàn trí' giai đoạn hai vẫn đang được kích hoạt!]


Lưỡi kiếm của anh ta di chuyển nhanh đến nỗi mắt tôi thậm chí không thể theo kịp.


'Keeeeng-!!'


Một thanh kiếm chống lại một thanh kiếm khác. Tiếng kim loại ma sát ngày càng lớn, cổ tay tôi trở nên nặng trĩu. Những câu chuyện tuôn ra từ đùi tôi và những câu chuyện chảy ra từ vai Yoo Jonghyuk.


Và tất nhiên, giọng của anh ta cũng được nghe thấy.


['Bức tường thứ từ' được kích hoạt mạnh mẽ như để chống trả!]


Yoo Jonghyuk bắt đầu kể câu chuyện của mình.


'Cậu....'


Tôi cố đoán những ngữ tiếp theo tuôn ra từ miệng anh ta. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta sẽ đổ lỗi cho tôi. Đúng như Han Sooyoung nói, sau tất cả, anh vẫn là loại người như vậy.


'Tại sao cậu lại chọn ở lại vòng đó?'


Những ký ức về lần hồi quy thứ 1863 lướt qua đầu tôi.


["Tôi sẽ không quay lại vòng thứ ba. Tôi sẽ ở lại đây và xem kết thúc với con người nơi này."]


Quyết định mà tôi đã đưa ra quay trở lại với tôi. Vẹn tín bắt đầu phát ra những tiếng vỡ vụn.


Lúc ấy, đó là sự lựa chọn tốt nhất. Tôi đã nghĩ rằng, sau khi chứng kiến ​​kết thúc của vòng 1863, tôi sẽ có thể quay lại vòng thứ 3 một cách an toàn. Đó là lý do tại sao tôi cố gắng tìm ra câu chuyện mà mọi người đều có thể hạnh phúc.


Tuy nhiên, điều gì sẽ xảy ra nếu Yoo Jonghyuk vòng 1863 không giúp tôi?


Điều gì sẽ xảy ra nếu Han Sooyoung vòng 1863 có ý định giết tôi?


Liệu tôi có thể trở lại thế giới này mà không bị thương không?


Mặc dù tôi nghĩ rằng tôi hiểu rõ các kịch bản hơn bất kỳ ai, nhưng có lẽ tôi chỉ gặp may mắn và xoay sở để tồn tại cho đến tận bây giờ?


'Những đồng đội của cậu đang ở đây.'


Nhát kiếm đầu tiên của Yoo Jonghyuk chém vào vai tôi. Và...


'Dòng thế giới của cậu là ở đây.'


Nhát đánh thứ hai của anh ta tách khuỷu tay của tôi.


'Cậu đã bảo mọi người hãy sống cuộc sống của chính mình trong thế giới này.'


Nhát đánh thứ ba làm thủng một lỗ trên đôi cánh của tôi. Nó đau như chết. Tuy nhiên, điều gây tổn thương hơn cả là sự giận dữ và thất vọng ẩn chứa trong giọng nói của Yoo Jonghyuk.


'Hóa thân 'Yoo Jonghyuk' đang từ chối hồi quy.'


Yoo Jonghyuk, người đã từ bỏ con đường hồi quy và quyết định sống hết lần thứ ba vì tôi đang nhìn lại. Người yêu thế giới này hơn bất cứ ai và muốn bảo vệ nó vì điều đó, đang nhìn thẳng vào tôi.


'Nhưng sau đó, cậu...'


Một vài sự tức giận và một vài sự phản bội không thể diễn tả bằng lời. Cho dù một người có toàn trí như thế nào với tư cách là một độc giả, họ cũng không bao giờ có thể đọc chúng.


Yoo Hosung đã nói thế này:


"Một câu chuyện thoạt nhìn có thể không tuyệt vời đến thế, nhưng nó sẽ tạo ra một vực thẳm như mê cung cho tất cả những ai dám nhìn sâu hơn vào cốt lõi bên trong chúng. Đó là cùng một câu chuyện, bất kể một câu chuyện có nhỏ như thế nào."


Những gì tôi thấy không phải là tất cả của Yoo Jonghyuk. Tôi không bao giờ có thể hiểu hết lý do tại sao anh ta lại tức giận như vậy. Bởi vì mọi thứ đều có thể là lý do của anh ta, hoặc ngược lại, không có gì là lý do của anh ta cả.


Nhưng có một điều chắc chắn rằng, Yoo Jonghyuk đã quyết định không chịu lép vế trước bất kỳ ai nữa.


Không bị kiểm soát bởi tôi, không bị kiểm soát bởi chính anh ta. Và thậm chí cũng chẳng phải những Chòm sao chết dẫm đang quan sát chúng tôi ngay bây giờ.


'Trả lời tôi, Kim Dokja.'


Trong khi nhận những đòn đánh, tôi bắt đầu chùn bước. Rất có thể, Yoo Jonghyuk đã biết sự thật rằng ngay lúc này, tôi vẫn đang đọc anh ta.


Nhưng mặc dù biết rằng tôi đang đọc anh ta, anh ta vẫn không ngừng suy nghĩ.


'Trả lời tôi.'


Giống như cách tôi quan sát anh ta qua 'bức tường', anh ta cũng không ngừng viết một thứ gì đó vượt ra nó, hy vọng rằng sớm muộn gì cũng sẽ có người đọc được.


Không may, tôi không thể trả lời. Bởi vì nếu tôi làm vậy....


['Bức tường thứ tư' ngày càng dày.]


...Vậy thì anh sẽ trở thành một nhân vật đơn thuần của câu chuyện.


['Bức tường thứ tư' ngày càng dày hơn.]


Bởi vì... anh chắc chắn không thể trở thành một nhân vật đơn thuần.


'Ku-gugugugu-!!'


Yoo Jonghyuk trừng mắt nhìn tôi bằng đôi mắt rực rỡ đặc trưng của anh ta. Anh ta đã ở đây, tồn tại ở nơi này và ngay tại khoảnh khắc này, tiêu diệt tôi để chứng minh rằng anh ta không đơn thuần là một nhân vật của câu chuyện.


'Là vậy sao.'


Lời nói của anh ta bay lên 'bức tường'.


'Vậy, đó là lựa chọn của cậu.'


['Bức tường thứ tư' ngày càng dày hơn.]


'Ngay cả trong lần hồi quy này, tôi cũng không có bất kỳ người đồng đội nào cả.'


Nếu tôi đã nói gì đó, bất cứ điều gì, như một câu trả lời, có lẽ anh ta sẽ tha thứ cho tôi. Có thể, một phép màu sẽ xảy ra và anh ta sẽ chấp nhận tôi.


Tuy nhiên, ngay cả khi điều đó xảy ra, Han Sooyoung vẫn không trở lại và những tổn thương mà chúng tôi đã gây ra cho nhau cũng không thể xóa bỏ. Chúng tôi không bao giờ có thể trở thành đồng đội nữa.


Cho dù là Yoo Jonghyuk hay tôi, cả hai chúng tôi đều biết rõ sự thật này.


['Bức tường thứ tư' ngày càng dày hơn.]


Và đó là lý do tại sao chúng tôi cầm kiếm rồi lao vào nhau.


['Bức tường thứ tư' ngày càng dày hơn.]


Cuộc tấn công toàn diện va chạm với một cuộc tấn công toàn diện khác và phát ra một tiếng nổ lớn. Lớp bụi dày và nghẹt thở bay trong không khí. Không ai trong chúng tôi chịu được lực va chạm và ngã xuống đất.


Người đầu tiên đứng lên là tôi.


Tôi loạng choạng đi về phía Yoo Jonghyuk đang nằm, toàn bộ cơ thể anh ta giờ trông như một cái giẻ rách, tôi chĩa lưỡi kiếm vào anh ta. Anh ta không đưa ra bất kỳ phản kháng nào, mà thay vào đó là nhìn lên tôi rồi nói.


"...Tôi đã kiên trì với lần hồi quy này quá lâu. Vậy nên, hãy kết thúc nó đi."


Yoo Jonghyuk đã giết Han Sooyoung. Anh ta đã vượt qua ranh giới đáng lẽ không nên vượt qua.


Hào quang kiếm của Vẹn tín run lên. Ngay khoảnh khắc tôi giơ kiếm lên cao, tôi nhớ lại những gì Han Sooyoung vòng 1863 đã nói với tôi.


"Nếu cuốn tiểu thuyết của tôi lấy cắp từ 'Con đường sinh tồn', vậy anh là lấy cắp từ ai?"


Câu trả lời cho câu hỏi đó đã ở ngay trước mắt tôi.


[Kim Dokja học được cách sống từ người đàn ông này.]


Người đàn ông này là cha tôi, anh trai tôi và là người bạn lâu nhất của tôi.


['Bức tường thứ tư' đã tăng độ dày.]


Từ rất lâu rồi, tôi vẫn nhìn anh ta qua bức tường dày này. Tôi được anh ta cứu rất nhiều lần và khi nhìn vào câu chuyện của anh ta, tôi đã cố gắng sống sót.


Vẹn tín từ từ chạm xuống đất. Tôi không thể giết người này. Tôi cũng không thể cầu xin sự tha thứ của anh ta.


Tôi chưa bao giờ học cách hèn nhát như vậy. Không, tôi được dạy rằng phải trả giá cho những việc mình đã làm.


Yoo Jonghyuk vẫn đang nhìn tôi. Và tôi cũng vậy, nhìn lại anh ta.


'Tôi đang ở đây, ngay nơi này.'


Tôi biết.


'Ngay cả vậy, cậu chỉ chọn đọc và không làm gì khác.'


...Vì đó là cách sống của chúng tôi. Anh hành động và tôi đọc anh làm điều đó.


'Nếu cậu không muốn, tôi sẽ tự làm.'


Yoo Jonghyuk từ từ đứng dậy và nắm chặt lấy thanh kiếm của mình.


Tôi nghĩ rằng tôi có thể nghe thấy âm thanh của một câu chuyện sắp kết thúc. Nhà sản xuất hàng loạt từng nói với tôi điều này: một câu chuyện nào đó sẽ kết thúc mà không bao giờ tiến gần đến ■■. Tuy nhiên, nếu nơi này là điểm kết thúc cho tất cả các câu chuyện, và nếu ta được định sẵn để chết ngay tại đây, vậy thì chỉ nói một điều nữa thôi, nó vẫn ổn chứ?


"...Này, Yoo Jonghyuk."


Anh ta dừng hành động của mình khi tôi lên tiếng.


"Có thể anh đã biết điều này rồi, nhưng tôi không phải là nhà tiên tri. Không, tôi khác xa so với một sinh vật như anh có thể đạt được."


Kể từ khi chúng tôi cãi nhau trên cầu Dongho, tôi chưa bao giờ giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng.

Bình Luận (0)
Comment