Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)

Chương 371

Ngay khi mở mắt, Han Sooyoung phun ra một ngụm máu.


Chỉ sau khi máu đen đổ đầy mặt đất, cô mới lấy lại được ý thức của mình. Điều đầu tiên cô nhìn thấy là khu rừng rậm rạp. Đó không phải là địa điểm mà cô đã chiến đấu với Yoo Jonghyuk lúc trước.


"Mình thực sự đã suýt chết ở đó. Yoo Jonghyuk, đồ khốn nạn...."


Nếu không kịp chuyển ký ức của mình sang một Avatar ở gần đó vào khoảnh khắc cuối, có lẽ cô ấy đã chết thật rồi.


[Bạn đã sử dụng hết phân bổ của ngày hôm nay cho việc ủy ​​quyền 'Chuyển giao ký ức'.]


[Từ bây giờ, Avatar được áp dụng sẽ hoạt động như cơ thể thật của bạn.]


Cô ấy đã đoán được điều này sẽ xảy ra.


[Câu chuyện 'Dự đoán đạo văn' đang tiếp tục kể một cách do dự.]


Han Sooyoung đã chứng kiến ​​rõ ràng một số 'cảnh tượng' thông qua câu chuyện có tên "Dự đoán đạo văn" này, câu chuyện mà cô nhận được sau khi trải qua giấc mơ bí ẩn đó.


Chẳng hạn như những tương lai khác nhau sẽ thay đổi theo lựa chọn của cô ấy - cái chết của Kim Dokja, hoặc thậm chí là cái chết của Yoo Jonghyuk. Và tương lai duy nhất nơi cả hai lựa chọn khủng khiếp đó đều có thể được tránh hoàn toàn.


[Do hình phạt 'Chuyển giao ký ức', thể chất của bạn sẽ bị suy yếu đáng kể.]


"Mình thề, nếu một trong hai người họ chết, thì mình....!"


Han Sooyoung than phiền với bản thân và cố gắng cảm nhận những làn sóng năng lượng ma thuật xung quanh. Cô vẫn cần xác định nơi mà hai người đó đang ở.


Không lâu sau, các giác quan của cô cảm nhận được hai Trạng thái khá lớn. Cô nhanh chóng chạy về hướng đó.


Trong số tất cả các tương lai mà cô đã đọc, đây là 'thứ duy nhất hoạt động tốt'. Kim Dokja không chết, và lần đầu tiên, hai kẻ ngốc đó có thể cùng nhau chia sẻ một cuộc trò chuyện.


Đó là điều mà Dự đoán đạo văn của Han Sooyoung đã dự đoán, và đó là lý do tại sao cô ấy không cố gắng né đón kiếm của Yoo Jonghyuk vào giây cuối cùng. Vì vậy, Kim Dokja chắc chắn vẫn còn sống.


Họ ở xung quanh đây, cô nghe thấy âm thanh của một thanh kiếm va chạm vào một thứ gì đó khác.


'...Họ vẫn đang chiến đấu sao?'


'Hai tên ngốc này, mình thậm chí đã chết để hai người họ có thể nói chuyện với nhau, nhưng đây....'


Cô nghĩ rằng cô thực sự cần phải giáng cho hai người đàn ông này một cái bạt tai khi cô đến đó. Nhưng, khi cô ấy đi qua bụi cây và bước về phía trước, cảnh tượng sau đó khiến cô kinh hãi.


'Kwa-aaang-!! Bang-!!!'


Yoo Jonghyuk không thương tiếc vung kiếm của mình vào Kim Dokja đang nằm dài trên mặt đất.


"Này!! Tên chó điên kia!!"


___________


'....Mình đoán nó không hoạt động?'


Yoo Jonghyuk quan sát Kim Dokja đang nằm trên mặt đất. Trên ngực người đàn ông bất tỉnh, vết thương nông do Hắc Kiếm Quỷ để lại khá rõ ràng.


'Nhưng mình mới nhìn thấy nó mà.'


Yoo Jonghyuk nắm chặt thanh kiếm của mình và tập trung tinh thần. Gần như ngay lập tức, anh cảm nhận được luồng khí u tối đang rỉ ra từ cơ thể của Kim Dokja.


Đó là 'bức tường', là danh tính của sự 'xa lạ' mà anh cảm thấy mỗi khi nhìn vào Kim Dokja.


'Mình có thể thấy nó.'


Anh có thể nhìn thấy một bức tường đen tuyền, bao gồm vô số văn bản. Anh ấy giơ kiếm lên cao và mạnh mẽ đập xuống bức tường đó một lần nữa.


Bây giờ, một tồn tại siêu việt đang nghiêm túc đập vào nó, bức tường bắt đầu rung chuyển một cách không ổn định.


['Bức tường thứ tư' đang nhìn chằm chằm vào bạn.]


Không quan tâm nó có đang trừng mắt hay không, Yoo Jonghyuk tiếp tục đập vào bức tường.


'Bên ngoài bức tường này, có thể có....'


Nếu nó không chịu mở ra, vậy thì làm cho đến khi nó mở ra, nếu nó không thể bị phá vỡ, thì làm cho đến khi anh ta có thể phá vỡ nó. Lặp đi lặp lại.


Nhưng sau đó...


"Này, tên khốn điên rồ!! Anh mất trí rồi sao?!"


Cùng với một giọng nói chói tai, anh cảm thấy sau đầu mình có một lực khá mạnh. Máu chảy xuống và chặn tầm nhìn anh ấy. Qua màn máu đỏ, anh thấy Han Sooyoung đang quỳ xuống bên cạnh Kim Dokja.


"Này, Kim Dokja!! Bình tĩnh lại đi! Dậy.... Cái quái gì thế này? Anh ta vẫn chưa chết?"


Yoo Jonghyuk cau có không vui khi anh loạng choạng trên đôi chân của mình.


"Han Sooyoung, hôm nay cô thực sự muốn chết sao?"


"Hôm nay anh đã giết tôi một lần rồi, đồ khốn."


"Ngay từ đầu tôi đã biết cô sẽ không chết."


"Đừng có xạo nữa. Diễn xuất của tôi là trên cả hoàn hảo, biết không hả."


Cô ấy gầm gừ giận dữ và chỉ vào cơ thể hóa thân của mình (thứ là cơ thể thật của cô ấy cách đây vài phút) vẫn đang nằm ở một góc và bị lãng quên suốt thời gian qua.


Cơ thể hóa thân đang vỡ vụn, có dấu hiệu chảy máu rõ ràng. Một Avatar sẽ không thể chảy máu.


Yoo Jonghyuk nói một cách thờ ơ, "Một Avatar sẽ chảy máu như cơ thể thật nếu nó được truyền vào một lượng ký ức nhất định."


"Hả? Làm sao anh biết điều đó?"


"Từ bản ghi chép do chính cô viết. Cụ thể là cô của vòng 1863."


"Tôi của vòng đó đã viết đủ thứ tào lao phải không? Chết tiệt."


Có rất nhiều điều cô muốn hỏi, nhưng cô quyết định không nói ra. Thay vào đó, cô ấy chọc vào má Kim Dokja và lên tiếng, "Nhưng mà, nhìn như tên này đã hoàn toàn bị lừa ấy."


"Nhìn con đường đó đi."


"Nó đã diễn ra như thế nào?"


"Cậu ta đã phát điên và tấn công tôi."


Han Sooyoung nhếch mép và véo nhẹ vào má Kim Dokja như thể cô tự hào về anh. "Nhân tiện, ngực anh ta bị gì vậy?"


"Cậu ta đang trả giá cho việc bắt tôi ăn đất."


"...Đất??"


"Có một cái gì đó như thế."


Cô quay lại nhìn Kim Dokja, gò má của anh ta chùng xuống như không còn chút sức lực. Thành thật mà nói, anh ta chỉ vừa đủ sống, không một bộ phận nào trên cơ thể anh ta có thể được coi là 'ổn'. Mà khu rừng xung quanh đã hoàn toàn bị san bằng bởi trận chiến vừa rồi, nên sẽ rất lạ nếu cơ thể anh ta không bị thương nặng như vậy.


Han Sooyoung biết rằng khung cảnh bị tàn phá này là bằng chứng trực tiếp cho cuộc trò chuyện diễn ra giữa Kim Dokja và Yoo Jonghyuk.


"Rồi sao? Anh có nghe thấy câu trả lời mà anh muốn không?"


Yoo Jonghyuk dừng lại một lúc trước khi trả lời, "Một chút."


Cô có thể thấy rõ tầng sâu của cảm xúc chứa đựng trong câu trả lời 'Một chút'. Nhưng nó thuộc về Kim Dokja và Yoo Jonghyuk chứ không phải ai khác. Điều đó khiến cô cảm thấy hơi buồn và có chút cô đơn.


"Dù sao đi nữa, bây giờ anh đang quay trở lại Kim Dokja Company phải không?"


Yoo Jonghyuk nghiền ngẫm một lúc, nhưng sau đó, anh quay người rời đi như thể anh ấy đã nói hết những điều cần nói.


Cô cau mày. "Này, anh! Ít nhất cũng trả lời nó đi chứ? Tôi thậm chí còn giúp anh ra ngoài đấy??"


"'Đại chiến giữa Thần Thánh và Ác Quỷ' đang đến gần."


Yoo Jonghyuk tiếp tục bước đi. Một bước, hai bước...


Ngay khi Han Sooyoung chuẩn bị hét lên điều gì đó...


'Tsu-chuchuchu-!!'


Tia lửa bùng lên xung quanh cơ thể Kim Dokja và một 'giọng nói' đột nhiên phát ra từ anh ta.


[Yoo Jonghyuk-ssi, kịch bản ngu ngốc đó không phải thứ quan trọng nhất, anh biết đấy.]


Giật mình trước điều này, Yoo Jonghyuk nhanh chóng rút kiếm ra. Bức tường tưởng tượng bao quanh Kim Dokja thực sự đang di chuyển. Qua bức tường, ai đó đang nói chuyện với anh.


[Anh tin rằng đó là kết thúc khi anh tự nói chuyện một mình rồi rời đi sao?]


Không, đúng hơn, đó không phải bức tường, mà là...


[Anh cũng nên trải nghiệm nó, 'cảm giác trở thành một độc giả' là gì. Để thực sự hiểu nó như thế nào.]


'Tsu-chuchuchuchu-!!'


Bức tường không thể vỡ cho dù anh có đập bao nhiêu đột nhiên xuất hiện một cái lỗ nhỏ ở bên cạnh, và một bàn tay thò ra từ cái lỗ bí ẩn đó. Bàn tay tiến đến nắm nhẹ đầu Yoo Jonghyuk và sau đó đập vào bức tường.


____________


Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trong bóng tối đen như mực.


Chuyện gì đã xảy ra?


Tôi chết rồi sao?


...Bởi Yoo Jonghyuk?


Khi những suy nghĩ tiếp tục quay cuồng trong đầu, tôi từ từ đứng dậy. Tôi nhìn quanh nhưng không thấy gì cả. Ngay lúc đó, một ánh sáng rực rỡ từ một chiếc đèn lồng hiện lên trước mắt tôi.


[Dokja-ssi, vậy ra đây là nơi mà anh đã ở trong suốt thời gian qua.]


'Là cô sao, Yoo Sangah-ssi?'


[Anh ổn chứ?]


'Tôi đang ở đâu...?'


[Anh đang ở trong thư viện.]


Chỉ sau đó tôi mới hiểu chuyện gì đã xảy ra. Rất có thể, tôi đã bị hút vào bên trong Bức tường thứ tư khi tôi lại bất tỉnh lần nữa.


'...Nhân tiện, bên trong luôn tối như thế này sao?'


[Không, chỉ là hiện tại thư viện đang trong tình trạng hỗn loạn. Dư chấn của trận chiến lần này đã phá hủy tất cả những chiếc đèn lồng bên trong, các giá sách đều bị đổ. Bây giờ mọi người đang cố gắng hết sức để khôi phục mọi thứ.]


'Là lỗi của tôi. Tôi đã gây ra nhiều rắc rối cho cô rồi.'


Yoo Sangah cười nhẹ và lắc đầu.


[Không, hoàn toàn không.]


'Tôi có thể giúp gì không...?'


[Ồ, không, không sao đâu. Anh nên nằm ở đây và nghỉ ngơi. Tôi cũng sẽ ngồi đây và nghỉ ngơi một chút.]


Yoo Sangah lẩm bẩm và nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi. Khuôn mặt cô ấy được chiếu sáng bởi ánh sáng mờ của chiếc đèn lồng, giống hệt với khuôn mặt trong ký ức của tôi.


[Anh đã làm rất tốt.]


'....Về việc gì?'


[Khi anh nói những điều đó.]


Tôi không mất nhiều thời gian để hiểu cô ấy đề cập đến thứ gì. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy đã chứng kiến ​​cảnh tượng bên ngoài từ phía sau Bức tường thứ tư.


[Một mối quan hệ đúng đắn bắt đầu từ việc giới thiệu bản thân trước tiên, đúng không? Có khả năng lần này hai anh sẽ trở thành bạn bè thực sự.]


'....Sẽ thật tuyệt nếu điều đó xảy ra, nhưng...'


Tôi không quá mong đợi. Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng sẽ rất nhẹ nhõm khi cơn giận của Yoo Jonghyuk được xoa dịu. Nhưng dù tôi có nói gì đi chăng nữa, cũng không thể nào làm giảm đi cảm giác bị phản bội của anh ta.


Những cuốn sách lăn lộn khắp nơi trên sàn. Không nghĩ nhiều, tôi nhặt một cái lên.


[Kim Dokja, bản ghi chép từ năm 15 tuổi, phần #25]


Tôi lén đóng quyển sách lại và cười vào cái thứ chết tiệt này trong bóng tối.


[Uhm, xin thứ lỗi, Dokja-ssi?]


'Vâng?'


[Thực ra, ừm, tôi đã đọc cuốn sách đó. Chỉ một chút thôi.]


'...Cô đã đọc bao nhiêu?'


[...Nếu tôi thành thật thì, gần như toàn bộ. Tôi thấy những thứ này thú vị hơn 'Con đường sinh tồn', anh biết đấy.... Tôi xin lỗi.]


Mặt tôi đỏ bừng, nhưng chẳng thể làm gì hơn khi cô ấy đã đọc nó.


'Không sao đâu. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ vậy thôi.'


Tôi đã nghĩ rằng, nếu Yoo Sangah trở thành một phần của 'thư viện', những ký ức này dù gì cũng sẽ bị phơi bày. Cô cẩn thận nhặt những cuốn sách lăn trên sàn, từng cuốn một, rồi phủi bụi trước khi gom tất cả chúng lại.


Tất cả đều là ký ức của tôi.


Rất khó để nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, thứ đã bị che bởi bóng tối. Nhưng tôi vẫn có thể biết được rằng cô ấy đang cảm thấy rối ren như thế nào. Có lẽ là để an ủi cô ấy, tôi lấy một trong những cuốn sách cô ấy đang gom lại.


'....Đã được một thời gian rồi, thứ này.'


Tất cả những cuốn sách được thu thập là những câu chuyện của tôi.


Kim Dokja, 15 tuổi, 18 tuổi, 23, 28....


Tôi từ từ lật từng trang.


Kim Dokja, người không có cha.


Kim Dokja, người không có bất kỳ người bạn nào.


Kim Dokja, người đã mất mẹ.


Đó là một cuộc sống luôn bị thiếu một thứ gì đó, hoặc một thứ gì đó luôn biến mất khỏi nó.


[Một sự tồn tại đơn độc là một thực thể không tồn tại. Kim Dokja luôn cô đơn. Và đó là lý do tại sao anh là con một, 'Kim Dokja' không tồn tại.]


Đó là những từ ngữ hợp lý đến đáng buồn.


[Tuy nhiên, có một khoảnh khắc duy nhất mà Kim Dokka tồn tại, đó là khi con một trở thành độc giả.]


(*Kim Dokja: con một / độc giả)


Một câu chuyện cuộc đời được kể như một bản báo cáo dài trên một cuốn sách, tóm lại, về cơ bản đó là cuộc đời tôi. Tôi đã dành cả tuổi thanh xuân của mình cùng với 'Con đường sinh tồn' và trốn sau bức tường mà câu chuyện này tạo nên để né tránh sự soi mói của người khác.


[Cuối cùng, anh ấy chỉ sống lại khi đọc 'Con đường sinh tồn'.]


Tôi cảm nhận được ánh mắt của Yoo Sangah đang nhìn tôi từ bên cạnh. Tôi không biết tại sao, nhưng có cảm giác như không chỉ một mình cô ấy. Có lẽ, những thủ thư khác cũng đang theo dõi tôi từ đâu đó trong bóng tối.


Ngay lúc này, một dòng chữ bất ngờ đập vào mắt tôi trong trang giấy đang mở.


[Hôm nay, tôi đã gặp một người lạ trong buổi phỏng vấn. Người đó tên là Yoo Sangah.]


Ngay khoảnh khắc tôi đọc nó, tôi vô thức đóng cuốn sách lại.


...Có phải Yoo Sangah-ssi cũng đã đọc phần này không?


[Anh chưa bao giờ thắc mắc về điều này trước đây sao, Dokja-ssi?]


'Sao cơ? Về điều gì...?'


[Điều gì sẽ xảy ra nếu 'kịch bản' không bắt đầu? Điều gì sẽ xảy ra với chúng ta?]


Tôi đã không nghĩ về nó.


Điều gì sẽ xảy ra nếu 'Con đường sinh tồn' không trở thành hiện thực?


Điều gì sẽ xảy ra nếu cuốn tiểu thuyết 'Con đường sinh tồn' đi đến một kết thúc tự nhiên và thời gian tiếp tục trôi qua, điều gì sẽ xảy ra với tôi?


...Tôi vẫn còn sống chứ?


Tôi có thể tiếp tục chứ?


[Liệu chúng ta vẫn làm việc cho cùng một công ty như trước đây không?]


Bình Luận (0)
Comment