Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Chương 20


Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường
Do not reup
Mua xong hai cái underwear cho Ninh Khang, hai người liền rời khỏi bách hóa.
Trên đường đi đến bãi đỗ xe, có rất nhiều máy gắp thú nhồi bông, liếc mắt một cái, Dịch Huyên liền bị Peppa Pig hấp dẫn rồi.

Nhưng đây là bản giới hạn đó nha.
Dịch Huyên lăn lộn ngoài xã hội mà vẫn chưa có được bản giới hạn, rất muốn có một con.
Ninh Khang nhìn thấy cô như vậy liền trực tiếp nói "Anh gắp một con cho em."
"Khó lắm, tiêu tiền mua một con nhanh hơn mà." Dịch Huyên lớn vậy mà chưa bao giờ gắp trúng lần nào.
Ninh Khang quét mã QR mua phiếu, chắc chắn nói "Anh sẽ gắp được."
"Lợi hại vậy sao?" Dịch Huyên không tin nhìn anh.
Ninh Khang không cãi lại cô, quyết đình dùng thực lực nói chuyện.
Anh quan sát vị trí của thú bông bên trong cùng cơ cấu hoạt động, cuối cùng xác định được đối tượng để hạ thủ.
"Loảng xoảng" một tiếng, Dịch Huyên hưng phấn cong người xuống lấy Heo Hường Peppa, cười lên như một đứa trẻ "A a a a a...!Sao anh dám xịn vậy cơ chứ!"
Ninh Khang: "Em muốn thêm con nữa không?"
Dịch Huyên lắc lắc đầu nói, "Một con là đủ rồi, em sợ anh dọa cho bên hệ thống sợ khiếp."
Ninh Khang: "Nguyên lý căn bản không khó, muốn gắp trúng thì cũng bình thường."
"Nguyên lý gì cơ."
Dịch Huyên chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng Ninh Khang lại giải thích "Gắp thú nhồi bông, bí quyết là ở chỗ tính toán được góc tới, lực tác động và quán tính, từ góc độ hợp lực theo Newton II mà phân tích, thì chính là góc alpha này, nếu như..."
(Lời editor: Cái này mị chế xàm nên mọi người đừng tưởng thật nha, huhu đọc xong mà não muốn log out thật sự.)
Dịch Huyên: "Được rồi được rồi, anh lợi hại lắm!"
Ninh Khang hơi buồn "Đi thôi."

Dịch Huyên đem mấy túi quần áo vứt ra ghế sau, chỉ ôm mỗi Peppa Pig, Ninh Khang đột nhiên có chút hâm mộ nó: "Hôm nay anh gắp Peppa cho em, em cộng anh thêm điểm đi."
Dịch Huyên liếc anh một cái "Anh không thể làm chuyện này vì thêm điểm, như vậy không có thành ý."
Ninh Khang cũng không làm gì đươc hơn, nói "Không thêm cũng được, nhưng con heo này tốt xấu là anh gắp, em ôm nó không bỏ, ôm anh một cái đi mà."
"Hahahahaha, Ninh Khang anh muốn em cười mệt cỉu luôn sao?" Dịch Huyên cười một chặp, cuối cùng ngượng ngừng đem heo nhét vào lòng anh, "Ôm một chút đi."
Ninh Khang kéo tay cô, sau đó đem cô khóa chặt trong lồ ng ngực "Đừng nghĩ dùng Heo Hường đút lót anh, sao có thể bằng em được."
"Ninh Khang anh có phải chuyên Văn không vậy, sao có thể nói ngọt đến vậy chứ." Dịch Huyên không đẩy anh ra, ngược lại còn có ý hưởng thụ.
Ninh Khang nói nhỏ bên tai cô "Anh đây là dùng chân tình nói chuyện, không qua đào tạo chuyên sâu."
Ngọt quá đi!
Sáng chủ nhật cô về trường, Lâm Nhược Vân tối qua đã về rồi, không chờ nổi để được ăn vặt với cô, còn có cái gì mà trao đổi kinh nghiệm lần đầu tiên.
Nhưng khi cô đến phòng ngủ, Lâm Nhược Vân còn đang ngái ngủ, thấy cô trở lại chỉ nói:
Đặc sản tui để trên bản, cậu ăn đi, tui phải ngủ bù.
Dịch Huyên tấm tắc hai tiếng "Xuân tiêu khổ đoản ngày cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều."
(Lời editor: câu này được trích trong "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị, kể về Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi, sau một đêm rung rinh, nhà vua hận nỗi đem xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy, từ đó bỏ luôn việc chầu sớm luôn.

Mọi người có thể search mạng tìm hiểu thêm nha, vì bài này có liên quan đến chuyện An Lộc Sơn làm phản nổi tiếng đó)
"Hôm qua tui ngồi máy bay 12h khuya luôn đó." Lâm Nhược Vân nói xong liền quay người ngủ tiếp.
Đến 12h trưa, Dịch Huyên đói bụng liền lôi Lâm Nhược Vân dậy.
Lâm Nhược Vân tuy mệt mỏi, nhưng rửa mặt xong liền lên tinh thần, quan trọng hơn là da đã đẹp lên rất nhiều.
"Quả nhiên là có bạn trai có khác, tiết kiệm được tiền dưỡng da." Dịch Huyên chọc bạn.
Lâm Nhược Vân trừng mắt "Nào có như vậy? Tốt hơn chút xíu thôi."
Dịch Huyên nhìn bạn mình như vậy, không nhịn được nói "Đừng rải cẩu lương cho tui nữa mà."
Lâm Nhược Vân hừ một tiếng "Đây là tui trải qua muôn vàn đau khổ mới được đó."
Đau khổ? Dịch Huyên nắm được trọng điểm nói "Lần đầu tiên đó, thật sự rất đau sao?"

Về lần đầu tiên, Dịch Huyên chỉ đọc trong sách, đại đa số đều nói vô cùng đau, dùng mấy từ ngữ vô cùng khoa trương, nào là phanh ra làm hai nửa các thứ.
Huhu sợ.
"Cũng còn được đi." Lâm Nhược Vân nhớ lại hôm đó, thẹn thùng cúi đầu.
Dịch Huyên:......!Ăn cẩu lương no luôn rồi.
Cho dù là cô no, nhưng Lâm Nhược Vân ngủ qua buổi sáng, lúc này đã vô cùng đói, nói Dịch Huyên ra ngoài ban công đứng để mình thay đồ.
Dịch Huyên vừa quay đầu lại thì thấy trên người cô toàn là những điểm đỏ, "Ai ya......!Cậu bị dị ứng hay phát ban sởi vậy?"
Lâm Nhược Vân đỏ mặt "Con nít không hiểu, sau sẽ biết."
Dịch Huyên mờ mịt mới hiểu lại, à.
Không thể tưởng tượng được Tô Hữu Hằng bên ngoài lịch sự, bên trong lại tàn nhẫn như vậy, cô không nhịn được nghĩ tới Ninh Khang, không biết anh có biến thành sói không? Nếu vậy thật thì cô phải làm sao?
"Nghĩ cái gì vậy, nhanh lên nào, không là hết đồ ăn bây giờ!" Lâm Nhược Vân gọi Dịch Huyên một tiếng, cô hồi thần lại mới phát hiện mình vừa nghĩ bậy.
"Sao mặt cậu lại đỏ rồi." Lâm Nhược Vân hỏi.
Dịch Huyên làm bộ phẩy phẩy mặt, "Nóng quá đi có phải không?"
"Ủa vậy hả, cũng bình thường."
Trưa chủ nhật la cantine cũng không đông lắm.
"Huyên Huyên, cậu nhìn hướng 2h đi." Lâm Nhược Vân nhỏ giọng nói.
Dịch Huyên nhìn qua, chỉ thấy một bóng người cao gầy, làn da siêu trắng, nhưng vì quay lưng về phía cô nên cô không nhìn rõ người ta được.
"Làm sao vậy?" Dịch Huyên nhỏ giọng hỏi.
"Tui nghe người yêu tui nói, đó là thầy Kevin của học viện Người Máy, thầy đẹp lắm, nhưng thầy gay."
Ồ, cô đã thấy nhiều cặp học trò với nhau, nhưng hiếm thấy ở các thầy.
Kevin ăn cơm xong liền đi ngang qua chỗ cô, Dịch Huyên cố tình nhìn một cái.
Quả thật rất đẹp trai a, giống mấy cậu tiểu thịt tươi trong TV.

Thật là, mỹ nam không phải có bạn gái thì nhất định là có bạn trai rồi.
Kevin đi rồi, Lâm Nhược Vân quyết định ngừng ngắm trai mà đánh chén hai cái đùi gà.
"Cậu mang thai rồi hả, sao ăn nhiều vậy?" Dịch Huyên có chút ghét bỏ hỏi.
Lâm Nhược Vân nhìn cô như người IQ hai chữ số "Tui dùng cái cậu đưa rồi mà còn có chuyện được sao?" rồi đột nhiệt hạ giọng "Cái đó, cậu mua không tồi a, sau này mua thêm cho tui hai hộp, loại đó gần trường mình không bán."
"Không được." Dịch Huyên nhớ tới ngày đó Ninh Khang biết được chuyện cô mua đồ hộ Lâm Nhược Vân mà vẫn còn rùng mình.
"Vì sao vậy?" Lâm Nhược Vân nghiêng đầu hỏi.
"Tự xử đi ha." Dịch Huyên nói lời này xong liền cúi đầu ăn.
Trong lúc ăn cơm, Lâm Nhược Vân cũng không quên hỏi cô chuyến đi biển vừa rồi, có ghép đôi thành công không.
Có hả? Hình như không? Không hả? Hình như có?
Xét thấy quan hệ của mình với Ninh Khang còn chưa chính xác, mà Lâm Nhược Vân lại còn là fan não tàn của Ninh Khang nữa, cô quyết định sau này tính tiếp.
Nếu không, chẳng cần chờ cô khảo sát xong Ninh Khang, Lâm Nhược Vân liền đóng gói cô ship tới tận nhà anh luôn.
"Huyên Huyên"
Cô từ bàn ăn ngẩng đầu, thế mà lại gặp phải Phương Trạch Chu.

Sau rất nhiều lần không gặp lại, Dịch Huyên phát hiện mình đã thật sự buông lỏng cánh giác với người theo đuổi điên cuồng này rồi.
"Ồ, thật trùng hợp ha." Dịch Huyên cười trừ.
"Đương nhiên rồi, chúng ta luôn có duyên." Phương Trạch Chu ngồi xuống bên cạnh Dịch Huyên.
Nghe được lời này, cô thực sự muốn nổi da gà, đồng thời trong mắt Lâm Nhược Vân đối diện độ hảo cảm của anh ta cũng xuống số âm.
"Huyên Huyên, em gầy quá, ăn thêm đùi gà đi." Anh ta gắp đồ sang cho cô.
"Không cần, em đang giảm béo." Cô cự tuyệt.
"Em không cần giảm béo đâu, anh thích em, dù sau này sinh con có mập lên anh vẫn thích em."
Dịch Huyên nghe được lời này liền rất buồn nôn, trực tiếp cắt đứt ảo tưởng của anh ta.

"Phương Trạch Chu, em có bạn trai rồi, anh đừng như vậy."
"Không thể nào." Sắc mặc anh ta trầm xuống, "Không thể vì cực tuyệt anh mà nói bừa mình có bạch nguyệt quang, nói bừa mình là hoa có chủ, không công bằng chút nào."
Trời ạ, tới nước này luôn sao.

Dịch Huyên kiên định nói thẳng "Bạn trai của em là bạch nguyệt quang của em, trừ bỏ anh ấy ra, ai cũng không thể."
Phương đồng học liền ủ rũ rời đi.
Chờ anh ta biến mất, Lâm Nhược Vân mới hỏi: "Dịch Huyên, tui phát hiện lúc nãy cậu nói mấy câu đó với Phương Trạch Chu, cậu không hề diễn nha."
Dịch Huyên: Thì chân tình của người ta mà, còn diễn được hả.
Thật ra chuyện thích Ninh Khang vốn đã bị cô chôn sâu dưới đáy lòng, giờ lại như muốn phá kén xông ra.
Buổi tối, Ninh Khang gửi tin nhắn, nói rằng ngày mai mình có tiết, nếu cô muốn tới thỉnh giảng thì anh cho chỗ VIP ngồi luôn.
Dịch Huyên đương nhiên cự tuyệt, cô không thể bày ra vẻ mặt sùng bái trước mặt người theo đuổi mình được, hỏng hình tượng mất.
NK: Không tới cũng được, 11h ăn cơm chung với anh.
Dịch Huyên: Oki.
Ngày hôm sau, Tô Hữu Hằng có hạng mục cần phải ra ngoài, Lâm Nhược Vân lại đi trộm xem tiết Ninh giáo sư, vì chiếm được vị trí VIP mà mời Dịch Huyên đi cùng.
Đương nhiên là bị từ chối rồi.
Dịch Huyên ngủ đến 9h sáng, bắt đầu rửa mặt đánh răng, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, vẫn quyết định mặc cái váy màu trắng Ninh Khang mua cho hôm đó.
Không thể không nói, người nọ nhìn tốt thật, trong ba cái váy cô mặc cái này đẹp nhất.
Những lần trước tới khu giáo sư đều là vì việc học, giờ này lại giống như đi gặp lão công, không khỏi chột dạ.
Ninh Khang ở cuối dãy tầng 3, cô không biết vì sao càng bước đến gần văn phòng anh, bước chân mình càng giống ăn trộm.
Đột nhiên bên cạnh có người lướt qua, cô ngẩng đầu lên vừa vặn thấy Kevin.
Cô tự hỏi có phải Kevin đi tìm Ninh Khang không thì anh ta đã đứng trước cửa phòng nói một câu "Khang, ước pháo?"
(Lời editor: sau khi tìm kiếm một hồi thì mình cảm thấy "ước pháo" có thể là một hình thức SM, còn SM là gì, mời mọi người cùng search mạng:)))
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Nhất Nhất: Papa phải đối tối với bé một chút.
Ninh giáo sư: Sao vậy, bé cũng có phải vợ iu của papa đâu?
Nhất Nhất: Hiện bé đảm đương lưu lượng của đó, nếu không có bé chắc hong ai thèm coi chính văn.
Ninh giáo sư: Chờ lúc papa mami biểu diễn xem tại sao bé lại xuất hiện ở thế giới này, sao mà không có người xem cơ chứ?
Nhất Nhất: Vậy tại sao bé lại xuất hiện ở thế giới này?
Ninh giáo sư:.......


Bình Luận (0)
Comment