Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Chương 21


Đây là lần đâu tiên Dịch Huyên thấy nam x nam, trong đó còn có người cô thích, trời đất ơi!!
"Em kia, em tìm Ninh giáo sư ư?"
Dịch Huyên thì ngơ ngác, nhưng Kevin lại ra bộ vô cùng bình tĩnh.
Vì ước pháo trong miệng anh có nghĩa khác.
"...!Em..." Dịch Huyên chẳng biết mở miệng thế nào, chỉ nghe thấy tiếng bước chân.
"Em tới rồi sao?" Ninh Khang xuất hiện ở cửa phòng, nhẹ nhàng nhìn cô.
"Ukm." Dịch Huyên gật đầu, sau đó nghe được Ninh Khang nói "Em ở ngoài một lát, chờ anh nhé." Xong lại quay đầu nhìn Kevin: "Vào trong nói chuyện."
Hai người đàn ông ở trong một phòng, đóng cửa cái rầm, một trận gió thu dường như mới thoảng qua.
Cô giận rồi, Ninh Khang có ý gì cơ chứ, đem cô để ở ngoài, cùng giảng viên gay ở chung một phòng, còn đóng cửa kín mít, có phải ghét cô rồi không.
Dịch Huyên càng nghĩ càng giận, liền lén lút nhìn vào.
Không ngờ đón chào cô lại là hai người đang "thân thiết" với nhau.
Cô nắm chặt tay, chạy một mạch đi luôn.
Vụ dệt tự động hóa ở chỗ Diệp Gia Minh, chủ kỹ sư là Kevin.

Vừa rồi chỉ là Ninh Khang đang giúp xem phần thiết kế, hai người liền ngồi gần nhau.
Kevin thấy thái độ của Ninh Khang mặt lạnh với cô gái ngoài kia không bình thường, hỏi "Vừa rồi nhỏ kia là bạn gái ông sao?"
Ninh Khang đương nhiên không biết trả lời làm sao, vì anh còn chưa nhận được câu trả lời của cô, vì thế mới im lặng.
Kevin liền nhắc "Sao không cho nhỏ vào vậy?"
Ninh Khang lắc đầu "Nếu như cho em ấy vào nghe chúng ta thảo luận mấy cái máy móc khô khan này thì chắc chắc em ấy choáng váng luôn quá."
"Ồ, mà nãy tui hỏi ông việc tham quan pháo đài quân sự, gọi tắt là Ước Pháo, hình như nhỏ hiểu lầm rồi." Kevin nói.
Ninh Khang nghe được thì hơi đau não, "Chúng ta đều là nam, chắc cũng không hẳn đi."
Kevin cười gượng, nói: "Cũng không gạt ông, bạn gái tui là người bên Lan Công luôn đó, nhưng mà em ấy mới học năm 2 thôi.


Vì tránh lời ra tiếng vào, nên tụi tui mới im lặng.

Nhưng mà ông biết rồi đó, tui hot quá nên tuần nào cũng có người đưa thư tình.

Nên để bạn gái an tâm, tui đồn tui gay rồi."
Nghe được câu cuối, Ninh Khang mặt đen sì.
Trời giữa trưa nắng nóng, Dịch Huyên ra cửa quên mang dù, bây giờ đi dưới cái nóng kinh khủng này rất mệt.
Cô nghĩ về lúc ở chung với Ninh Khang, có lúc vui, lúc giận, lúc dỗi, lúc hờn, nhưng thanh âm trầm thấp của anh luôn quanh quẩn bên tai, làm cô vui vẻ.

Nhưng lúc nãy sao anh dám không cho cô vào, lại còn ở chung với ông thầy gay đó chứ!
Thế là nước mắt cô lại rớt xuống.
"Ninh Khang xấu xa, lừa đảo, em ghét anh, em mà yêu anh thì em cùng họ với anh!" Dịch Huyên âm thầm mắng, đột nhiên đỉnh đầu tối sầm.
Cô định bỏ chạy, nhưng chưa nhấc được bước nào thì liền bị bế bỏ vào SUV.
"Anh bỏ em ra!" Dịch Huyên dùng sức cựa quậy, nhưng đương nhiên không thể, chỉ bỏ được chân xuống đất.
Tuy rằng chung quanh không có ai, nhưng vẫn có người đi qua nhìn nhìn, cộng thêm độ nổi tiếng của Ninh Khang ở đây nữa, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp lên xe.
Anh không nói không rằng, trực tiếp đưa cô đến nhà mình.
Dịch Huyên cảm thấy thật xấu hổ, ngoài mặt tỏ ra không thích anh vậy mà lại vì anh mà khóc huhu.
Cho nên vừa bước vào cô đã lớn tiếng nói "Ninh Khang, anh không nên thích em, chúng ta không hợp."
Ninh Khang nhăn mày "Anh lỡ thích em hơn 2 phút rồi, không thể bị lỗ được."
Dịch Huyên không ngờ anh còn có thể đùa, cô nói "Em không phải đang nói giỡn, em biết anh rất ưu tú, là đối tượng hoàn mỹ của rất nhiều cô gái, nhưng em muốn sự đáng tin cậy, sự an ổn, nhưng anh không cho em điều đó."
Ninh Khang cong môi: "Dịch Huyên, em không thể vì anh ưu tú mà cự tuyệt tình cảm của anh.


Anh thích Dịch Huyên em bây giờ, cũng là thích em cả đời."
"Nhưng bên cạnh anh có quá nhiều người, nữ nhân thì không nói, giờ đến đàn ông cũng thích anh.

Em có yêu cầu rất cao đối với hôn nhân, em hy vọng tương lai cũng giống ba mẹ, cảm tình đến già vẫn còn nồng đậm, anh có thể không?"
"Anh đương nhiên hiểu, anh tin rằng sau này hai ta sẽ ngược bé cưng đến mức nó muốn trốn nhà bỏ đi, em mà từ chối anh bây giờ là sẽ hối hận đó." Ninh Khang ôm Dịch Huyên vào lòng.
(Lời editor: Một phút thương tiếc bé cưng Tiểu Nhất Nhất)
Anh đem cô đè lên ngực mình, làm cô nghe tiếng tim đập nhanh của mình:
"Huyên Huyên, tim anh trước giờ vẫn tốt, chỉ có khi bên em nó mới đập loạn như vậy."
"Anh xin lỗi, anh không biết anh làm em bối rối như vậy, anh không muốn hứa hẹn suông nữa, anh muốn mỗi phút mỗi giây đều có thể thực hiện điều em mong muốn." Anh nhìn cô chăm chú, "Huyên Huyên, làm bạn gái anh được không?"
Dịch Huyên rung động rồi, cô nghe thấy tiếng tim mình như sóng cuộn, giờ này khắc này, cô chẳng còn tìm ra lý do gì để thuyết phục mình cự tuyệt anh được nữa.
Một người đàn ông có thể làm cô hỉ nộ ái ố như vậy, sao cô có thể phủ định việc mình yêu anh được.
"Em là người giữ lời, anh mà lừa dối em là em tiễn anh luôn đó." Dịch Huyên vẫn kiên quyết.
Ninh Khang gật đầu mạnh bạo, "Đương nhiên rồi, mà nãy em nói nếu yêu anh thì sẽ mang họ của anh, việc làm em họ Ninh không thành vấn đề, nhưng anh sợ em thấy diễn biến quá nhanh nên trước hết làm bạn gái anh đã, từ từ mình kết hôn nhé."
"Ở anh lừa em à?" Dịch Huyên thẹn quá hóa giận đưa nắm đấm lên, nhưng nhanh chóng bị anh nắm lấy, môi cũng bị độc chiếm.
Ninh Khang trước nay đều bá đạo, vội vàng, làm người ta thở không nổi, trước kia còn cho cô cơ hội lấy khí, giờ thì trực tiếp thực hành French Kiss.
"Em...!Muốn...!Thở." Dịch Huyên suýt ngất chỉ có thể cố nói được như vậy.
Ninh Khang nghe được mới đem cô buông ra, hỏi "Vậy có chịu không?"
Không..." Dịch Huyên thờ dốc, Ninh Khang thì làm bộ tiếp tục tấn công lần hai, cô sợ quá liền lập tức sửa "Không đáp ứng là không được rồi."
Ninh Khang cười nhẹ, cảm thấy mỹ mãn mà ôm cô vào lòng, nói: "Huyên Huyên cảm ơn em, anh nhất định sẽ không để rớt điểm, dùng cả đời này phấn đấu để được cộng điểm nha."
Rốt cuộc cũng có bồ, điều này làm Dịch Huyên vô cùng vui vẻ, nhưng nghe được chữ "cả đời" thì cũng phải ngoài lạnh trong nóng nói "Lúc nào cũng nói vậy hết, anh có phải là GAY trá hình tìm em làm bình phong không?
Ninh Khang thật muốn coi trong não cô có gì mà ngay lúc lãng mạn vậy lại làm người ta mất hứng.

"Vậy em tự mình cảm nhận xem anh có phải người bình thường không?" Anh đem cô dán sát vào mình.
Lần đầu tiên cảm nhận được đàn ông, cô thật sự hết hồn.

"Anh, đồ lưu manh."
Vì không định mang cô về nhà nên trong bếp Ninh Khang cũng chẳng còn gì, vậy là hai người lại đi ăn cơm Tây, quán này hương vị không tồi, lại còn có nhiều đồ ngọt, Dịch Huyên rất thích.
"Huhu đẹp quá, em không nỡ ăn."
Ninh Khang nhìn thấy bộ dạng này của cô, bật cười "Vậy em ăn hay không ăn."
Ăn! Dịch Huyên đấu tranh tư tưởng ba lần xong thì bắt đầu hạ thủ.
Vì beefsteak sơ chế hơi lâu nên Ninh Khang đưa bánh ngọt cô ăn trước.
Nhưng Dịch Huyên quá hăng say thưởng thức, thế là quên luôn bạn trai mới nhậm chức của mình, cô dè dặt hỏi: "Anh thử chút đi."
Ninh Khang không thích đồ ngọt nên từ chối.
Nhưng Dịch Huyên cảm thấy có thứ tốt phải nghĩ tới bạn trai, cực lực mời gọi "Phải ăn đồ ngọt mới cuộc đời ngọt được!"
Ninh Khang nhướng mày nhìn cô, nói: "Còn nhiều phương pháp khác mà."
"Khác nào cơ."
Ninh Khang nhịn cười nói "Mỗi ngày thấy em đều cảm thấy vô cùng ngọt."
Dịch Huyên động tâm rồi, cô hờn dỗi nói: "Miệng lưỡi trơn tru."
"Miệng lưỡi anh trơn tru hay không em rõ nhất mà."
Dịch Huyên đột nhiên nhớ tới nụ hôn vừa nãy, trực tiếp ửng hồng.
"Nhưng nếu em nói hương vị rất ngon, anh nghĩ anh cũng nên nếm thử.
Nói rồi trực tiếp hôn cô, Dịch Huyên lúc đầu tính đẩy anh ra, nhưng suy đi tính lại, nụ hôn này so với những lần trước đó quả thật ngọt ngào hơn rất nhiều, vì thế chậm rãi hưởng thụ.
Cho đến lúc phục vụ mang beefsteak lên mới kết thúc.
Phục vụ là một cô gái nhỏ nhắn ngây thơ, nhìn vậy rất hết hồn.
Dịch Huyên thật sự muốn độn thổ.
Chờ phục vụ đi rồi, cô mới nói với Ninh Khang, "Về sau ở ngoài không thể tùy tiện hôn em, em ngại lắm."
"Anh sợ mình mất khống chế lắm." Ninh Khang nghiêm trang trả lời, còn đút một miếng thịt cho cô.
Hai người đang ăn thì có một người đàn ông đi tới.


"Ninh tiên sinh, tôi đã phác thảo ra mấy kiểu, anh cùng bạn gái xem một chút."
"Cảm ơn anh" Ninh Khang tiếp nhận túi văn kiện, người kia nói rằng có việc thế là rời đi trước.
"Thứ gì vậy anh?" Dịch Huyên hỏi.
"Em tự xem đi."
Dịch Huyên đầy dấu chấm mở văn kiện ra, đem một xấp A4 nhìn, thì ra là thiết kế phòng.
"Đều là phong cách Scandinavian, em có điểm nào không thích hay không? Anh nói lại với bên thi công? Ninh Khang hỏi.
Dịch Huyên mới phản ứng lại được chuyện gì đang xảy ra, lúc trước cô từng nói mình thích Scandinavian, hôm nay anh liền cho người phác thảo.
"Có nhanh quá không anh?" Dịch Huyên vẫn còn ngơ ngác.
Tính ra hôm nay mới bắt đầu xác định quan hệ luôn đó.
Ninh Khang lại không cho là vậy "Nhanh thế nào cơ chứ, trang trí lại không mất quá nhiều thời gian nhưng đi qua đi lại thì cũng phải 6 tháng.

Như vậy tính toán, anh mất đến hơn nửa năm mới có thể đón em về, sao nhanh được."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Trường học tiến hành hoạt động ngoại khóa cảnh giác kẻ xấu.
Cô giáo: Nếu như có người lạ đưa đồ ăn cho các bé, hạ thấp sự đề phòng cảnh giác của các bé thì nhất định không được ăn.

Nếu như ăn phải rồi, các bé sẽ không thể quay lại với mẹ iu nữa.

Nhất định phải né ra xa nha!
Nhất Nhất: Bên cạnh bé cũng có một người như vậy, nhưng bé không thoát được để đến với mami.
Cô giáo lập tức căng: Ai vậy?
Nhất Nhất: Papa của bé, mỗi lần đều là cho bé ăn ngon xong rồi cho bé vào phòng trẻ em, đến lúc bé muốn đi tìm mami, papa liền uy hiếp bé, bé không được ôm mami ngủ!
Cô giáo:.......

Bình Luận (0)
Comment