“Nói nghiêm khắc thì, cũng không phải do học viện Lan Nhân đích thân cử người đến. Những việc thế này, bộ phận chiêu sinh của học viện Lan Nhân sẽ sắp xếp một ít trọng tài ngoại tịch đến thay thế, bọn họ sẽ không tự mình đến. Mà bởi vì không đích thân đến nên đương nhiên cũng không chịu trách nhiệm gì cả. Dù sao bộ phận chiêu sinh của học viện Lan Nhân mỗi năm đều bận rộn vô cùng, không có thời gian. Ừm, bọn họ nói như thế đó.”
“Bất quá, một số lãnh địa công tước, hầu tước thì có thể sẽ do người của chính viện phái tới.”
Mạc Ly trợn mắt: Học viện Lan Nhân ý là nói trắng ra rằng – “Mấy cái địa phương nhỏ nhặt như các ngươi không đáng để bổn viện đích thân hạ cố đến một chuyến, đã không đến thì dĩ nhiên cũng không cần chịu trách nhiệm.”
“Nhưng nếu như vậy, trọng tài được cử đến lại không thống nhất trình độ, chẳng lẽ không sợ xuất hiện tình huống nhận hối lộ hay gian lận sao?”
“Mạc Ly các hạ hiểu vấn đề khá rõ đấy... Xác thực đúng là sẽ có tình huống như thế xảy ra. Nhưng mà giống như lãnh địa của tử tước Munster – loại địa phương nhỏ thế này thì cũng chẳng thể xuất hiện được thiên tài nào có thiên phú dị bẩm, học viện Lan Nhân đại khái cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ thôi.”
Nói trắng ra là – cái đất này quá nhỏ, quá nghèo, không đáng để học viện Lan Nhân hao tâm tổn sức cử chuyên gia đến tận nơi chiêu sinh. Dù sao đây chỉ là vòng loại, danh ngạch cũng chỉ có một, kết quả cuối cùng thì như con la con ngựa đem ra kéo xe một vòng là biết ngay. Dù có dựa vào gian lận hối lộ mà cho con cháu quý tộc thượng vị, thì tuyệt đối không thể trụ được đến vòng cuối.
“Vấn đề này ngươi không cần quá lo lắng.” Rokko dừng một chút. “Thiếu gia nhà ta đã nói, sẽ toàn bộ quá trình theo dõi thi đấu, tử tước Munster cho dù muốn trắng trợn mở cửa sau cho nhi tử mình, cũng phải xem xem có thích hợp không.”
“……Rokko các hạ, có một vấn đề ta không biết có nên hỏi không.” Mạc Ly sắc mặt cổ quái.
“Mời cứ nói.”
“Thiếu gia nhà ngài, chính là Norma tiên sinh đó, hắn... ừm, có vấn đề gì về phương diện giới tính không?” Mạc Ly cực kỳ cẩn thận, cố gắng uyển chuyển mà biểu đạt ý của mình.
“Các hạ có ý gì đây?……”
“Khụ, nói trắng ra là, hắn có phải là nam đồng không?” Thật lòng mà nói, Mạc Ly nghi ngờ không phải không có cơ sở.
Hắn – không có bối cảnh, không có tiềm lực, thậm chí đến cả huyết mạch cũng không – chỉ là một tên bình dân. Vậy Norma rốt cuộc muốn gì ở hắn? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là... nhắm vào thân thể hắn mà thôi! Bằng không, nếu không phải là nam đồng, thì việc gì lại quan tâm chăm sóc hắn như vậy??
“…… Thiếu gia nhà ta, ít nhất ở phương diện đó là bình thường.” Rokko có chút bất đắc dĩ trả lời.
“À….” Ý là – những phương diện khác thì không đảm bảo?
Đúng lúc này, đồ ăn nóng hổi được dọn lên, con ngươi Mạc Ly lập tức sáng rực lên như kim quang.
Sáng nay hắn còn chưa ăn sáng, đợi chính là lúc này!
“Ừm ừm, ngươi cũng ăn chút đi, để ta nói một mình cũng kỳ lắm.” Mạc Ly vừa hạnh phúc nhồi bò bít tết vừa nhai chân dê, hai má phồng lên mà vẫn không quên thúc giục Rokko ăn cùng.
“Không được, Mạc Ly các hạ, lúc đến ta đã ăn rồi, không đói.” Rokko cự tuyệt, nhìn đối phương ăn mà không có điểm dừng, không tự chủ được quay đầu đi chỗ khác.
“À, vậy sao? Không đói cũng có thể ăn vui mà.” Thấy đối phương không đụng đũa, Mạc Ly cũng không miễn cưỡng. Hắn thực sự rất đói, tối qua còn đại chiến kịch liệt với công chúa điện hạ đến nửa đêm, chẳng ăn được gì – giờ thì đói sôi ruột!
Tay trái bò bít tết, tay phải chân dê, lại rót thêm rau và canh vào bụng, một đợt ăn ngấu nghiến khiến các nhân viên phục vụ đứng cạnh cũng sững sờ.
Cái này là quỷ đói đầu thai à? Lớn bằng này chưa thấy ai ăn khỏe như thế!
Sau khi ăn xong, Rokko dặn dò thêm một số chuyện lệ thường rồi ai về nhà nấy, đường ai nấy đi.
Liên tục mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, lại ăn no bụng, ấm áp người, Mạc Ly về đến nhà là lập tức ngã xuống giường ngủ khò.
Còn ba ngày nữa mới đến kỳ thi đấu, hắn định dùng ba ngày này để dưỡng tinh thần cho tốt.
Không biết đã ngủ bao lâu, cho đến khi một trận ồn ào làm hắn tỉnh dậy.
“Mạc Ly! Mạc Ly! Tiểu tử ngươi định ngủ đến bao giờ hả??”
“Lộc cộc lộc cộc...?” Giọng khàn khàn như kim châm đâm vào tai Mạc Ly.
“Tiểu tử ngươi, tối qua cũng không ra ăn cơm chiều, giờ gần trưa rồi! Ngươi muốn ngủ đến bao giờ?!” Ngoài cửa, lão nhân vừa gõ cửa vừa gào lên.
“Cái lão đầu này, ồn chết được……” Mạc Ly che thái dương đau nhức, từ từ ngồi dậy.
“?? Mạc Ly! Tiểu tử ngươi có phải lại dẫn ai về không? Sao trong phòng nghe như có tiếng nữ nhân vậy?” Giọng lão đầu đột nhiên biến đổi.
“?? Lão đầu, ngươi mộng du hả? Trong phòng ngoài ta ra còn ai? Làm gì có nữ nhân nào?” Mạc Ly cau mày, vừa nói vừa xoa đầu mình – thì chạm phải một lọn tóc bạc dài...
“Ủa?!” Mạc Ly trợn mắt, trần trụi chân chạy xuống giường, tự vả mặt mình một cái, rồi nhìn vào bồn nước – hình ảnh phản chiếu trong mặt nước là một mỹ nữ tóc bạc tuyệt sắc.
“Á á! Cái này là……” Nữ hài tóc bạc tuyệt sắc che mặt, kinh hoàng. Cái long huyết này sao lại như lễ hội đến mà nói đến là đến vậy?
Mạc Ly cúi đầu nhìn thân thể, nàng vốn quen ngủ không mặc gì, cúi đầu là thấy ngay “thành tựu nho nhỏ” trước ngực – một khe rãnh nõn nà. Không khỏi mặt đỏ tai hồng, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
“Mạc Ly tiểu tử! Ngươi còn chưa tỉnh ngủ đúng không? Mau giải thích nữ nhân trong phòng là ai! Ta cảnh cáo ngươi đừng làm loạn, làm ra chuyện lớn thì lão tử mặc kệ, khăn trải giường ngươi cũng phải tự giặt!!……”
Lão nhân này đang nói cái quỷ gì vậy chứ...
“Nếu còn không mở cửa, ta xông vào đó!!”
Nghe vậy, Mạc Ly chẳng kịp thay đồ, vớ lấy một mảnh vải có thể che thân, liền nhảy khỏi gác mái.
Chờ lão nhân tìm được chìa khóa mở cửa, bên trong phòng tĩnh lặng như tờ, hoàn toàn không thấy bóng người đâu cả.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lão nhân mờ mịt, vừa rồi còn nghe thấy tiếng nữ nhân mềm mại, sao mở cửa ra lại không thấy ai?
Chẳng lẽ mình già rồi, lãng tai nghe nhầm?
Không đúng, rõ ràng lúc nãy nghe nữ nhân kia còn mắng mình, hơn nữa khẩu khí rất quen thuộc, cực kỳ giống Mạc Ly…
Sau khi lục soát kỹ càng, xác định không có ai trong phòng, lão nhân gãi đầu, trong lòng cảm thấy kỳ quái vô cùng.
Chẳng lẽ thật sự là nghe lầm?
Mà tên tiểu tử kia lại đi đâu? Hôm qua không phải vừa về nhà ngủ khò sao, đến cơm tối cũng không gọi được, giờ lại lén chạy mất?
Tính từ lúc mình đưa cái rương kia cho tiểu tử ấy đến giờ, hắn gần như không ăn cơm ở nhà nữa. Vì cái gì chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự tin lời mình nói hôm đó sao?
Ngay khi lão đầu còn đang suy nghĩ lung tung, từ dưới mái hiên, đầu Mạc Ly ló ra từ trong bụi cỏ, đưa tay tháo đôi vớ treo trên xà nhà xuống…
......