Long – chỉ tồn tại trong truyền thuyết, là viễn cổ sinh vật, không nghi ngờ gì chính là sinh vật đạt tới đỉnh phong trong lĩnh vực Huyết Thuật. Trên con đường khai phá huyết mạch, chúng vượt xa nhân loại không biết bao nhiêu con phố.
Bất kể là cấp bậc huyết mạch hay mức độ có thể khai phá, đều viễn viễn siêu việt nhân tộc. Nói trắng ra thì, nhân loại chẳng qua chỉ là loại cấp thấp đang chập chững bước đi trên con đường mờ mịt của Huyết Thuật mà thôi, còn long tộc đã từ lâu tiến vào hàng cao giai, dẫm nát dấu chân của nhân loại.
Cho nên, nếu đã sinh ra là long, vậy nàng nhất định phải có thiên phú trời sinh nào đó mới đúng!
“Nha nha! Xem chiêu long quyền của ta!”
“Long đâm mạnh! Long trảo công! Long Vương pháo! Long Vương dao động! Long chi nộ! Long hoàng trảm!.........” Dưới gốc đại thụ, thiếu nữ tóc bạc không ngừng hô to suốt cả buổi trưa, thở hổn hển.
Đáng tiếc là, cho dù nàng gọi đến khàn cả cổ cũng chẳng hiện ra được chút hiệu ứng hoa lệ ngũ sắc lấp lánh nào như trong truyện tranh.
“Long long sóng xung kích!” Thiếu nữ tóc bạc chụm hai ngón tay chỉ vào trán, tư thế trùng hợp giống y hệt một siêu nhân trứng muối xanh lam nào đó đang phát động ánh sáng.
Năm giây trôi qua, tiểu long ủ rũ cụp đuôi, như một quả bóng xẹp hơi, ngồi phịch xuống đất.
“Không phun được lửa, long trảo cũng chưa mọc ra, rõ ràng là long, mà bộ dạng này lại chẳng có năng lực đặc biệt gì cả... Bẹp bẹp... Ừm, có mỗi hàm răng là hơi sắc một chút.” Tiểu long nghĩ ngợi, cắn một miếng vỏ cây vừa mới bứt từ thân cây xuống.
Trông chờ vào tư thế để tăng sức chiến đấu thì không khả thi lắm. Trước mắt mà nói, huyết mạch long không những không giúp gì được cho thực lực của nàng, mà trái lại còn kéo chân sau của nàng về mặt kinh tế.
Có lẽ vì thân thể đang phát triển, mỗi ngày nàng đều ăn lượng thức ăn cực lớn. Nhưng hiện tại nàng dần dần không còn thỏa mãn nổi với mấy vỏ cây cứng như đá, khó nuốt như rác rưởi này nữa.
“Tuy nói là kinh tế không cho phép... nhưng ngẫu nhiên, ngẫu nhiên thì người ta cũng muốn nếm thử một chút thịt...” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, ngồi dưới tán cây gặm vỏ cây, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Cơm chiều không ăn, bữa sáng cũng không ăn, hiện giờ nàng lại đói đến hoa mắt.
Xoa xoa cái bụng lép kẹp, rồi che lấy ngực.
Không được, nếu cứ tiếp tục ăn mấy thứ như vỏ cây thì nàng nhất định sẽ phát dục không tốt. Nhưng nàng có lựa chọn sao? Không ăn thì sẽ chết đói mất.
Cái cảm giác bị đói đến chết chắc chắn chẳng dễ chịu gì, chỉ cần nghĩ đến bụng mình trống rỗng là đã thấy như ác mộng rồi. Hơn nữa... chết đói chẳng phải quá lãng phí sao! Nàng không muốn trở thành con long đầu tiên trong lịch sử bị đói sống mà chết.
“Hu hu hu... Ít ra, ít ra cũng phải dạy ta long nên kiếm ăn thế nào chứ, cũng không thể để ta chết đói như vậy được.” Hồi tưởng lại lời Elsa từng căn dặn, dặn tới dặn lui, lại duy chỉ không dạy nàng cách đi săn hay kiếm ăn.
Thực tế mà nói, đây chính là Elsa tính sai, dẫn đến Jasmine mỗi ngày có đến một phần ba thời gian chỉ để nghĩ xem bữa kế tiếp nên ăn gì.
Thịt! Nàng muốn ăn! Mấy thứ vỏ cây cứng như đá, khô khốc, đắng ngắt còn mang theo mùi bùn thối... thực sự khó nuốt lắm...
Nhưng nàng lấy đâu ra thịt để ăn? Không thể cứ mãi làm phiền Norma bá tước. Jasmine vốn dĩ không thích mắc nợ người khác quá nhiều. Càng không thể đi cướp hay trộm. Nhưng nàng lại không có tiền, cũng không có cách nào dùng hai tay của mình để kiếm tiền.
Nói trắng ra thì, nàng chẳng qua là một thích khách mà thôi – ngoài ám sát ra thì làm gì cũng không xong. Về thần học? Học viện Fran tùy tiện lôi ra một học sinh cũng đủ đánh bại nàng. Về võ lực? Cũng chẳng có gì nổi trội. Thích khách một khi bị lộ thân phận thì chỉ còn đường chết. Về luyện kim? Nàng chỉ biết chút ít, hoàn toàn không đạt đến trình độ có thể hành nghề. Lại không có lão sư chỉ dạy, con đường tự học gần như là ngõ cụt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Jasmine vẫn không tìm ra được sở trường đặc biệt nào của bản thân qua hai kiếp người.
“Ha, sở trường đặc biệt? Có chứ, ta đương nhiên có mà.” Bạch long thiếu nữ rưng rưng nước mắt gặm một nửa phiến vỏ cây trong tay. “Không ai gặm vỏ cây giỏi bằng ta, không ai ăn đất nhiều bằng ta. Thế nào, sở trường không tệ đi, hu hu hu...”
Nói cho cùng, nàng chính là cái kiểu người, dù có sống lại một lần cũng vẫn bình thường đến vô vị, không có lấy một đặc điểm gì nổi bật.
Người khác sống lại thì mở cốt truyện Long Ngạo Thiên này nọ, chỉ có mình nàng, kiếp này có gì khác với kiếp trước? Thậm chí còn thảm hơn, đến nỗi phải gặm vỏ cây và đất để sống qua ngày.
“Chờ đã... khác nhau ư?........” Đột nhiên, Jasmine chợt lóe lên một ý.
Nàng lôi ra chiếc áo choàng không gian từng tiện tay mang theo trước đó, thò tay vào lục lọi một hồi, rồi lấy ra một cặp kính đen.
“Cùng, cởi!” Nhấp môi, phun một ngụm nước bọt lên mặt đất, nàng đeo kính lên.
【Long tiên】: Nghe tên đoán nghĩa, nước miếng của long. Là tài liệu luyện kim cực kỳ tốt. Cấp bậc phẩm chất: Nhất thượng đẳng
(Trong đó: long thuộc Thiên Bạch Vũ – chí tôn long – là nhất thượng đẳng, tiếp theo là long vật chất chi, địa danh long tái chi, và long tộc thấp nhất có màu sắc.)
Bao gồm các hiệu quả luyện kim:
【Chữa lành】, 【Cường hóa thân thể】, 【Cường hóa ma tố】, 【Tráng dương】…….
Thì ra là thế, nước miếng long vậy mà lại có nhiều hiệu quả luyện kim như vậy sao? Hơn nữa gần như toàn bộ đều là hiệu ứng tăng cường tích cực... Còn cái "tráng dương" là cái quỷ gì vậy? Nước miếng long là cao dán Vạn Kim chắc? Ngay cả tráng dương cũng có hiệu quả?
Cặp kính đen này không chỉ có thể hiển thị trị số cụ thể của dược tề luyện kim, mà ngay cả tài liệu luyện kim cũng không ngoại lệ.
Jasmine xưa nay đã bỏ qua một điểm, đó chính là chủng tộc của nàng.
Nàng là long! Hơn nữa còn là long mang huyết mạch chí tôn, đây không phải chuyện nhỏ.
Chiếc nhẫn đen kia là một bảo khố, vậy thì thân thể nàng chẳng phải cũng là bảo khố sao?
Toàn thân long tộc đều là bảo – từ máu, thể dịch, nước miếng, vảy, sừng, xương... cho đến lông tóc, móng tay, vỏ trứng, thậm chí cả gàu – đều là tài liệu quý báu trong mắt các luyện kim sư và thợ rèn, là thứ ngàn vàng khó cầu.
Nếu biết tận dụng điểm này, nàng còn nghèo kiết xác như hiện tại sao? Không có thịt cá ăn??
Nhưng mà, chuyện này trước mắt cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi – bán không được.
Không phải vì đồ trên người long không có người mua, mà là vì không thể xác minh. Nếu có thể chứng minh đây là hàng thật, đừng nói nước miếng, đến cả long ti tiện, người ta cũng giành nhau mua, giá có thể thổi lên tới hàng ngàn vạn kim tệ!
Nhưng làm sao chứng minh đây là hàng thật? Nàng không thể nào bưng một chậu nước miếng đi ra giữa đường hét “long tiên chính hiệu” rồi bán được.
Hơn nữa, nước miếng của nàng cũng đâu phải miễn phí? Phun ra từng ấy nước bọt, không biết phải ăn bao nhiêu vỏ cây mới bù lại được? Vạn nhất đến lúc đó không ai mua, chẳng phải mất mặt chết đi được? Ở cái thành thị nhân loại xa xôi, không tin có long tồn tại, đi rao bán xác định bị coi là kẻ điên hoặc lừa đảo.
Quan trọng nhất là – giả như thực sự có người biết nhìn hàng, nhận ra đây là chính phẩm long tiên, thì liệu đối phương sẽ tử tế buông tha cho nàng sao? Rất có thể sẽ ngầm sai người bám theo, điều tra ra bí mật của nàng...
Tóm lại, Jasmine tuy ngồi trên bảo khố, nhưng cũng chỉ có thể tự sản tự tiêu, không bán ra được một món nào.
Nếu, nếu như nàng biết luyện kim thuật, thì tốt rồi – đem long tiên chế thành dược tề, dù đem bán cũng tuyệt đối không vấn đề gì...
......