Mặt trời rực rỡ, phong cảnh thật mỹ lệ, hoa đỏ cỏ xanh, Mạc Ly cười khúc khích chạy tới phía trước, đạp qua thanh sơn, người còn chưa lão.
“Đứng lại! Không thấy nơi này là khu học viện quý tộc sao? Kẻ không phận sự miễn tiến!” Hai mũi trường mâu giao nhau, ngăn cản đường đi của Mạc Ly. Tư thế ương ngạnh cùng biểu hiện phi dương của hai tên chó săn quý tộc quả thật đủ tư cách làm kẻ giữ cửa.
“Ai nói cho ngươi ta là kẻ không phận sự?” Mạc Ly nhướng mày hỏi lại.
“Ha, ngay cả lễ phục cũng không mặc, đai lưng thì dùng mảnh da với dây thừng buộc tạm, ngươi mặc cái bộ đồ rẻ tiền thế này mà cũng dám nói mình là quý tộc sao?” Vệ binh kia trên mặt đầy vẻ khinh thường.
“Ta dù gì cũng đã làm vệ binh ở đây một thời gian, ai là quý tộc, ai là dân đen, ai là phú thương, ta chỉ cần dùng cái mũi là ngửi ra được!” Trong giọng nói hắn tràn đầy sự tự cao tự đại.
Ra là nghề chó săn, chuyên môn ức hiếp kẻ yếu.
“Nghe lời ngươi nói, giống như khu học viện quý tộc này là nhà ngươi mở vậy. Đại lộ thì thông lên trời, tại sao dân thường như ta lại không thể vào?” Mạc Ly nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội. “Khu học viện quý tộc là cho học sinh quý tộc trở về, tại sao dân thường lại không thể vào khu học viện quý tộc chứ?”
“Tiểu tử ngươi cũng biết mình chỉ là dân thường? Khu học viện quý tộc là nơi hạng người như ngươi có thể bước vào sao? Nếu biết rõ thân phận thì mau cút về, bằng không cũng đừng trách ta không khách khí.” Vệ binh dường như nhận ra Mạc Ly tới là để gây chuyện, liền trở mặt đe dọa.
“Ta thấy ngươi từ đầu tới giờ cũng không khách khí với ta rồi.”
“Tiểu tử thối, dám tới khu học viện quý tộc gây sự, đúng là tìm chết!” Vệ binh nổi giận, đang định động thủ thì tình huống bất ngờ xảy ra.
“Ai da, chẳng phải là đại thiếu gia Barlow sao? Chúc ngài mã đáo thành công, kỳ khai đắc thắng!” Vệ binh đổi sắc mặt như diễn tuồng, mừng rỡ nịnh nọt. Bộ dáng a dua của hắn khiến người đứng bên cạnh như Mạc Ly cũng muốn nôn.
“Hôm nay ta không thi đấu.” Người tới chính là Barlow – đại thiếu gia của gia tộc Munster, cũng là người thừa kế duy nhất. Hắn vẫn giữ bộ dáng ăn chơi trác táng như cũ, bên cạnh vẫn là hai gã tùy tùng quen thuộc.
“À à, thì ra là vậy, cũng đúng thôi, ngài thi đấu là phần áp chót trong toàn bộ sự kiện, từng động tác đều khiến trọng tài phải suy xét kỹ lưỡng, sao có thể thi đấu chung với đám hạng ba kia vào ngày đầu tiên được chứ?”
Nôn thật, chó liếm như vậy sống không thọ.
Mạc Ly đứng một bên trợn trắng mắt.
“Sao ngươi lại ở đây?” Barlow không để ý tới tên vệ binh nịnh bợ kia, ánh mắt trực tiếp chuyển sang Mạc Ly, ánh nhìn tràn đầy khinh miệt cùng địch ý.
Vụ ám sát Norma khiến cả hai vốn đã là kẻ thù không đội trời chung.
“Barlow thiếu gia, lời này ngài nói nghe buồn cười quá, ta cũng là học sinh học viện Fran, lại nói nơi này đâu phải đất nhà ngài, ngài vào được thì sao ta lại không vào được?” Mạc Ly buông tay.
“Barlow thiếu gia đừng đôi co với tên tiểu khất cái này, ta lập tức đuổi tên nghèo rớt mồng tơi cố ý tới gây chuyện này ra ngoài!” Vệ binh như ngửi được cơ hội lập công, liền cầm chặt trường mâu, gọi thêm huynh đệ đến chuẩn bị đuổi người.
“Đuổi ta? Dựa vào đâu?” Mạc Ly nhướng mày hỏi.
“Tiểu tử ngươi biết hôm nay học viện tổ chức thi đấu gì không? A, nói ra chắc hù chết ngươi luôn! Ta cảnh cáo ngươi, hôm nay là ngày trọng đại với học viện, chúng ta đều nhận chỉ thị từ trên, ai dám đến phá rối, gây ảnh hưởng xấu tới hình tượng học viện thì trực tiếp đuổi cổ!”
“Thi đấu à? À, biết biết, chẳng phải là khảo thí tư cách gì đó thôi sao, có gì to tát đâu.”
“Tiểu tử ngươi đúng là mạnh miệng, còn dám nói là không có gì! Loại thi đấu này ngươi – hạng dân thường như ngươi, cả đời đừng mơ thấy được một lần! Người đâu, mau lôi tên nghèo này ra ngoài cho ta!”
“Ngươi xác định muốn đuổi ta?” Mạc Ly vẫn cười, vẻ mặt không chút để tâm.
“Nơi này có người gây rối, khỏi cần nói nhiều, cứ đánh loạn côn rồi lôi ra ngoài là được!” Một tên vệ binh khác không nhịn nổi, cầm gậy gỗ lao về phía Mạc Ly.
Mạc Ly nghiêng đầu né tránh, đồng thời nắm lấy cổ tay đối phương, sau đó vang lên tiếng xương cốt rung chuyển “rắc rắc”.
“A a a!......” Vệ binh rú lên thảm thiết, trời đất quay cuồng, đến khi ngã xuống đất hắn mới ý thức được mình bị đối phương dùng chiêu “quăng vai” vật ngã.
“Tiểu tử ngươi dám ra tay với nhân viên chấp pháp?!”
“Cái này gọi là ẩu đả sao? Không, đây gọi là phòng vệ chính đáng.” Mạc Ly chỉnh lại cổ áo, điềm nhiên như không.
“Ta thấy ngươi là không muốn sống nữa rồi!”
“Thật sao?” Mạc Ly nhẹ nhàng tiến lên, linh hoạt né tránh đòn tấn công của đám vệ binh, đồng thời phản công bằng tay đấm chân đá.
Từ đây có thể thấy chất lượng vệ binh học viện Fran kém đến mức nào — phần lớn đều dựa quan hệ mà lên chức, không có thực lực gì, nói trắng ra là một đám chó dựa hơi chủ nhân, có bộ dáng bảnh bao nhưng rỗng tuếch. Gặp côn đồ đầu đường thì còn có thể hù dọa, nhưng gặp Mạc Ly thì hoàn toàn không đủ tư cách. Một loạt đòn đánh của Mạc Ly khiến chúng nằm la liệt trên đất, rên rỉ không thôi.
“Chuyện gì xảy ra thế? Sao lại ồn ào vậy?” Một kỵ sĩ mặc giáp trụ, khoanh tay đi tới, thấy tình cảnh liền cau mày.
“Đội trưởng Tạp Tư! Ngài tới thật đúng lúc! Tiểu tử này tới gây rối, cố ý làm loạn trật tự khu thi đấu!” Tên vệ binh bị quăng xuống đất, mặt đỏ mặt xanh, như thấy được cứu tinh, vội vàng cáo trạng.
“Ngươi đánh thuộc hạ của ta?” Vị kỵ sĩ tên là Tạp Tư lạnh lùng nhìn Mạc Ly.
“Như ngài thấy đó, đúng vậy. Nhưng ta đây là phòng vệ chính đáng. Muốn trách cũng chỉ có thể trách bọn họ chọc vào ta trước.” Mạc Ly buông tay.
“Nói vớ vẩn! Rõ ràng là ngươi định xông vào sân thi đấu, chúng ta cảnh cáo mãi không xong mới phải ra tay! Barlow thiếu gia có thể làm chứng!” Vệ binh hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Ly, đem cái gọi là “mạnh ngoài yếu trong” phát huy đến mức tận cùng.
“Không sai, vệ binh đúng là có nhắc nhở.” Barlow gật đầu, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chỉnh Mạc Ly.
“Người trẻ tuổi, ta muốn nghe ngươi giải thích.” Giọng kỵ sĩ đã mang theo hàn ý.
“Người đúng là ta đánh. Nhưng ngài nói ta xông vào sao? Cái đó thì ta phản đối. Ta là tuyển thủ dự thi, thì lấy đâu ra chuyện xông vào gây rối?” Mạc Ly bình thản lấy ra giấy chứng nhận tham gia thi đấu.
Đám vệ binh liền trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả Barlow bên cạnh cũng sững người.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi...”
“Sao? Có vấn đề gì không?” Mạc Ly đưa giấy chứng nhận cho Tạp Tư kiểm tra, cười tủm tỉm nhìn đám vệ binh đang quỳ dưới đất.
“Ta đang vội đi thi, mà các ngươi lại tùy tiện chặn đường ta, ta ra tay đánh người chẳng phải danh chính ngôn thuận sao?”
“Ngươi!......” Tên này là tuyển thủ, sao lại không lấy giấy ra từ sớm chứ?
Đám vệ binh lúc này mới hiểu ra, tên này cố ý chờ bọn họ ra tay trước rồi mới xuất trình thân phận. Một khi như vậy thì bọn họ hoàn toàn không thể đổ tội cho hắn được.
Nói cách khác, một trận này coi như bọn họ tự mình đào hố mà rơi vào.
“Xác thực là giấy chứng nhận hợp lệ.” Tạp Tư thở dài một hơi, trả lại giấy chứng nhận cho Mạc Ly.
“Lo mà thi đấu cho tốt, đừng giở mấy trò tâm cơ vặt vãnh.”
“Đa tạ kỵ sĩ tiên sinh đã nhắc nhở.”
“Barlow thiếu gia còn nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ mặt ta có hoa sao?” Kỵ sĩ đi rồi, Mạc Ly liền trêu chọc.
“....... Giấy chứng nhận đó là ai cho ngươi?” Barlow nheo mắt lại. “Ta không nhớ rõ có nhân vật nào như ngươi nằm trong danh sách dự thi cả.”