Tôi Bị Ngân Long Vương Nữ Biến Thành Ấu Long Cơ

Chương 74 - Chương 73 : Điều ~ Tình

“... Thật, thật đẹp.”

“Cáp?” Jasmine nghiêng đầu, cân nhắc xem nha đầu này có phải đột nhiên não bị lạc nhịp, ngốc đến độ mất trí rồi không.

Không, hình như vốn dĩ đã chẳng thông minh mấy.

Đồng tử Limdis trợn to, mấy lời kia là nàng buột miệng nói ra theo bản năng. Đợi đến khi ý thức được mình đã lỡ lời, mặt nàng lập tức đỏ bừng, vội vàng quay đầu né tránh ánh mắt đối diện.

“Đương, đương nhiên rồi! Ngươi, ngươi cho dù thế nào đi nữa cũng không thể đẹp bằng Thánh nữ đại nhân nhà ta được!”

“... Phụt.” Phản ứng ngốc nghếch của Limdis khiến Jasmine bật cười.

Không ngờ, nụ cười ấy của Jasmine lại khiến Limdis một lần nữa ngây người.

Tựa như trong vùng hoang vu của sa mạc bỗng nở rộ một đóa tuyết liên mỹ lệ, chấn động lòng người đến mức không ai dám rời mắt.

Này... này chẳng lẽ Long tộc còn có huyết thống mị yêu sao?

“Ta có một nghi vấn.”

“Ngươi có chuyện gì muốn hỏi?...” Limdis có chút không dám nhìn thẳng vào mặt Jasmine, sợ sẽ lại bị hấp dẫn.

Rõ ràng trưởng bối trong tộc thường nói Long tộc đều là một đám tham lam, vô sỉ, dâm loạn, nhưng sao thực tế lại không giống như vậy?

“Lúc vừa rồi ngươi ngửi thấy hơi thở của ta, ngay khoảnh khắc đó, ngươi liền biết thân phận của ta rồi đúng không?”

“Hừ, ngươi cho rằng ta là hạng người nào chứ.”

“Vậy vì sao ngươi lại cứu ta?” Jasmine ngồi bệt dưới đất, hai chân vắt chéo, đầu ngẩng cao đầy khí thế.

Nếu trí nhớ kiếp trước không có gì sai, nàng nhớ rất rõ A Thụy Vi Giai và Thiên Bạch Vũ vốn có quan hệ cực kỳ ác liệt.

Hai bên căm thù nhau đến tận xương tủy, bên này mắng bên kia là hồ ly dâm đãng không biết xấu hổ, bên kia thì mắng bên này là bổn long tham lam không thích tắm. Dù không oán không thù, gặp mặt cũng có thể lập tức choảng nhau.

Limdis là người Hồ tộc, lại ở dưới trướng Thú tộc, lớn lên chắc cũng không ít lần bị tiêm nhiễm tư tưởng đó. Với Long tộc, chắc nàng cũng chẳng có mấy hảo cảm, Jasmine thật sự không nghĩ ra lý do gì để đối phương chịu ra tay giúp đỡ.

“Trong tình cảnh như vậy, nếu ta không cứu ngươi, còn ai sẽ cứu ngươi nữa?” Limdis thì thầm. “Huống hồ, ngươi từng giúp ta. Thánh nữ đại nhân bình thường luôn dạy rằng, làm thú thì phải biết cảm ơn, có ơn phải báo.”

“Hơn nữa...”

“Hơn nữa?”

“Thánh nữ đại nhân từng dặn dò, nếu gặp được Thiên Bạch Vũ thì hãy giúp đỡ trong khả năng có thể.” Mấy lời này, Limdis với giọng nói mang đầy cảm xúc tuổi mới lớn, gần như thuật lại nguyên xi lời dặn.

Jasmine có chút kinh ngạc.

Vị Thánh nữ của Hồ tộc này dường như không giống người thường. Không chỉ không ghét Thiên Bạch Vũ, lại còn để cấp dưới của mình ra tay giúp đỡ khi gặp mặt.

“A, đúng rồi, suýt nữa quên mất!” Limdis hệt như một con cún con, lại gần, nheo mắt lại.

“Hương thơm quen thuộc trên người ngươi, ta vẫn chưa biết nó từ đâu phát ra đấy!”

“Cút đi, trên người ta làm gì có hương vị gì quen thuộc với ngươi...” Động tác của Jasmine khựng lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Nàng chỉ mùi hương kia... chẳng phải là mùi từ khối lông cáo đang quấn trong áo choàng mình hiện tại sao?

Nhìn Limdis đang từ từ tiến lại gần, ánh mắt đầy nghi hoặc, Jasmine nuốt nước bọt, trong lòng chột dạ thêm mấy phần.

“Sao vậy? Quả nhiên ngươi có chuyện giấu ta phải không?” Limdis lập tức trở nên cảnh giác.

“Không, không có mà không có mà! Ngươi đang nói gì thế a ha ha… Đúng rồi đúng rồi, hôm đó chúng ta ăn ở quán kia ngươi còn nhớ không?” Jasmine gượng cười, vội vàng đổi chủ đề.

“Đã đến trưa rồi, ngươi chắc cũng đói bụng, chúng ta đi ăn tiếp ở quán lần trước, lần này vẫn là ta mời nha!~”

“Thật vậy sao?!” Mắt Limdis sáng rực như hai ngôi sao nhỏ, đôi tai thú lông xù của nàng vẫy vẫy, lập tức quên sạch chuyện mùi hương kia.

Coi như là phá tài để tránh tai vậy…

Mạc Ly lôi từ người ra một cái bóp da có hình rồng bay, lật tới lật lui một hồi chỉ rớt ra được một đồng bạc lẻ và vài xu đồng.

Chút tiền đó căn bản không đủ để mời khách...

Cuộc sống thật không dễ dàng, Jasmine thở dài.

Cái bóp da đó là do Norma tặng nàng, Jasmine cũng không dùng mấy, dù sao tiền kẹp trong bóp là thứ dành cho người có tiền, còn đối với nàng – một long nữ ăn đất sống qua ngày – thì tác dụng chẳng lớn mấy.

“Không cần như vậy ~ quán lần trước cấp bậc quá thấp, lần này ta dẫn ngươi đến một quán ăn ngon hơn nhiều ~” Jasmine thu lại cái bóp tiền khô quắt, lộ ra nụ cười cam chịu nghèo khó.

“Quán ăn ngon hơn, là quán mới mở sao??” Limdis lau khóe miệng, mắt long lanh như chứa đầy sao nhỏ trong suối nước.

“Còn ngon hơn cả quán mới nữa đó ~” Jasmine vừa đi vừa dụ dỗ.

“Rống a rống a!” Limdis không thèm quan tâm là quán mới hay quán cũ, chỉ cần ngon là được.

Thế là, dưới sự dẫn dắt của Jasmine, hai người đi tới một tòa dinh thự.

Cùng lúc đó, Norma đang ở thư phòng uống trà đọc sách một cách yên tĩnh.

“Thiếu gia Norma, tiểu thư Jasmine đã trở về.” Một cái bóng đen lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn, đúng là thị vệ bên người hắn – Rokko.

“A, ta đã nói rồi mà, sáng nay đến bữa cũng chưa thấy tới ăn, còn đang lo nàng gặp chuyện gì.” Norma cười nói. “Chắc là vì quá nhớ cuộc thi nên sáng nay vội quá. Rokko, bảo nhà bếp chuẩn bị thêm mấy món mà đứa nhỏ đó thích ăn.”

“Vâng….” Rokko có điều muốn nói lại thôi.

“Còn chuyện gì nữa sao?”

“Cũng không phải việc lớn, chỉ là… tiểu thư Jasmine không về một mình, còn dẫn theo một thiếu nữ tầm tuổi nàng.”

“A... Ừm??” Sau một thoáng trầm mặc, Norma chậm rãi đặt cuốn sách xuống, thậm chí còn quên cả đánh dấu trang sách.

“Rokko, sao ngươi không nói sớm?”

“Ừm?” Rokko không hiểu ý.

“Chuyện này đâu phải chuyện nhỏ.” Norma khoanh tay, rất đỗi thản nhiên. “Cuối cùng đứa nhỏ kia cũng thông suốt rồi, biết mang người mình thích về nhà ăn cơm.”

“Hả?” Rokko ngây ra. “Ý ngài là như vậy sao?”

“Chứ còn gì nữa, mang một người khác giới cùng tuổi về nhà, nếu không phải người trong lòng thì là ai? Bạn bè thuần túy? Không thể nào tồn tại.”

“... Ta cảm thấy, các nàng có lẽ chỉ là bạn bè đơn thuần mà thôi.” Rokko nói ra suy nghĩ của mình, chỉ đổi lấy ánh mắt sâu xa đầy hàm ý của Norma.

“Rokko à, cuộc sống không chỉ có huấn luyện đơn điệu, còn có những điều diệu kỳ mỹ lệ, những mối tình ngọt ngào cùng cuộc sống đầy sắc màu.”

“…”

“Thôi, ta nói mấy thứ này ngươi chắc cũng chẳng hiểu nổi.” Norma thở dài. Dù sao Rokko từ nhỏ đã được Giáo Hoàng Quốc bồi dưỡng thành tinh anh, ngoài chiến đấu ra thì chẳng biết gì khác, càng không hiểu chút nào về chuyện mập mờ giữa nam và nữ.

“Vậy… có cần nhà bếp làm thêm vài món không?” Rokko lại đưa ra đề nghị, liền bị Norma lườm một cái xem thường.

“Làm thêm món gì chứ? Tiểu tình lữ ăn cơm chẳng lẽ chỉ để ăn cơm thôi sao?”

“Thuộc hạ ngu muội, ngoài ăn cơm thì còn có thể vì gì?”

“Tự nhiên là… tán tỉnh nhau.” Norma cười thần bí. “Ngươi đi đi, bảo đám hầu gái chuẩn bị như thế này…”

Bình Luận (0)
Comment