"Norma thúc, ta đã trở về." Jasmine ném giày ra, chân trần chạy vọt vào đại sảnh dinh thự.
"Tiểu thư, vào nhà thì phải mang dép lê a, như vậy sẽ bị cảm lạnh đó." Một hầu gái có chút bất đắc dĩ đưa đến đôi dép lê hình thỏ hồng chuyên dụng của Jasmine.
"Ai hắc ~ cảm ơn tỷ tỷ hầu gái nha." Jasmine ngọt ngào cười, nhận lấy đôi dép lê được đưa tới.
Nàng đối với các hầu gái trong dinh thự Norma vẫn luôn có ấn tượng rất tốt, ai cũng lớn lên xinh đẹp, giọng nói dễ nghe, lại còn ôn nhu săn sóc, tiểu tỷ tỷ như thế ai lại không thích?
Mà các tiểu thư hầu gái cũng rất thích cô bé dễ thương lâu lâu lại đến phủ ăn cơm này.
Gương mặt tròn tròn, đôi mắt trong trẻo như bầu trời đêm đầy sao. Tuy rằng không rõ vì sao nàng luôn đội mũ choàng, không thấy rõ toàn bộ gương mặt, nhưng nhìn mấy sợi tóc bạc lộ ra, đại khái có thể đoán ra là một nữ hài đầu bạc.
Lớn lên vừa ngoan vừa nghịch ngợm, lại còn rất hiểu chuyện, tự nhiên khiến các hầu gái vô cùng yêu mến tiểu nữ hài này luôn tràn đầy sức sống như ánh mặt trời.
Hơn nữa Norma đối với nàng lại rất ôn hòa, đám hầu gái yêu thích suy đoán và hóng chuyện kia đã sớm coi Jasmine cùng với vị khách quen là Mạc Ly là con riêng của Norma lão gia ở bên ngoài.
Nếu là con nối dõi của chủ nhân, vậy chính là người một nhà rồi, thậm chí còn rất có thể là người kế thừa tước vị và lãnh địa của Norma. Vậy thì đối xử tốt với nàng tuyệt đối không sai.
"Lại chân trần nữa rồi, đến vớ cũng không chịu mang... Thật là, tiểu thư, như vậy sẽ cảm lạnh đấy." Hầu gái lộ ra biểu cảm "ta đã đoán được mà", ngay sau đó chạy nhanh vào trong phòng, lúc trở ra trong tay đã cầm theo một đôi tất lông trắng mềm.
"Đây là năm trước ta mua cho muội muội mặc, ai ngờ nha đầu kia lớn quá nhanh, giờ không vừa nữa, tiểu thư mặc chắc là vừa."
"A, không cần đâu, ta không thấy lạnh mà." Jasmine lắc đầu.
"Không được, phải nghe lời ~ không mang tất sẽ bị cảm lạnh đấy, tiểu thư vẫn đang tuổi lớn, mà bị viêm khớp thì rất đau đấy." Hầu gái kiên quyết muốn nàng mang tất vào, dù sao cũng có một loại lạnh gọi là "người lớn cảm thấy ngươi lạnh".
Jasmine đành phải bất đắc dĩ nhận lấy, dù sao cũng không thể nói ra nàng là Long tộc, căn bản không thể mắc bệnh kiểu này đi?
"Tiểu thư, nói mới nhớ chưa thấy ngươi đi cùng ca ca đâu, là vì hắn có việc bận sao?"
"A? Ca ca?" Nữ hài tóc bạc đang được hầu gái đỡ chân để mang tất vào thì sững lại.
Ca ca là cái gì a? Ta từ đâu ra cái ca ca nào?
"Chính là thiếu niên tóc đen kia đó, cũng hay tới phủ đệ chúng ta, tên là Mạc Ly, tên các ngươi nghe cũng na ná nhau, chẳng lẽ ngươi không quen hắn?"
"......" Khóe miệng Jasmine giật giật, nàng đúng là xem nhẹ năng lực tự biên tự diễn của đám hầu gái này rồi. Cái gì cũng chưa nói, ám chỉ cũng chưa từng, mà các nàng đã tự tưởng tượng ra luôn một người ca ca.
Ý là... ta chính là ca ca của chính ta sao?
"A, a ha ha... Các ngươi nói vị ca ca đại nhân ấy à, ừm ~ mấy ngày nay huynh trưởng đại nhân đích xác có hơi bận rộn chút, nên chỉ mình ta đến thôi." Cảm thấy giải thích sẽ phiền toái, Jasmine dứt khoát thừa nhận luôn. Dù sao hiện tại cũng chỉ có Norma và Rokko là biết thân phận thật sự của nàng.
Không phải là không tin tưởng các hầu gái, mà là vì Norma đã dặn kỹ rồi, chuyện này biết càng ít người càng tốt.
Jasmine gãi đầu, lè lưỡi ra, lại như "vô tình" chớp mấy cái mắt to, chọn dùng chiến thuật bán manh để chuyển chủ đề xấu hổ này qua một bên.
"Nha, ngài là bằng hữu của Jasmine tiểu thư đúng không? Thật hiếm thấy Jasmine tiểu thư dẫn bạn về nhà chơi nha, mau mau vào đi, giày để đổi ở bên này nè."
"A, a? À à..." Vừa mới vào phủ liền ngây ngốc như tượng gỗ – Limdis – nghe có người gọi mình thì lập tức gật đầu lia lịa.
Nha đầu này vừa rồi chẳng phải còn rất linh động sao? Vào nhà cái liền đơ như tượng là sao?
"Thật là hài tử đáng yêu, ngươi tên là gì vậy? ~" Một tiểu thư hầu gái cúi xuống thân mình dịu dàng hỏi.
"Ta, ta ta... Ngô, ngô là Thần Hồ, Thần Hồ..." Limdis lắp bắp, mãi không nói nổi một câu.
Cô nàng trung nhị này bị sao vậy? Vào phủ xong thì nói lắp không ngừng.
Chẳng lẽ nàng là kiểu người rất khó ứng phó khi gặp người thân thiện?
"Chớ nãi Kobe?" Hầu gái thoáng kinh ngạc, nhưng là một hầu gái chuyên nghiệp thì không thể tùy tiện chê tên khách nhân kỳ lạ được.
"A, Chớ Nãi Kobe phải không? Thật là cái tên mới mẻ độc đáo, cũng giống như ngài vậy, rất dễ thương."
"Không, không phải, ta..." Limdis định giải thích thì bị Jasmine chen lời.
"Hầu gái trưởng tiểu thư, bao giờ mới ăn cơm vậy? Ta đói muốn xỉu rồi á!"
"Phụt, chủ nhân đã sớm chuẩn bị xong cho tiểu thư rồi." Hầu gái như thường lệ nắm lấy tay Jasmine.
"Đi nào, Chớ Nãi Kobe tiểu thư, cũng đến giờ ăn trưa rồi, mong rằng ngài sẽ không chê đồ ăn nhà chúng ta." Hầu gái phụ trách tiếp đãi Limdis cũng cung kính mời đi cùng.
"Ta, ta..." Limdis muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành uất ức ngậm miệng đi theo phía sau.
"Hầu gái tiểu thư, ta nhớ nhà ăn không phải hướng này mà?" Đi được một đoạn, Jasmine phát hiện có gì đó sai sai.
"A, chuyện đó à, chủ nhân nói hôm nay đổi địa điểm ~ Dù sao tiểu thư mang bạn về, dĩ nhiên phải khác mọi khi một chút chứ."
"À." Jasmine gật đầu, không nghi ngờ gì, dù sao nàng rất tin tưởng Norma.
Nhưng càng đi sâu vào trong, Jasmine lại càng thấy không ổn.
Sao đường đi càng lúc càng giống đi vào mật thất, ánh sáng cũng càng ngày càng tối?
"Nói chứ, Norma thúc đâu? Hắn đến chưa?"
"Chưa đâu, chủ nhân đã ăn trước rồi, nói là không quấy rầy thời gian tốt đẹp của tiểu thư cùng bằng hữu dùng bữa chung."
"Là vậy sao..." Jasmine hơi nghi hoặc. Chỉ là bữa cơm thôi mà, nếu nàng có tiền thì cũng không cần mang người về nhà ăn, cảm giác như bị làm quá lên rồi?
"Đến rồi, chính là nơi này." Đến trước một căn phòng có phần u ám, hầu gái vỗ vai Jasmine, ghé tai nàng thì thầm một câu:
"Chúc ngài có bữa ăn thật vui vẻ."
Dứt lời, nhóm hầu gái liền lần lượt lui đi, chỉ để lại Jasmine và Limdis mặt đối mặt ngơ ngác.
"Nơi này... là chỗ ăn cơm à?"
"... Cũng coi là vậy." Jasmine cảm thấy có linh cảm chẳng lành, không hiểu sao đám hầu gái hôm nay lại hành xử quái lạ như thế.
Nàng đẩy cửa phòng ra, bên trong là không gian lấy sắc tím đậm và đỏ thắm của hoa hồng làm chủ. Cửa sổ bị dán giấy dầu, khiến ánh sáng không thể xuyên vào. Nguồn sáng duy nhất là mấy cây nến cắm trên chiếc bàn dài xa hoa.
"?" Đây thật sự là nhà ăn? Jasmine lưỡng lự.
Nếu không phải vì trên bàn đầy mỹ thực tinh xảo, nàng đã tưởng mình đi nhầm chỗ.
Hai bên bàn dài còn được trang trí vòng hoa hồng đỏ, lại còn bày bố theo hình dạng đặc biệt, thêm vào việc chỉ có hai người... Bầu không khí này, thật sự rất kỳ quái.
Từ từ... chẳng lẽ nơi này là...