Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 68

Trans: Yeekies

 

Sau khi rời khỏi ngành giải trí, tài khoản của Tần Vu Trì rất ít khi hoạt động.

 

Tuy nhiên, những bộ phim và tài nguyên chưa phát hành vẫn cần được quảng bá, nên ngay cả khi hắn tuyên bố rút khỏi giới giải trí, hình ảnh của Tần Vu Trì vẫn sẽ xuất hiện trên màn hình LED và ảnh bìa.

 

Vào cuối mùa thu, bộ phim đầu tiên của công ty đã chính thức hoàn thành, là một bộ phim thương mại.

 

《Phiêu Sinh Môn》 cũng đang đẩy nhanh tiến độ phát hành vì tin tức về Lâm Nhất Nguyên đang dần lan truyền và gần như không thể ngăn chặn được.

 

Tần Vu Trì đã được trao tặng danh hiệu "một trong mười ngôi sao nam được nhớ đến nhiều nhất" khi còn trẻ.

 

Mặc dù vẫn còn một số bài viết chân thành từ người hâm mộ, nhưng chúng đang dần trở nên ít hơn, bởi vì sẽ luôn có những người mới trở nên nổi tiếng trong vòng tròn này, và sự chú ý của mọi người cũng sẽ chuyển sang những người khác. Không ai sẽ mãi mãi chỉ yêu một thần tượng.

 

Và Tần Vu Trì không dễ dàng gì có thể duy trì được sự yêu mến trong mười năm.

 

Những người hâm mộ ở lại chờ đợi những bộ phim còn lại được phát hành, đếm từng bộ phim một cho đến khi bộ phim cuối cùng được chiếu xong.

 

Đương nhiên, Lâm Thù cũng là một trong những người ở lại, mỗi lần công bố ngày phát hành phim, tức là Tần Vu Trì lại thiếu đi một bộ phim, cậu sẽ vui vẻ, nhưng cũng sẽ lo lắng.

 

Lâm Thù cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn.

 

Cậu biết Tần Vu Trì đang theo đuổi điều hắn muốn, nhưng cậu không chỉ là người yêu mà còn là người hâm mộ.

 

Lâm Thù ở nhà không xem phim của Tần Vu Trì, chỉ đến xem trước phim mới cùng Tần Vu Trì khi phim sắp ra mắt, lén lút xem bộ phim 《Tiểu Đảo Thiếu Niên》 mà cậu thích nhất trong văn phòng.

 

Chỉ cần Tần Vu Trì không đề nghị xem phim của mình thì Lâm Thù sẽ không chủ động nhắc tới.

 

Hôm nay Lâm Thù bị Cao Tĩnh Ca bắt gặp khi đang lén lút xem phim.

 

Lúc đó cậu đang đeo tai nghe, hoàn toàn không để ý đến tiếng gõ cửa. Cao Tĩnh Ca không nên vào phòng làm việc của cậu vào giờ nghỉ trưa.

 

Nhưng mà, chị gái của Cao Tĩnh Ca đột nhiên ngất xỉu, Cao Tĩnh Ca vội vàng chạy vào văn phòng, nhìn thấy 《Tiểu Đảo Thiếu Niên》 trên màn hình lớn, lúc này mới hiểu được Lâm Thù buổi trưa mỗi ngày đều đang làm gì.

 

May mắn thay, chị gái cô không bị thương nghiêm trọng. Buổi chiều, Cao Tĩnh Ca vội vã trở về công ty, ánh mắt nhìn Lâm Thù trở nên tò mò, như thể đang chăm chú lắng nghe, chờ đợi để an ủi Lâm Thù.

 

"Cái gì?" Lâm Thù đảo mắt, nói giọng phòng thủ: "Mối quan hệ của chúng tôi rất ổn định, tôi chỉ không muốn anh ấy buồn nên không xem phim ở nhà."

 

Cao Tĩnh Ca không tin, nói: "Tôi thấy cậu Tần không phải người yếu đuối, cậu nhát gan không dám hỏi ý kiến ​​người khác sao?"

 

"Tôi không sợ!" Lâm Thù phủ nhận: "Tôi hỏi anh ấy, anh ấy rõ ràng không muốn diễn nữa, muốn làm chính mình. Tôi sợ anh ấy nghĩ rằng tôi không đành lòng nhìn anh ấy từ bỏ, nên muốn quay lại diễn vì tôi."

 

"Cậu đã thảo luận vấn đề này với cậu ấy chưa?" Cao Tĩnh Ca hỏi, nói trúng vấn đề: "Hay là cậu vốn chỉ giữ nỗi lo lắng này cho riêng mình?"

 

Lâm Thù thật sự không dám cùng Tần Vu Trì thảo luận vấn đề này, Cao Tĩnh Ca nói đúng, cậu là muốn che giấu sự tình, một mình lo lắng, còn lấy cớ đây là tốt cho Tần Vu Trì.

 

Cậu từ một người vô liêm sỉ trở thành kẻ cực kỳ kiềm chế, không dám hỏi Tần Vu Trì bất kỳ câu hỏi nào cho đến khi thời cơ chín muồi.

 

Lâm Thù giãy dụa nói: "Nhưng lỡ anh ấy thật sự muốn quay lại đóng phim vì tôi rồi lại bị bệnh thì sao?"

 

"Cậu cho rằng cậu Tần thật sự bị bệnh vì sự nghiệp diễn xuất sao?" Cao Tĩnh Ca trực tiếp hỏi.

 

Họ đều biết câu trả lời.

 

Bởi vì Tần Vu Trì không muốn buông tay cậu.

 

Bởi vì Tần Vu Trì rõ ràng bị thương rất nghiêm trọng, nhưng hắn ta lại cố chấp đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình.

 

Lâm Thù im lặng không trả lời.

 

Cao Tĩnh Ca không lo lắng, chỉ là Lâm Thù thiếu kinh nghiệm tình cảm, chỉ cần một lời khuyên đơn giản, cậu có thể tự mình giải quyết vấn đề tình cảm.

 

"Đúng rồi, tôi có bạn trai rồi." Cao Tĩnh Ca chủ động nói: "Anh không cần lo Đào Trác sẽ ảnh hưởng đến tôi nữa."

 

Đã gần nửa năm trôi qua kể từ khi chia tay, quả thực đã đến lúc Cao Tĩnh Ca nên tìm bạn trai.

 

Lâm Thù giả vờ không quan tâm, hỏi: "Là ai vậy?"

 

"Anh ấy là phó giáo sư kỹ thuật phần mềm tại Đại học B", Cao Tĩnh Ca nói. "Tôi tình cờ gặp anh ấy khi tôi học trường Y".

 

Kỹ sư phần mềm?

 

Đây không phải là chuyên ngành của Tần Hi Mạt sao?

 

Thế giới này thật là quá nhỏ bé.

 

Lâm Thù giả vờ thờ ơ nói: "Nghe có vẻ là người tốt. Anh ta bao nhiêu tuổi rồi?"

 

"29 tuổi."

 

Được thăng chức lên phó giáo sư khi còn trẻ thế này?!

 

Lâm Thù không tìm được chỗ nào có thể chê trách nên không định hỏi Cao Tĩnh Ca mà chuẩn bị đi tìm Tần Hi Mạt để hỏi tin tức.

 

Với hai ý nghĩ nhỏ này trong đầu, Lâm Thù vô thức lên xe, nhướn mày chào Tần Vu Trì, rồi nhìn vào điện thoại.

 

Tần Vu Trì nhận ra có điều gì đó không ổn, liếc nhìn Lâm Thù, khởi động máy và hỏi: "Có chuyện gì xảy ra ở công ty hả?"

 

"Không phải công ty có vấn đề" Lâm Thù trả lời: "Cao Tĩnh Ca có bạn trai mới, là phó giáo sư khoa của Hi Mạt. Em đang tìm Hi Mạt để hỏi thăm tình hình của anh ta".

 

Tần Vu Trì không trả lời, hắn cảm thấy Lâm Thù đang giấu giếm điều gì đó không nói cho hắn biết, vì vậy hắn không lái xe về nhà mà quay đầu đi hướng khác.

 

Lâm Thù bận hỏi Tần Hi Mạt nên không để ý tới phương hướng.

 

Khoa Kỹ thuật phần mềm có một phó giáo sư trẻ rất đẹp trai.

 

Tần Hi Mạt gửi ảnh chụp màn hình trang web của trường đại học. Lâm Thù liếc nhìn ảnh chụp và sơ yếu lý lịch, không thể không thừa nhận bạn trai mới của Cao Tĩnh Ca quả thực rất xuất sắc, hoàn mỹ không chỗ chê.

 

Nói chuyện xong, Lâm Thù ngẩng đầu lên, phát hiện xe đang đi sai hướng.

 

"Anh định đi đâu?" Lâm Thù nghi ngờ hỏi.

 

"Chúng ta đi ngắm sao nhé." Tần Vu Trì khẽ nói.

 

Tháng 11 đã lạnh rồi, ở đâu mà còn sao để ngắm?

 

Lâm Thù nhìn bầu trời đen kịt phủ đầy mây và sương mù, tự hỏi làm sao mình có thể nhìn thấy các vì sao vào mùa này.

 

Nhưng Lâm Thù không dám phản đối, bởi vì cậu không thể nói dối, nếu nói dối, Tần Vu Trì sẽ phát hiện ra ngay, cậu chỉ dám nói những lời không liên quan.

 

Chiếc xe chạy về phía Bắc trong vài giờ, lên đường cao tốc đến vùng ngoại ô và cuối cùng dừng lại tại một ngôi biệt thự nhỏ ở vùng nông thôn.

 

Một số biệt thự phát triển được xây dựng trên một ngọn đồi nhỏ và được bố trí dọc theo dòng chảy của hồ trên núi. Bờ hồ được tô điểm bằng những ánh đèn nhỏ đầy màu sắc.

 

"Anh mua nó khi nào vậy?" Lâm Thù ngạc nhiên hỏi.

 

"Rất lâu rồi, trước khi anh gặp em."

 

Nhà của Tần Vu Trì ở giữa phố, phía sau nhà có một cây sồi rất lớn, hai bên cành lá xòe ra, bao quanh căn nhà.

 

Cả ngọn núi rất yên tĩnh, có lẽ là vì không có người dân nào ở nhà. Chỉ có nhân viên bảo vệ dưới chân núi đang trực.

 

Tiếng máy tăng tốc gầm rú khắp núi, từ dưới lên trên. Gió mang theo mùi hương hoa râm bụt, rất sảng khoái trong nhiệt độ thấp. Hít một hơi giống như hút thuốc lá bạc hà, sảng khoái.

 

Chiếc xe chạy tới gần ngôi nhà.

 

Tần Vu Trì đạp phanh, tắt máy, mở cửa bước ra khỏi xe.

 

Lâm Thù không biết Tần Vu Trì định làm gì nên cũng bước ra khỏi xe.

 

Nông thôn lạnh hơn thành thị, cơn gió nhẹ lùa qua, Lâm Thù bước nhanh hơn, đi theo hắn vào nhà.

 

Trong phòng thoang thoảng mùi chất tẩy rửa, có lẽ là do có người đến dọn phòng đúng giờ.

 

Sau khi vào nhà, đợi Tần Vu Trì bật đèn, Lâm Thù nhìn cách bố trí bên trong, kinh ngạc phát hiện có chút quen thuộc, bởi vì cách bố trí này giống hệt nhà của Tần Thịnh.

 

Ngay cả giấy dán tường và vị trí đặt cầu thang cũng gần như giống nhau.

 

"Mấy năm nay, hễ có thời gian rảnh là anh lại đến đây sống, tưởng tượng rằng mẹ anh vẫn còn sống." Tần Vu Trì ngồi xổm xuống, lấy một đôi dép bông từ trong tủ giày ra.

 

Sau khi Lâm Thù lặng lẽ mang dép vào, Tần Vu Trì nắm tay cậu đi lên sân thượng.

 

Trên sân thượng chỉ có cỏ nhân tạo, không có ghế nằm hay ghế ngồi.

 

Nhưng thực ra có một ngôi nhà nhỏ trên cây sồi lớn, nằm ngay cạnh lan can trên mái nhà, cách đó chưa đầy nửa mét.

 

Tần Vu Trì kéo lan can mở cửa nhà cây, bước vào trong nhà cây rồi đưa tay ra với Lâm Thù.

 

Lâm Thù nắm tay Tần Vu Trì, thận trọng bước tới.

 

Diện tích bên trong nhà cây chưa tới 4 mét vuông, nhỏ hơn cả giường trong phòng ngủ của Lâm Thù.

 

Lúc Lâm Thù ngã vào trong nhà cây, Tần Vu Trì ôm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng ngã về sau, hai người cứ như vậy ngủ trên chăn, chỉ cần ôm nhau, cũng không có cảm giác chật chội.

 

Trên nóc cây có một lỗ hình chữ nhật, nhìn ra ngoài, Lâm Thù có thể thấy lá và cành thưa thớt, còn có những ngôi sao nhỏ rải rác trên cành cây.

 

Ánh sao yếu ớt và không rõ ràng, thậm chí còn yếu hơn cả ánh sáng của đom đóm.

 

"Hồi nhỏ, anh rất thích lên sân thượng. Sau khi Tần Thịnh ngủ, anh sẽ lẻn ra khỏi phòng và lên sân thượng ngắm sao, giống y như bây giờ vậy." Tần Vu Trì thấp giọng nói.

 

Nhưng trong nhà Tần Thịnh không có cây sồi, Lâm Thù thầm nghĩ, lẳng lặng lắng nghe.

 

Sau đó, Tần Vu Trì giải thích một cách đầy cảm xúc: "Sau khi Đồng Y Xuân về nhà, cây đã được bán đi. Tần Thịnh nói rằng muốn xóa sạch mọi dấu vết của mẹ anh. Chỉ trong một đêm, anh chẳng còn lại gì cả."

 

Tô Thanh Mẫn vẫn còn sống, mỗi năm cậu có thể gặp bà vài lần, nhưng mẹ của Tần Vu Trì đã mất tích từ lâu và sẽ không bao giờ quay trở lại.

 

Lâm Thù siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy Tần Vu Trì, tựa hồ biết mục đích Tần Vu Trì đưa cậu đến đây.

 

Họ luôn có thể cảm nhận được cảm xúc của nhau một cách nhạy bén, nhưng họ giống như những con ốc sên. Mặc dù chỉ cách nhau chưa đầy mười cm, nhưng vì lo lắng và nhút nhát, họ bò rất chậm, và phải đẩy nhau để đến gần.

 

Tần Vu Trì cảm thấy cậu có chuyện phiền lòng nên đã dẫn cậu tới đây, chủ động mở vết thương cho cậu xem, trước tiên hắn thể hiện thành ý, sau lại hy vọng cậu có thể nói ra sự thật với hắn.

 

Lâm Thù thở dài, nhìn những vì sao lấp lánh. "Tần Vu Trì, nếu em nói với anh, em vẫn luôn muốn nhìn anh diễn xuất, bước đi trên thảm đỏ, trở thành một ngôi sao lộng lẫy xinh đẹp, anh còn ý định quay lại không? Quay lại diễn xuất vì em."

 

Ngôi nhà trên cây chìm vào im lặng.

 

Tần Vu Trì chậm chạp phản ứng, Lâm Thù cảm thấy mình nói sai điều gì đó, muốn nói thêm rằng đây chỉ là giả thuyết.

 

"Được, nếu em muốn, anh sẽ quay lại" Tần Vu Trì mím môi, dừng lại một lát rồi nói: "Nhưng sẽ rất đau đớn, bởi vì anh không thích đối mặt với ống kính nữa, đó là xiềng xích trói buộc anh."

 

Câu trả lời này tuy không hoàn hảo nhưng Lâm Thù rất vui vì có thể nghe được lời nói thật lòng của Tần Vu Trì.

 

Nếu là trước kia, Tần Vu Trì chắc chắn sẽ đồng ý, hắn sẽ lại che giấu đi nỗi đau của mình, âm thầm chịu đựng đau đớn để quay lại đảm nhận vai diễn vì cậu.

 

Nhưng giờ cậu đã thay đổi. Cậu đã học được cách quan tâm đ ến cảm xúc của người khác. Tần Vu Trì cũng đã thay đổi. Hắn đã học được cách nói ra nỗi đau và sự chán nản của mình một cách to tiếng.

 

Đó là lý do tại sao họ có thể tiến xa đến vậy mà không hề ngoảnh lại nhìn, mặc dù tiến độ của họ rất chậm.

 

Tảng đá trong lòng cậu rơi xuống, mặc dù rất cay đắng, nhưng cuối cùng cậu cũng nhận được câu trả lời của Tần Vu Trì.

 

"Được rồi, em đã biết đáp án, em chỉ muốn một câu trả lời chính xác thôi." Lâm Thù miễn cưỡng cười nói: "Trước kia em vẫn luôn không dám nhắc tới chuyện này, sợ anh sẽ đau lòng, nhưng em lại càng sợ anh sẽ vì em mà chịu đựng đau khổ..."

 

Mỗi lần Lâm Thù bày tỏ sự hiểu biết của mình đối với hắn, Tần Vu Trì đều cảm thấy buồn bã.

 

Hắn không thể diễn tả được cảm giác đó, nó giống như một người có cá tính mạnh bạo bây giờ đã trưởng thành và không còn nổi nóng với hắn nữa, thay vào đó sẽ mỉm cười và an ủi hắn, bảo hắn đừng buồn.

 

Tuy nhiên, bản thân Lâm Thù rõ ràng cũng rất buồn.

 

Hắn cũng không muốn làm Lâm Thù buồn.

 

Tần Vu Trì siết chặt ngón tay, đưa ra lời hứa mà ngay cả bản thân hắn cũng không tin: "Nếu một ngày nào đó anh không còn ghét máy quay và khán giả nữa, anh sẽ quay trở lại."

 

Lời hứa này không có thời hạn, cũng chỉ là hư ảo, Lâm Thù biết Tần Vu Trì chỉ là đang muốn dụ dỗ cậu mà thôi.

 

"Vậy em có thể xem phim của anh ở nhà không?" Lâm Thù phàn nàn: "Em luôn lén lút xem ở công ty và Cao Tĩnh Ca phát hiện ra. Thật ngại quá."

 

"Em...sẽ xem phim của anh sao?" Tần Vu Trì ngạc nhiên hỏi.

 

Có đáng ngạc nhiên không khi việc này lại khó khăn đến vậy?!

 

Lâm Thù đẩy nhẹ Tần Vu Trì ra, ngồi dậy nói: "Em đã xem hết rồi. Em đã xem 《Tiểu Đảo Thiếu Niên》 hàng chục lần rồi."

 

Thì ra Lâm Thù thích xem phim.

 

Tần Vu Trì vẫn luôn cho rằng Lâm Thù ghét những bộ phim tiểu chúng, đặc biệt là 《Tiểu Đảo Thiếu Niên》, bởi vì một phần nhỏ trong nhận thức của hắn vẫn còn mắc kẹt trong quá khứ, và hắn cũng quên rằng Lâm Thù cũng đã thay đổi từ lâu.

 

"Có thể, chúng ta cùng nhau xem." Tần Vu Trì mỉm cười, lại ôm Lâm Thù.

 

Bạn thực sự có thể nhìn thấy những ngôi sao ở vùng ngoại ô, mặc dù chúng khá mờ nhạt, nhưng vẫn đẹp hơn bầu trời đêm ở thành phố.

 

Lâm Thù nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên nhớ tới những ngôi sao đẹp đẽ mà bọn họ từng thấy ở Bắc Âu, lúc đó bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy cực quang, đã chạy trốn như một kẻ hèn nhát.

 

"Tần Vu Trì, chúng ta tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi Reykjavik lần nữa nhé?" Lâm Thù lại đề nghị một cách dí dỏm.

 

"Được." Tần Vu Trì lập tức đồng ý.

 

Có một lỗ hổng trên mái cây, nhiệt độ bên trong cũng gần bằng bên ngoài, hơi lạnh một chút.

 

Tần Vu Trì sờ mặt Lâm Thù, cảm thấy nhiệt độ không ổn, hắn liền vén hai bên chăn lên, quấn cả hai bên bằng lông thú để giữ ấm.

 

Lâm Thù dựa đầu vào vai Tần Vu Trì, xung quanh ấm áp, dần dần buồn ngủ, mí mắt cậu nặng trĩu.

 

"Tối nay em muốn nghe bài gì?" Tần Vu Trì nhẹ nhàng hỏi.

 

《Minh Tinh》Lâm Thù trả lời không chút do dự.

 

Tần Vu Trì sửng sốt, không hiểu sao Lâm Thù lại biết bài hát phổ biến xưa cũ này.

 

Lâm Thù giải thích: "Trong thời gian này, người hâm mộ của anh luôn dùng bài hát này để phối lại phim của anh, khóc lóc trong phần bình luận. Em thường xem các bản phối lại nên em biết."

 

Lâm Thù thực sự đã xem bản các bản phối lại của hắn sao?!

 

Tần Vu Trì cuối cùng cũng hiểu ra, Lâm Thù hỏi câu hỏi đó không phải với tư cách là người yêu mà cậu hỏi với tư cách là một người hâm mộ của hắn, điều này khiến hắn cảm thấy buồn.

 

Sau một lúc im lặng, Tần Vu Trì thở dài một hơi rồi khẽ hát, hắn không muốn bài hát trở nên quá buồn.

 

"Anh tựa như những vì sao trên dải Ngân hà kia, lặng lẽ yêu thương em, cùng với ánh hào quang dịu dàng rực rỡ, xóa bỏ mọi nỗi đau thương vì em..." ①

 

Bài hát này chỉ hát cho Lâm Thù, nhưng cũng giống như lời tạm biệt với tất cả người hâm mộ, chỉ có điều những người đó không thể nghe được.

 

Câu cuối cùng của lời bài hát kết thúc.

 

Lâm Thù dường như buông bỏ sự ám ảnh của mình, chấp nhận lời từ biệt vĩnh viễn của Tần Vu Trì với sự nghiệp diễn viên.

 

Cậu nhắm mắt lại, thì thầm: "Tần Vu Trì, anh không cần phải quay lại diễn xuất vì em nữa."

 

"Được." Tần Vu Trì thành kính hôn lên trán Lâm Thù, khẽ nói:

 

"Từ nay về sau, anh sẽ chỉ là đại minh tinh của riêng em mà thôi."

 

Lời tác giả

 

Chú thích: ① Lời bài hát 《明星》- Minh Tinh 

 

(Lời này ở phút 2:00 nha mn, Yeekies xin phép lấy lời dịch bài hát của video ạ)

 

Lời Yeekies

 

Chài ai em kiếm khùng luôn mới ra bài hát này, cổ dịch 明星 là 'Ngôi sao' nên tra mãi chẳng ra bài hát.

 

Cuối cùng nó là《Minh Tinh》của thầy Trương Quốc Vinh.

 

Miss you, Leslie.

 

Càng dịch càng lụy cái bộ này huhuh

Bình Luận (0)
Comment