Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 69

Trans: Yeekies

 

Cuối năm, Thế Thần đã quyết toán xong, so với năm ngoái thì lợi nhuận ròng của công ty tăng 41,7% đối với cùng kỳ, đây là kết quả đáng kể.

 

Báo cáo có vẻ tốt, cha Tạ Nghị đương nhiên vui mừng, không chỉ thanh toán sớm cổ tức cho Lâm Thù, còn nhờ người lấy một chiếc siêu xe điện phiên bản giới hạn gửi đến nhà Lâm Thù.

 

Trong mắt những người trung niên, những người trẻ tuổi hẳn sẽ thích sự mới lạ này.

 

Nhưng Lâm Thù không thích xe điện, bởi vì cậu và Biên Tinh Lan có cùng bản tính hưởng thụ, thích nghe tiếng gầm rú của chân ga.

 

Biên Tinh Lan từ Tết đến giờ không còn phong độ, một đêm nọ, hắn chạy đến nhà Lâm Thù, bấm chuông cửa, vẻ mặt ngơ ngác, trrn người vẫn còn mặc đồ ngủ.

 

Tần Vu Trì bị tiếng chuông cửa đánh thức lúc nửa đêm, hắn mở mắt ngồi dậy, phản ứng dữ dội, cầm dao trên tủ đầu giường chạy xuống lầu, vẻ mặt u ám.

 

Lâm Thù chống đỡ phần lưng dưới chạy ra phía sau, kịp thời mở màn hình hiển thị, để lộ khuôn mặt của Biên Tinh Lan. Lúc này Tần Vu Trì mới buông dao xuống, dần dần bình tĩnh lại.

 

Sau khi giải quyết xong cảm xúc của Tần Vu Trì, Lâm Thù sốt ruột mở cửa, muốn mắng Biên Tinh Lan một trận.

 

Nhưng Biên Tinh Lan lại không khỏe, trông có vẻ uể oải, tóc tai bù xù như chuồng gà, giữa mùa đông mà hắn chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm.

 

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Thù kéo Biên Tinh Lan vào trong nhà, đầu ngón tay cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh.

 

Biên Tinh Lan không nói gì, hắn chỉ đi đến bên ghế sofa, chậm rãi bước đi, nặng nề ngồi xuống.

 

Tần Vu Trì thực sự không thích người ngoài xông vào nhà mình, điều này sẽ khiến trạng thái của hắn trở nên căng thẳng và cảnh giác, sợ rằng nếu hắn không đề phòng, bất cứ lúc nào cũng có người đến làm hại Lâm Thù.

 

Nhưng Tần Vu Trì đã học được cách kiềm chế bản thân, hắn rót một cốc nước nóng với vẻ mặt thờ ơ, sau đó đứng cạnh Biên Tinh Lan mà không ngồi xuống, giống như một vị thần giữ cửa hung dữ, hắn cố gắng xua đuổi Biên Tinh Lan bằng sự áp bức im lặng của mình.

 

Nhưng Biên Tinh Lan quá bận rộn nên không hề để ý đến "người đàn ông to lớn" hung dữ bên cạnh mình.

 

Lâm Thù không đợi được câu trả lời nên cảnh cáo: "Nói đi, cậu cậu không nói trước khi sự kiên nhẫn của tôi đến giới hạn thì tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài đó."

 

Sau một hồi im lặng, Biên Tinh Lan mới thản nhiên nói: "Đào Tử Điềm không thích tôi, muốn chia tay với tôi."

 

Chia tay?

 

Lâm Thù không hề ngạc nhiên khi Đào Tử Điềm không thích Biên Tinh Lan, vậy cho rằng đây là chuyện rất hiển nhiên.

 

Nhưng Biên Tinh Lan lại dùng từ "chia tay" để hình dung sự kết thúc của mối quan hệ này. Lâm Thù thật sự không ngờ Biên Tinh Lan lại nghiêm túc trong mối quan hệ này đến như vậy.

 

"Đã chia tay xong chưa?" Lâm Thù tò mò hỏi.

 

Biên Tinh Lan chậm rãi gật đầu: "Hợp đồng tài trợ đã hết hạn, em ấy không muốn tiếp tục nữa nên đã yêu cầu chấm dứt."

 

Lâm Thù liếc mắt nhìn Tần Vu Trì rồi hỏi thăm: "Cậu định xử lý hợp đồng nghệ sĩ của em ấy với Nam Ảnh giải trí thế nào?"

 

Biên Tinh Lan không phải là người hẹp hòi, ngược lại đối với mỗi người yêu đều rất hào phóng, đối xử tốt với nhau, sau khi kết thúc mối quan hệ, anh sẽ tặng cho họ một ít tài nguyên như một món quà chia tay.

 

Nhưng lần này, Lâm Thù không biết thái độ của Biên Tinh Lan là gì, dù sao cậu cũng chưa từng thấy một Biên Tinh Lan thất vọng như vậy.

 

"Không hẳn vậy. Hợp đồng của em ấy với Nam Ảnh giải trí vẫn còn năm năm nữa", Biên Tinh Lan nói. "Em ấy nói rằng từ giờ trở đi, em ấy sẽ tự mình tranh giành tài nguyên, tự chịu trách nhiệm về lợi nhuận và thua lỗ của mình. Em ấy không cần tôi cố tình nâng đỡ em ấy nữa, và tôi đã đồng ý".

 

Lâm Thù ngạc nhiên khi thấy Biên Tinh Lan buông tay, ngơ ngác hỏi: "Cậu... thích Đào Tử Điềm, hay chỉ coi em ấy là tình nhân?"

 

Biên Tinh Lan dường như bị câu hỏi này làm cho bối rối, hắn không kịp trả lời mà chỉ sửng sốt một hồi, hắn không nghĩ ra được câu trả lời, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bàn trà.

 

Thậm chí chính bản thân còn không biết mình có thích hay không?

 

Lâm Thù vốn muốn cười nhạo Biên Tinh Lan, nhưng sau đó lại nghĩ, bản thân cậu cũng chẳng khá hơn là bao, thậm chí còn phải chết một lần mới có thể giác ngộ.

 

Tình hình của Biên Tinh Lan tốt hơn cậu lúc trước rất nhiều, ít nhất thì hai người cũng chia tay trong hòa bình, không gây thù oán gì với nhau.

 

Lâm Thù thở dài, nghiêm túc nói: "Ít nhất thì cậu cũng nên suy nghĩ rõ ràng xem mình có thích Đạo Tử Điềm hay không trước khi hành động chứ."

 

Đáp án thực ra rất rõ ràng, nhưng nếu Biên Tinh Lan không muốn tự mình tìm ra thì không ai có thể giúp hắn được.

 

"Thù Nhi, hình như tôi thấy rất buồn bực." Sau một hồi im lặng, Biên Tinh Lan đột nhiên thốt ra những lời này.

 

Trầm cảm?

 

Lâm Thù nhíu mày hỏi: "Ăn không ngon, ngủ không được, không muốn làm việc?"

 

Biên Tinh Lan gật đầu một cách vô thức.

 

"Ham muốn tình dục của cậu cũng giảm sút sao?" Lâm Thù hỏi lại.

 

Biên Tinh Lan hồi tưởng lại một lát rồi nghiêm túc trả lời: "Có suy giảm, nhưng chưa hoàn toàn."

 

Liệu thứ này vẫn có thể đi vào chu kỳ bán rã không?

 

Lâm Thù nghi ngờ Biên Tinh Lan đang nói bậy, nên Tần Vu Trì kịp thời hỏi: "Ý của anh là, bây giờ anh chỉ muốn làm chuyện đó với Đào Tử Điềm, không bao giờ muốn làm với bất kỳ ai khác nữa, đúng không?"

 

Nghe vậy, mắt Biên Tinh Lan sáng lên, vỗ nhẹ cánh tay Tần Vu Trì, đồng ý: "Đúng vậy! Chính là cảm giác đó!"

 

Đây không phải là trầm cảm, rõ ràng đây chỉ là sự tan vỡ trái tim!

 

Lâm Thù đảo mắt: "Trước tiên hãy suy nghĩ rõ ràng về tình cảm của cậu đối với Đào Tử Điềm. Nếu muốn ở lại đây thì về phòng khách ngủ đi. Nếu không thì nhanh chóng về nhà."

 

Họ phải bắt chuyến bay đến Reykjavik vào sáng mai. Lâm Thù không còn sức để an ủi Biên Tinh Lan nên kéo Tần Vu Trì trở về phòng.

 

Tần Vu Trì không thích người ngoài ở trong nhà, hắn cảm thấy bị xúc phạm như thể lãnh thổ của mình bị người khác chiếm đóng, nhưng vẫn cố chịu đựng, chỉ tỏ vẻ bất mãn sau khi trở về phòng.

 

"Anh, sáng mai chúng ta hẵng đuổi cậu ấy ra ngoài được không?" Lâm Thù lao vào lòng Tần Vu Trì, cả hai ngã xuống giường, thì thầm âu yếm.

 

Tần Vu Trì không đuổi ai đi, thậm chí cũng không biểu lộ thái độ không vui trước mặt Biên Tinh Lan.

 

Nhưng Tần Vu Trì đã sớm mất đi sự vô liêm sỉ, rất có mưu mô, mỗi khi có cơ hội, hắn đều sẽ tìm lý do để giày vò Lâm Thù.

 

"Nếu em đội tai mèo vào, anh sẽ không đuổi anh ta đi." Tần Vu Trì cố ý nói.

 

"Tối nay anh muốn làm không?" Lâm Thù không mệt, nhưng ngày mai họ phải dậy sớm, cậu lo lắng Tần Vu Trì không dậy kịp.

 

"Ừ." Tần Vu Trì mím môi, giả vờ bình tĩnh, nói một cách mơ hồ.

 

"Được." Lâm Thù không biết xấu hổ, trực tiếp lấy đuôi mèo từ ngăn kéo đầu giường ra, sau đó ném điều khiển từ xa của đuôi mèo cho Tần Vu Trì.

 

Lâm Thù bận rộn với công việc cuối năm, đã một thời gian rồi họ vẫn chưa nghĩ ra được trò chơi ​​gì mới.

 

Tần Vu Trì đã mua đuôi và tai mèo rồi lén giấu trong ngăn kéo mà không nói với ai, chờ Lâm Thù tự tìm thấy.

 

Lâm Thù đeo tai mèo và đuôi mèo, khom người xuống, tò mò nghịch tai mèo vài lần, chờ Tần Vu Trì hôn mình.

 

Nhưng Tần Vu Trì không đến gần, mà hắn bỗng đi xa, ngồi trên ghế da dưới cửa sổ, nhìn chằm chằm Lâm Thù.

 

"Anh ngồi đó làm gì?" Lâm Thù ngồi dậy, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

 

Tần Vu Trì vẻ mặt nghiêm túc, giơ điều khiển lên, bật công tắc, cuối cùng nói thật: "Tối nay, anh sẽ xem em chơi."

 

...(dấu phân cách chứa 10 000 chữ)...

 

Ngày hôm sau, khi Tần Vu Trì bế Lâm Thù ra ngoài, Biên Tinh Lan vẫn đờ người ngồi trên ghế sofa, tự thương hại mình.

 

Lâm Thù vẫn còn ngủ, nhưng Tần Vu Trì lại có vẻ tràn đầy năng lượng.

 

Biên Tinh Lan bị sự thân mật của hai người đâm trúng tim, hắn vừa định bĩu môi oán trách, lại nghe thấy Tần Vu Trì giọng nói nhanh nhẹn: "Chúng tôi đi xem cực quang, anh sớm về nhà nghỉ ngơi đi, đừng ở lại đây nữa. Tạm biệt."

 

Nói xong, Tần Vu Trì không chút do dự đóng cửa lại, bỏ lại Biên Tinh Lan một mình ngơ ngác.

 

Lâm Thù gần như cả đêm không ngủ, cuối cùng được Tần Vu Trì bế vào phòng tắm rửa mặt.

 

Cậu lên máy bay trong tình trạng choáng váng, và khi tỉnh dậy thì họ đã hạ cánh xuống sân bay ở Reykjavik.

 

Mặc dù đã quấn mình trong chiếc áo khoác lông vũ, nhưng khi cơn gió mùa đông Bắc Âu thổi qua, Lâm Thù vẫn khom vai, trốn trong vòng tay Tần Vu Trì để tìm hơi ấm.

 

"Em lạnh không?" Tần Vu Trì sờ mặt Lâm Thù thử nhiệt độ rồi nhẹ nhàng nói: "Chúng ta sắp có thể lên xe buýt rồi."

 

Chiếc xe bán tải đỗ bên ngoài, tài xế chỉ mặc áo nỉ để giữ ấm.

 

Lâm Thù vừa mới lên xe, Tần Vu Trì đã lấy tay cậu ra nắm vào lòng bàn tay, thổi hơi nóng vào người cậu để làm ấm người.

 

Ánh mắt của người lái xe chạm phải ánh mắt của Lâm Thù trong giây lát qua gương chiếu hậu, sau đó anh ta nhanh chóng ngượng ngùng quay đi.

 

Lâm Thù nhíu mày nhưng không để ý, nhiệt độ lại tăng cao, cậu chủ động đút tay vào túi quần Tần Vu Trì để giữ ấm.

 

Chiếc xe không lái thẳng đến khách sạn mà đi vòng quanh hồ Teyoning, nơi Tần Vu Trì đã chụp ảnh lần trước.

 

Cảnh đường phố ngoài cửa sổ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Quen thuộc vì Lâm Thù đã từng thấy, lạ lẫm vì tâm trạng của cậu đã thay đổi từ lâu.

 

Khi hai người bước ra khỏi xe, tay của Lâm Thù vẫn nằm trong lòng bàn tay của Tần Vu Trì.

 

Trên hồ có ít thiên nga, nhưng chúng vẫn thông minh, khi cảm nhận được có người đến gần hồ, đầu tiên chúng quay lại nhìn chằm chằm Tần Vu Trì, sau đó vỗ cánh bay lên, rồi lao xuống.

 

Tại sao con thiên nga này lại trông giống một tên cướp?

 

Lâm Thù khẽ nhíu mày, lùi lại một bước, trốn sau lưng Tần Vu Trì.

 

Con thiên nga hạ cánh chậm lại, gập cánh lại rồi nhẹ nhàng đáp xuống vai Tần Vu Trì.

 

Từ khoảng cách gần, Lâm Thù và con thiên nga lặng lẽ nhìn nhau, trong khi Tần Vu Trì quay đầu lại thấy người cậu và con thiên nga đang cảnh giác nhìn nhau, không nhịn được bật cười.

 

Lâm Thù ngả người ra sau, cố gắng tránh xa con thiên nga nhất có thể, khẽ phàn nàn: "Trẻ con thích thì được, nhưng tại sao động vật nhỏ cũng thích anh chứ?"

 

Động vật nhỏ?

 

Đột nhiên hắn lại nghĩ đến đêm qua.

 

Tần Vu Trì nhẹ nhàng lắc vai, con thiên nga không còn đứng yên nữa mà bay trở về hồ và bơi đi.

 

"Anh quả thực rất được các loài động vật nhỏ thích." Tần Vu Trì nghiêm túc nói, vẻ mặt bình tĩnh: "Tối qua, một con mèo rất thích anh, còn nhiều lần nói, 'Em muốn anh trai ôm em'. Nếu anh không ôm, con mèo sẽ khóc."

 

Dựa vào việc đây là nước ngoài, Tần Vu Trì lại công khai nói ra những lời tục tĩu giữa ban ngày ban mặt nơi công cộng, vô cùng vô liêm sỉ.

 

Lâm Thù lần đầu tiên đỏ mặt vì xấu hổ, giơ nắm đấm lên đấm vào vai Tần Vu Trì, thấp giọng uy hiếp: "Nếu anh còn dám nhắc đến chuyện này nữa, về nhà em sẽ vứt hết đồ chơi anh mua."

 

"Được rồi, anh không nói nữa." Tần Vu Trì nhún vai, giọng điệu nhẹ nhàng rung động, không giống như đang kiềm chế, mà giống như đang nói 'Lần sau dám làm nữa'.

 

Lâm Thù tức giận đến mức mặt vẫn còn đỏ khi trở về khách sạn, cậu ngồi một mình trên sân thượng, Tần Vu Trì thỉnh thoảng lại ra trêu cậu, nhưng cậu không phản ứng gì.

 

Sau đó, Tần Vu Trì trở về phòng, không bao giờ ra ngoài nữa. Không ai biết hắn đang làm gì, vẫn chậm chạp chưa quay trở lại.

 

Lâm Thù đợi mãi, đến khi cậu sắp mất kiên nhẫn thì cánh cửa thông ra sân thượng bên phải cuối cùng cũng mở ra.

 

Tiếng kêu cót két——

 

Lâm Thù quay đầu lại, phát hiện Tần Vu Trì đã thay một chiếc áo khoác dài đến đầu gối, đang thở ra hơi nước trắng, giống hệt như thời điểm này năm ngoái.

 

Tần Vu Trì đi tới gần, không còn nằm ngủ bên cạnh Lâm Thù nữa, mà là bế Lâm Thù lên, chen vào ghế bành, hai người ôm nhau.

 

"Lần này em lại ngủ bên ngoài à?" Tần Vu Trì lấy chăn từ ghế bành bên cạnh đắp lên người Lâm Thù.

 

"Không ngủ bên ngoài thì làm sao nhìn thấy cực quang?" Lâm Thù bất mãn vặn vẹo thân thể, tìm tư thế thoải mái ôm Tần Vu Trì.

 

Tần Vu Trì ngước nhìn bầu trời đầy sao, đầu ngón tay đặt lên mái tóc của Lâm Thù, nhẹ nhàng vuốt ve.

 

Hai người trò chuyện phiếm cho đến khi Lâm Thù buồn ngủ và ngáp, nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu nào của cực quang trên bầu trời đầy sao.

 

"Em ngủ trước đi, khi cực quang xuất hiện anh sẽ đánh thức em dậy." Tần Vu Trì nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Thù.

 

Sự xuất hiện của cực quang là đầy rẫy sự ngẫu nhiên. Nó sẽ không xuất hiện vì lòng thương xót chỉ vì có người thức khuya chờ đợi nó.

 

Lâm Thù không muốn Tần Vu Trì thức trắng một mình cả đêm, lập tức che mắt Tần Vu Trì lại: "Không được, anh phải ngủ cùng em."

 

Tần Vu Trì cười khẽ, không chớp mắt hay chạm vào lòng bàn tay Lâm Thù bằng lông mi, hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại: "Vậy thì lần này chúng ta lại bỏ lỡ cực quang rồi."

 

"Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, lần sau có thể xem, nhưng phải ngủ." Lâm Thù nghiêm túc nói.

 

"Được rồi, chúng ta cùng ngủ nhé. Ngủ ngon, Lâm Miêu Miêu." Tần Vu Trì dùng tay kéo chăn lại, ngăn gió lạnh tràn vào, ôm chặt Lâm Thù.

 

Đúng là không biết xấu hổ.

 

Trời đã tối, Lâm Thù thầm mắng trong lòng, tạm thời không muốn dây dưa với Tần Vu Trì chuyện tên gọi, cậu vùi mặt vào cổ ấm áp ngủ thiếp đi.

 

Sau khi nhắm mắt hồi lâu, Tần Vu Trì lại mở mắt khi nghe thấy tiếng thở đều đều trong vòng tay mình.

 

Bầu trời đêm thật đẹp, những vì sao có vẻ sáng hơn ánh đèn nhân tạo, vẫn giống như năm ngoái, nhưng không ấn tượng bằng bầu trời đầy sao mà hắn từng thấy khi còn nhỏ.

 

Tần Vu Trì nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao trong trạng thái xuất thần.

 

Đến không biết mất bao lâu, nhưng một luồng sáng xanh chiếu sáng bầu trời, tối hơn ở giữa và sáng hơn ở hai bên, giống như dải lụa phát sáng lơ lửng trong không khí, chuyển động theo gió.

 

Tần Vu Trì nín thở, hơi nhúc nhích thân trên, do dự không biết có nên đánh thức Lâm Thù hay không.

 

Chỉ vì động tác nhỏ này, người trong lòng hắn lập tức đứng dậy.

 

Lâm Thù quay đầu nhìn thấy cực quang, lau đi làn sương buồn ngủ trên mắt, nói: "Tần Vu Trì, em biết anh sẽ giả vờ ngủ mà."

 

Cực quang chỉ kéo dài trong vài phút.

 

Khi cực quang biến mất, Lâm Thù bình tĩnh kết thúc lời khen ngợi, nằm lại trong lòng Tần Vu Trì, ngáp một cái, nói: "Ngủ ngon. Lần này đừng giả vờ ngủ, nếu không em sẽ tức giận đó."

 

Lời đe dọa của Lâm Thù yếu ớt và không có tác dụng gì cả.

 

Tần Vu Trì mỉm cười, cúi đầu hôn lên tóc Lâm Thù, thấp giọng hỏi: "Thù Nhi, cực quang vừa rồi có đẹp không?"

 

"Cũng được đấy."

 

Lâm Thù rất buồn ngủ nên nói năng có chút sốt ruột, bởi vì cậu thực sự nghĩ như vậy, nhưng lại sợ Tần Vu Trì sẽ cảm thấy bất an tự trách mình, nên cậu lại nói thêm: "Không đẹp bằng anh, em thà trực tiếp nhìn anh còn hơn thức khuya ngắm nhìn nó."

 

"Ngủ ngon, Thù Nhi." Tần Vu Trì cười, cuối cùng nhắm mắt lại, yên tâm ngủ thiếp đi.

 

Có lẽ vì cảnh tượng gợi lại ký ức, Tần Vu Trì trong mơ đã trở về thời thơ ấu, đang ngắm sao trên cây. Tần Hi Mạt lén lên nóc nhà tìm hắn, nhưng cô bé lại đứng bên lan can, không dám bước vào cây.

 

Một giấc mơ khác gợi nhớ về quá khứ.

 

"Anh ơi, sau này lớn lên anh muốn làm gì?" Trong mơ, Tần Hi Mạt ôm mặt hắn, tò mò hỏi.

 

Vừa dứt lời, bầu trời đêm vốn ít sao bỗng trở nên sáng ngời, đầy sao như trong giấc mơ.

 

Tần Vu Trì nhìn bầu trời đầy sao, hắn không quan tâm đến việc bản thân mình khi còn trẻ sẽ trả lời thế nào, chỉ lặng lẽ trả lời trong lòng.

 

"Anh sẽ là sợi dây thừng vô hình níu giữ sự sống cho em, và em, em chính là dưỡng khí để anh được hít thở, là dòng sinh khí tinh khiết để anh tiếp tục tồn tại giữa cuộc đời này."

 

___

 

 【Lời tác giả

 

Ngoại truyện về Thù Nhi và Trì Trì trong kiếp này kết thúc ở đây! (Hình như còn if tuyến thầy trò)

 

Từ chương tiếp theo trở đi sẽ là CP phụ Biên Đào, trước tiên tôi xin thận trọng một chút:

 

1. Biên Đào tạm thời tan rã.

 

2. Đào sẽ có sự lãng mạn và tình yêu với người khác, nhưng sẽ không mô tả chi tiết.

 

3. Biên sẽ lại theo đuổi Đào, nhưng không tính là hzc (tác giả ghi vậy luôn á, là gì ấy nhợ???), mà tính là đoàn tụ.

 

4. Kết thúc là HE.

Bình Luận (0)
Comment