Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 33

Diễn đàn ẩn danh của trường múa A nhanh chóng trở nên nổi tiếng với một bài đăng mới, sau đó liền hot.

    [Cập nhật một xíu, trưa nay lúc 12 giờ rưỡi, trong siêu thị ở trường nhìn thấy một đại soái ca, có ai có phương thức liên lạc không aa? Treo thưởng lớn đây ~~~]

    [1l:Nhìn lần đầu, wtf, đẹp trai; nhìn lần hai, wtf, tiểu ca ca đang nhìn cái gì vậy???]

    [l:hot hot hot, lz đây là tìm người hay tìm thù, soái ca chết tại chỗ? ? ?]

    [17l:Dù soái ca có sở thích đặc biệt nào, tôi cũng chịu luôn! Hu Hu Hu, khí chất với khuôn mặt này là không có đối thủ mà.]

    [4l:lz đừng tìm nữa, khả năng cao là tiểu ca ca mua cho bạn gái rồi, hu hu hu thành đôi rồi.]

    [55l:lz Như này không thấu nào gì hết, sao lại zoom cái kệ hàng đó chứ.]

    [69l:Khoan nói đến việc tìm, tôi đoán có lẽ soái ca hận không thể rời xa thế giới xinh đẹp này rồi.]

    [……]
 
Chưa hết một buổi nghỉ trưa mà bài đăng được truyền với tốc độ chóng mặt, vẫn có có xu hướng tăng lên.
 
Đến cuối cùng, các cư dân mạng siêu phàm đã kết nối thành công toàn bộ sự việc [anh chàng đẹp trai bí ẩn lục tung siêu thị để mua một túi băng vệ sinh lớn rồi bỏ trốn].
 
Ngoài thân phận còn là một câu đó ra thì nhìn chung cư dân mạng đã đào ra được hết.
 
Ngón tay Tô Niệm Niệm lướt qua điện thoại, chột da nuốt cơm trong miệng xuống.
 
Là cô có lỗi với Bùi Ngôn Khanh.
 
“Cậu nhỏ của cậu vừa mới nói, buổi chiều anh ấy phải mở buổi diễn thuyết?”
 
Sở Ninh đồng tình gật gù: “Đúng vậy.”
 
Tô Niệm Niệm khựng lại một giây, “Cậu cảm thấy, tớ nên làm thế nào để khéo léo nói với anh ấy sự thật này.”
 
Sở Ninh thở dài ra, vỗ vai Tô Niệm Niệm: “Tớ cảm thấy, cậu nên cuốn gói chạy đi.”
 
“Cậu nhỏ của tớ sống chừng ấy năm, hôm nay có lẽ khiến cậu ấy khó mà quên được.”
 
Tô Niệm Niệm nghiêm túc lắc đầu: “Lỗ Tấn tiên sinh từng nói, dũng sĩ chân chính là người dám đối mặt với cuộc đời thảm khốc.”
 
Anh nhất định có thể vượt qua.
-
 
Vào buổi chiều, trong giảng đường của trường múa A, Tô Niệm Niệm kéo Sở Ninh trốn trong giảng đường, chờ buổi diễn thuyết bắt đầu.
 
Không khí xung quanh rất phức tạp, cái gì cũng có.

 
Tô Niệm Niệm âm thầm đếm thời gian, đã bắt đầu cảm thấy ngại ngùng thay cho Bùi Ngôn Khanh.
 
Hai người sinh viên nữ bên cạnh đang lướt trên diễn đàn.
 
Tô Niệm Niệm căng tai lên nghe.
 
“Soái ca thần bí đó tìm ra chưa?”
 
“Vẫn chưa á.”
 
“Vẫn chưa? Cả cư dân mạng không…..”
 
“Wtf!”
 
“?”
 
Chính vào lúc này, Trần Trạch nói qua loa: “Tiếp theo, xin mời diễn giả chính của buổi diễn thuyết hôm nay của chúng ta, giám sát viên tiến sĩ của Khoa Y Đại học A, bác sĩ chính khoa phẫu thuật chỉnh hình của Bệnh viện trực thuộc Đại học A…”
 
Balabala, trong khoảng thời gian này, có một danh sách lớn sơ yếu lý lịch và thành tích, phải mất gần hai phút trước câu cuối cùng: “Xin nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng, hoan nghênh giáo sư Bùi Ngôn Khanh của chúng ta đến làm hướng dẫn viên cho trường múa A! "
 
Cùng lúc đó, trên sân khấu đèn đuốc sáng trưng, ​​ấm áp màu vàng cam ánh sáng chiếu xuống, rơi xuống chính giữa sân khấu trên đỉnh đầu của người đàn ông, Bùi Ngôn Khanh chậm rãi đứng dậy và cúi đầu chào khán giả.
 
Ngoại hình xuất chúng lộ ra một cách hoàn toàn, làn da nam nhân trắng nõn lạnh lùng, tư thế điềm đạm khiêm tốn, thân hình cao lớn đứng đó tựa như một vị thần trong thần thoại phương Tây.
 
Tô Niệm Niệm thậm chí còn nghe thấy tiếng hít thở từ xung quanh, với sự ngỡ ngàng không thốt nên lời.
 
Giọng nói của Bùi Ngôn Khanh rất bình tĩnh, gật đầu với bên dưới hội trường: “Các bạn sinh viên, tôi là Bùi Ngôn Khanh.” Giọng nói anh nhàn nhạt, ôn hòa: “Không dám nói đến mức hướng dẫn, chỉ hi vọng thông qua những chia sẻ hôm nay, giúp các bạn có những phòng ngừa, chuẩn bị tốt cho cuộc sống học tập trong tương lai, con đường múa nhảy thuận buồm xuôi gió.”
 
Quân tử như ngọc, ngoài lạnh trong ấm.
 
Chắc chắn, vẻ ngoài điển trai và chính nghĩa của anh, tất cả những người đang ngồi ngáp, nói chuyện và chơi điện thoại di động đều bị anh thu hút, và có một tràng pháo tay như sấm trong hội trường.
 
Ngoại hình của anh quá nổi bật, gây ấn tượng mạnh về thị giác, sau một hồi chờ đợi, các bạn học sinh lướt mạng dần nhận ra đây chính là anh chàng đẹp trai thần bí mua sỉ băng vệ sinh trên diễn đàn? !
 
Tô Niệm Niệm chột dạ nhìn xung quanh, có không ít người đang bàn tán, xì xầm, cô ngại ngùng co chân lên, nhéo Sở Ninh một cái, che mặt nói: “Tớ thấy có lỗi với anh ấy.”
 
Một tên tuổi chói lọi như vậy mà phải chịu nỗi hàm oan này.
 
Bùi Ngôn Khanh điều chỉnh ppt mà anh đã làm cả đêm, vừa định lên tiếng thì bên dưới đột nhiên trở nên ồn ào, anh hơi cau mày, “Nếu có vấn đề gì thì đợi một lát nữa hỏi cũng không muộn.”
 
Thái độ của anh không coi là quá hà khắc, nhưng lại mang đến một áp lực vô hình, trong hội trường đột nhiên im lặng.
 
Giọng nói của Bùi Ngôn trầm và dễ chịu, suy nghĩ của anh đặc biệt rõ ràng, những bài giảng y học nhàm chán do anh ấy giảng sẽ khiến bạn bất giác muốn nghe.
 
Tô Niệm Niệm chống cằm, nhìn chằm chằm vào đôi lông mày gây thương nhớ của Bùi Ngôn Khanh, và đột nhiên nghe thấy tiếng thì thầm của cô gái phía sau.
 

“Chuyện lạ có thật nha,  tớ vậy mà lại nghiêm túc lắng nghe một buổi diễn thuyết y học.”
 
“Tớ cảm thấy thầy lợi hại quá đi, khuôn mặt này đẹp như vẽ vậy, hu hu hu trên đời này còn có một thiên thần như vậy sao.”
 
“Ban nãy Trần Trạch nói anh ấy bao nhiêu tuổi chứ? Kết hôn chưa? Cậu cảm thấy tớ có cơ hội không?”
 
Tô Niệm Niệm: ! ! !
 
Bùi Ngôn Khanh đúng là kẻ đánh cắp trái tim mà!
 
Cô hơi nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt của người nữ sinh phía sau, nghiêm túc nói: “Anh ấy 36 tuổi, có cả con luôn rồi.”
 
Nữ sinh phía sau đau khổ chớp mắt, “Thế anh ấy….li hôn chưa?”
 
Tô Niệm Niệm: “….”
 
Cô không chút biểu cảm nói: “Vợ chồng ân ái, như cây liền cành.”
 
Buổi diễn thuyết hai tiếng, Bùi Ngôn Khanh từ tốn không gấp, gần như không nói câu nào thừa thãi, chia nhỏ những luận điểm chính ra nói.
 
Nói xong, anh hít một hơi thật sâu, nhìn xuống phía dưới nói: “Hôm nay điều tôi cần nói chính là những thứ này, mọi người còn có câu hỏi gì không?”
 
Liên tục có người giơ tay hỏi, Bùi Ngôn Khanh trả lời từng câu một.
 
Ban đầu vẫn chỉ là những câu hỏi nghiêm túc, đến sau đó từ từ chuyển hướng/
 
Phía trước có mấy sinh viên nữ to gan đứng lên, cười híp mắt huơ huơ điện thoại: “Giáo sư Bùi, không biết đã đọc qua diễn đàn của trường chúng em chưa ạ.”
 
Bên dưới đột nhiên vang lên tiếng cười sôi nổi.
 
Khóe mắt của Bùi Ngôn Khanh giật giật, “Nói thế nào?”
 
Sinh viên nữ vừa cười vừa nói: “Muốn hỏi là cái cặp kia… thầy mua cho bạn gái thầy ạ?”
 
Hai chữ ‘cái cặp’ dấu vết cuối cùng của sự lịch sự mà cô ấy dành cho giáo sư Bùi.
 
Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh khựng lại, sự kinh ngạc nhanh chóng vụt qua trong mắt anh, tất cả sự bình tĩnh của anh đều bị phá vỡ, anh bất lực nghiêng đầu, khẽ ho một tiếng.
 
Gần một ngàn người nhìn chằm chằm trên sân khấu bàn tán xôn xao, nhìn người đàn ông vừa rồi còn bình tĩnh lạnh lùng, sắc mặt đỏ bừng, giữa mi mắt có chút khó chịu.
 
Có những tràng cười phá lên từ sinh viên, và toàn bộ hội trường đều trở nên sôi sục.
 
Mãi cho đến khi Trần Trạch ở sau sân khấu thấy tình hình mất kiểm soát, tức giận muốn đi lên, vừa định lên tiếng thì Bùi Ngôn Khanh nhấc tay lên, lắc đầu với ông.
 
Anh lại nhìn xuống sân khấu một lần nữa, vuốt mi tâm, muốn nói nhưng lại bất lực cười một tiếng, cuối cùng cụp mắt, thở dài một tiếng: “Các bạn a.”

 
“Bùi giáo sư, có phải mua cho bạn gái thầy không ạ?” Bên dưới không hề ngừng lại, thừa thắng xông lên.
 
Nhịp tim của Tô Niệm Niệm như bay lên, khuôn mặt cũng nóng lên.
 
Sở Ninh lắc tay cô, “Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi, tớ thề, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy dáng vẻ như này của cậu nhỏ.”
 
Cô cố kìm sự hưng phấn xuống, nhỏ giọng nói: “Hai người nếu không phải là thật thì tớ chính là giả rồi!!!”
 
Tô Niệm Niệm nín thở, ánh mắt nhìn chăm chăm lên sân khấu, sau đó cô nghe thấy giọng nói rõ ràng của Bùi Ngôn Khanh: “Không phải là bạn gái.”
 
“Là cô gái nhỏ nhà chúng tôi.”
 
Thấy sinh viên nữ còn muốn hỏi, Bùi Ngôn Khanh đã lên tiếng chặn trước: “Còn việc đó là ai, tôi phải giữ bí mật.”
 
Như thể nhớ đến gì đó, anh cúi đầu bật cười và lắc đầu: “Cho cô ấy chút mặt mũi.”
 
Câu nói của anh tới đây, như thể đã nói nhưng lại như không nói.
 
Thấy hỏi không tra ra được gì có không ít người thất vọng thở dài.
 
Tô Niệm Niệm hơi giật mắt, cúi đầu che đi cảm xúc thất vọng trong ánh mắt, cô nhỏ giọng nói với Sở Ninh: “Cậu thấy rồi đó.”
 
“Ở trong mắt anh ấy, tớ chẳng khác gì cậu.”
 
Sau câu hỏi này, Trần Trạch sợ sẽ hỏi lung tung nữa nên ông thẳng thừng kết thúc tiết mục hỏi đáp, tuyên bố buổi diễn thuyết kết thúc.
 
Tô Niệm Niệm kéo Sở Ninh hòa vào dòng người.
 
Sở Ninh cau mày suy tư, đột nhiên đôi mắt sáng lên, lay lay tay của Tô Niệm Niệm: “Thế cậu để anh ấy biết, cậu là người phụ nữ, không phải cô gái nhỏ!”
 
Bước chân Tô Niệm Niệm khựng lại: “Làm sao để anh ấy biết?”
 
“Quyết. rũ!” Sở Ninh giơ một ngón tay, tự khăm phục cái đầu nhạy bén của mình/
 
Hai người đi về phòng.
 
Vừa mở cửa, Tô Niệm Niệm nghiêm khắc giáo huấn: “Cậu cảm thấy tớ là kiểu người không từ thủ đoạn như vậy hả?”
 
“Không sai, tớ là như vậy.”
 
Cô gật đầu, đột nhiên nơi lõng cổ áo, lộ ra một bên vai, chớp chớp mắt: “Cậu cảm thấy, tớ đủ nóng chưa?”
 
Sở Ninh: “….”
-
 
Dù Sở Ninh không đáng tin lắm, nhưng cô quả thật đã cung cấp cho Tô Niệm Niệm một bước đi mới, dù không đến mức dung tục như cách quyến rũ mà Sở Ninh nói, nhưng thể hiện cá tính và sự quyến rũ hơn trước mặt Bùi Ngôn Khanh thực sự hấp dẫn hơn là trò chuyện trực tiếp khó xử.
 
Tô Niệm Niệm chống cầm trầm ngâm suy nghĩ, wechat đột nhiên hiện có tin nhắn.
 
Chuyện hiếm thấy! Bùi Ngôn Khanh đầu gỗ vậy mà lại chủ động tim cô!
 
Tô Niệm Niệm lập tức mở ra xem.
 
“Khỏe lên chưa?”

 
Tô Niệm Niệm liếc mắt, rồi trả lời: “Em vẫn ổn.”
 
“Anh như thế nào rồi.”
 
Bên này, cách một tấm màn hình cô vẫn có thể cảm nhận được sự trầm mặc của Bùi Ngôn Khanh.
 
Xem ra là không tốt lắm.
 
Cô cố ý hỏi: “Từ bao giờ em trở thành cô gái nhỏ nhà các anh vậy?”
 
Bên đó hiển thị đang nhập, một lúc lâu vẫn chưa thấy có tin nào phản hồi lại.
 
“Em cũng coi như là chị của Bùi Điềm.”
 
Đợi một lúc lâu, chỉ thấy mỗi một câu trả lời như thế này.
 
Tô Niệm Niệm cạn lời, cố ý nói chọc tức anh: “Được thôi, chú Bùi.”
 
Bùi Ngôn Khanh: “….”
 
Tô Niệm Niệm khịt mũi, hừ khinh bỉ anh.
 
Cô đặt cằm lên bàn, suy nghĩ rồi nói: “Tối thứ bảy này em có buổi biểu diễn, anh có thời gian đến xem không?”
 
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Niệm Niệm vẫn cảm thấy bản thân lúc múa là đẹp nhất, đây là cách quyến rũ hay nhất.
 
Lần này, bên kia trả lời rất nhanh.
 
“Tôi có thời gian.”
 
Nói xong Bùi Ngôn Khanh thoát khỏi tin nhắn, tìm wechat của Châu Nguyên, gõ nhẹ vào màn hình.
 
“Thứ bảy tuần này tớ có việc, giúp tớ trực ca đêm.”
 
“Thứ bảy? Không đổi.”
 
Bùi Ngôn Khanh trả lời rất nhanh: “Tớ trực thay cậu hai tuần.”
 
“Chốt.”
 
Bên này, Tô Niệm Niệm xoa xoa ngón tay, lại gửi hình hai cái vát qua.
 
Một chiếc váy hai dây màu đỏ tươi, đính kim cương lấp lánh nhưng phía sau lại khoét, mặc vào trông như bông hồng lộng lẫy, chiếc còn lại là váy xà rông trắng thông thường, kém thú vị hơn chiếc thứ nhất.
 
Tô Niệm Niệm càng ưng ý với cái váy đầu nhưng đột nhiên muốn tìm hiểu thử Bùi Ngôn Khanh rốt cuộc là thích kiểu em gái nóng bỏng hay tiểu bạch hoa, thế nên cô hỏi anh: “Anh cảm thấy chiếc váy nào trông đẹp hơn?”
 
Gần như không chút suy nghĩ, Bùi Ngôn Khanh: “Cái trắng.”
 
“Ừm.” Tô Niệm Niệm trả lời: “Thế em chọn cái đỏ.”
 
Tác giả có lời muốn nói: Bùi mỹ nhân hay đấy!!! Sớm đã cảm thấy nha đầu là người nhà của anh rồi!!!

 


Bình Luận (0)
Comment