Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 34

Bùi Ngôn Khanh cụp mắt, tay phóng to tấm ảnh đầu tiên lên, nhìn chỗ xương vai gần như lộ hết ra bên ngoài.
 
Anh cau mày, “Cái váy này không hợp với em.”
 
Snn: “?”
 
Tô Niệm Niệm tức đến bật cười, ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh quả nhiên có vấn đề.
 
Snn: “Cho anh nội trong một phút thu hồi câu nói này.”
 
Bùi Ngôn Khanh hỏi lại: “Em hỏi tôi là để loại trừ lựa chọn của em?”
 
Tô Niệm Niệm tức giận: “Đúng vậy, như thế em mới càng an tâm chọn màu đó, đáng yêu jpg.”
 
Sắc mặt Bùi Ngôn Khanh không thay đổi: “Em vui là được. mỉm cười mỉm cười.”
 
Tô Niệm Niệm thấy hai icon cười đáng chết đó, cô liếc nhìn rồi giận dữ trả lại bốn cái icon.
 
Huấn luyện quân sự còn chưa đến một tuần nữa là kết thúc, mấy ngày này sau khi kết thúc buổi huấn luyện Tô Niệm Niệm đều phải đến hội trường lớn để diễn tập.
 
Sau báo cáo huấn luyện quân sự, màn trình diễn của tân sinh viên này là tự đăng ký và sau đó sàng lọc.
 
Tô Niệm Niệm là người đầu tiên thi đỗ vào chuyên ngành, nên cô đã được chỉ định ngay từ đầu phải tham gia biểu diễn, và cô cũng là vũ công chính.
 
Hôm nay là ngày đầu tiên diễn tập, lúc cô đi đến Lý Thành Tinh đang ngồi trên ghế mỉm cười ân cần nhìn cô.
 
“Bạn cặp cũ.” Anh vẫy tay với cô: “Hợp tác vui vẻ.”
 
Tô Niệm Niệm ngơ ngác, sau đó gật đầu: “Lần này lại là chúng ta hợp tác sao?”

 
“Không thì sao?” Lý Thành Tinh nhướng mày: “Hợp tác với tớ cậu thấy không tốt sao?”
 
Tô Niệm Niệm lắc đầu: “Không có không có.”
 
Lớp múa ba lê này chỉ có hơn chục chỗ, và ngoại trừ những người lười biếng như Sở Ninh, hầu hết mọi người đều đăng ký, và sự cạnh tranh rất khốc liệt.
 
“Hiện tại đang sàng lọc ở trong.” Lý Thành Tinh chỉ chỉ đại sảnh.
 
Tô Niệm Niệm cầm túi lên, “Thế tớ vào trong xem đã.”
 
Lý Thành Tinh từ từ đi vào trong theo.
 
Bên trong không ít người, vẫn còn đang mặc đồ quân sự lúc nãy, vậy nên lúc Tô Niệm Niệm vào họ còn chưa chú ý đến.
 
Cô còn chưa đặt túi xuống đã nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng nói của nữ đầy đanh đá.
 
“Múa chính nội bộ đã quyết định rồi? Dựa vào đâu Tô Niệm Niệm không tham gia tuyển chọn liền trực tiếp được chọn múa chính hả?”
 
Thầy hướng dẫn cũng coi như khá kiên nhẫn: “Bởi vì em ấy thi vào đầu tiên, đây là thông lệ.”
 
“Hừ.” Nữ sinh đó tự giễu nói: “Đầu tiên? Cô ta có thể mãi mãi đứng đầu sao? Bởi vì kì thi lần đó, vị trí tốt nhất này phải cho cô ta?”
 
“Sau này cô ta có thể đứng đầu trong hội múa bale sao? Nực cười.”
 
Mấy nữ sinh đứng xung quanh có vẻ như cũng đồng tình, liên tục phụ họa theo.
 
Sắc mặt của thầy hướng dẫn khó coi, ông mím môi, đang định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy Tô Niệm Niệm: “Niệm Niệm, em qua đây.”
 
Tất cả mọi người đều im bặt, ngại ngùng quay đầu, sau khi nhìn thấy Tô Niệm Niệm ở phía sau, lại âm thầm nhìn lãng đi chỗ khác.

 
Cô gái lên tiếng đầu tiên là Thư Cấn, cô ta quan sát cẩn thận từ đầu đến chân của Tô Niệm Niệm, lạnh lùng mím môi.
 
Tô Niệm Niệm từ từ đặt túi xuống, nhàn nhạt nói: “Thầy.”
 
Thầy hướng dẫn hận không thể lập tức xua tan đi chuyện này, vào thẳng vấn đề chính: “Chuyện này em thấy thế nào.”
 
“Thầy.” Lý Thành Tinh vừa định lên tiếng, lại bị Tô Niệm Niệm bảo dừng, cô cởi áo khoác ngoài ra: “Em đồng ý cùng tham gia tuyển chọn ạ.”
 
Nước đi lui này được coi như rất tốt, thầy hướng dẫn giả vờ do dự một lúc, xua tay xua đi trách cứ: "Vậy thì giải quyết đi."
 
Tô Niệm Niệm bình tĩnh nhìn sang Thư Cấn, lại nhìn những người khác rồi hỏi thầy giáo: “Lấy cái gì để làm tiêu chuẩn?”
 
"Múa điệu thiên nga đen, sau đó xoay vòng ba mươi hai lượt roi, thầy sẽ bình luận.”
 
Mọi người xung quanh hít một hơi. Có mấy người nhảy được điệu thiên nga đen chứ, huống hồ gì còn phải mất sức xoay vòng nữa.
 
Tô Niệm Niệm gật đầu: “Em biết rồi.”
 
Từ cấp hai trở đi, Tô Niệm Niệm đã biết Thư Cấn. Họ luôn có thể gặp nhau ở những cuộc thi, từ nhóm nghiệp dư đến nhóm chuyên nghiệp, rồi đến phần thi nghệ thuật. Sau những cuộc thi lớn nhỏ, cả hai thắng thua chia đôi cho nhau.
 
Nhưng trong bài thi nghệ thuật cuối cùng, Tô Niệm Niệm đã thẳng một nước, giành được danh sách đỗ vào trường múa A đầu tiên.
 
Có lẽ là bởi vì trời sinh bất hòa, nhiều năm như vậy hai người không nói chuyện nhiều, Tô Niệm Niệm cũng mơ hồ cảm giác được Thư Cấn đối với mình có địch ý.
 
Cũng là mấy hôm trước cô mới biết, người xin được giấy ra ngoài sống là Thư Cấn.
 
Tô Niệm Niệm thay giày và đồ múa, khoanh tay đứng trước sân khấu chờ đợi.
 

Cô nhìn một vòng, đại khái mười mấy người cũng đã thay đồ xong, đang đứng trước sân khấu háo hức thử sức. Các sinh viên khiêu vũ sẽ rất trân trọng mọi sân khấu và cố gắng tận dụng mọi cơ hội để tiếp xúc tối đa.
 
Tất cả những người muốn chạy đua cho vị trí vũ công chính được chia thành bốn nhóm, mỗi nhóm bốn người và họ thi đấu theo từng đợt.
 
Ai học múa ba lê đều biết về thiên nga đen, nhưng không phải ai cũng có thể nhảy, xoay vòng là một bài kiểm tra thể lực nhiều hơn, hầu như không ai trong ba lứa đầu có thể hoàn thành điệu nhảy.
 
Thư Cấn chọn chung lượt với Tô Niệm Niệm, khi âm nhạc vang lên, cô ta kiêu ngạo hất cằm với cô, “Tôi nhất định có thể thắng được cô.”
 
“Mỏi mắt chờ đợi.” Tô Niệm Niệm cười nhạt.
 
Mười mấy người đều tập trung ánh mắt lên sân khấu, âm nhạc nổi lên.
 
Lý Thành Tinh nhìn chăm chú người con gái trên sân khấu, ánh mắt tràn đầy say mê.
 
Tô Niệm Niệm có lẽ không biết lúc cô múa, mê hoặc thế nào. Sân khấu như thể sinh ra vì cô, cả cơ thể cô đắm chìm cùng sân khấu, cả hai như hỗ trợ nhau. Khác với nhiều tiết mục múa ba lê nhẹ nhàng, thiên nga đen chú ý đến sức mạnh, sắc bén như dao, và sức mạnh chính là ưu điểm của Tô Niệm Niệm.
 
Cô ấy chỉ bắt đầu đào tạo chính thức sau khi học cấp hai, và nền tảng của cô ấy kém hơn một chút so với Thư Cấn người đã học nó từ khi còn nhỏ.
 
Nhưng Tô Niệm sẵn sàng chịu đựng gian khổ, có sự kiên trì và bền bỉ phi thường, theo cách nói của Sở Ninh, nó có nghĩa là "múa bale đến chết", tất cả các cơ trên cơ thể đều phát huy lực, thể hiện sức sống mãnh liệt.
Lý Thành Tinh luôn cảm thấy, tương lai Tô Niệm Niệm sẽ trở thành một thiên nga đen hàng đầu trong nước.
 
Còn Thư Cẩn, cô quá chú trọng đến các kỹ năng, và không có năng lượng của một chú thiên nga đen, cô đã đánh mất bản chất của mình.
 
Đến lúc vung roi, ưu điểm khổ luyện của Tô Niệm Niệm mới phát huy hết,  cô không thở hổn hển nặng nề, chỉ sau khi kết thúc cô mới vịn tim thở.
 
Thư Cấn nghiến răng cố gắng ngồi xuống, khi cô dừng lại, cô gần như nằm xuống đất, cô háo hức nhìn giáo viên đang ngồi dưới sân khấu.
 
Ánh mắt của giáo viên rất chiêm ngưỡng, nhìn lên sân khấu tự động gật gù: “Vất vả rồi.”
 
“Với thầy mà nói, có thể hoàn thành là tốt rồi.”
 
Thư Cấn hít một hơi sâu, hỏi thẳng: “Vậy nên thầy, người múa chính là ai?”
 
“Thư Cấn, em rất xuất sắc, nhưng lần này thầy vẫn sẽ chọn Niệm Niệm.” Thầy giáo nói xin lỗi: “Em vẫn cần phải cố gắng hơn.”
 

Thư Cấn mở to mắt, giận dữ cắn môi, nhưng vành mắt đã đỏ lên.
 
Tô Niệm Niệm nhìn qua, muốn nói gì đó.
 
Chính cô cũng hiểu bản thân và Thư Cấn có ưu và nhược điểm, lần này cô chiếm được chút ưu thế và vận may, sự bền bỉ cùng thể lực đã chiếm thế thượng phong, lần sau đổi bài, kết quả không nhất định cô sẽ thắng.
 
Vừa mới đưa tay ra đã bị Thư Cấn hất đi, cô nhận lại ánh mắt lạnh như băng, sau đó không nói gì mà bước xuống sân khấu.
 
Sau khi tập dợt kết thúc, Tô Niệm Niệm quay về phòng.
 
“Hoan nghênh ngôi sao khiêu vũ tương lai Tô nha đầu của chúng ta!!” Sở Ninh trao cho cô một cái ôm nồng nhiệt.
 
Tô Niệm Niệm ngạc nhiên hỏi: “Nhanh thế mà cậu đã biết rồi à?”
 
“"Video vũ đạo của bạn đã được lan truyền, được chứ?" Sở Ninh nhướng mày và giơ ngón tay cái lên: "Đỉnh lắm đấy.”
 
“Ei ei ei, lần này Thư Cấn cũng không cần tức dữ vậy nha.” Sở Ninh nói rất vui vẻ: “So găng một trận, không phải vẫn không bì được với Niệm bảo nhà chúng ta sao.”
 
Yoo Niệm Niệm định lấy khăn lau mồ hôi, nghe thế thì động tác khựng lại, “Cậu rất rành về Thư Cấn sao?”
 
Đợt huấn luyện quân sự này vẫn chưa kết thúc, Sở Ninh giấu cô đi bắc cầu với người ta rồi?
 
“Rành chứ.” Sở Ninh hừ một tiếng, “Sao không rành?”
 
“Ngày ngày kiêu ngạo như cái gì, chính là cô ta, cậu không biết mình đau khổ đến mức nào." Sở Ninh đảo mắt: "Nói như vậy đi, gia đình tớ và gia đình cô ta là bạn từ nhỏ, từ lúc nhỏ cứ hay bị đem ra so sánh với nhau.”
 
Sở Ninh ngừng lại chút, đột nhiên nhớ ra gì đó ‘a’ lên một tiếng, nói với ý đầy sâu xa: “Không nói tớ quên mất, cô ta là em họ của Nguyễn Bạch.”
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Gần đây tôi phải giảm số lượng từ, hôm nay tương đối ít hơn, và tôi sẽ bù lại sau! ! ! cúi đầu~
 
Đúng vậy, tôi cảm thấy rằng Bùi mỹ nhân sắp ra mắt! ! !

 


Bình Luận (0)
Comment