Sau cơn mưa, không khí trở nên đặc biệt trong lành, bầu trời như được gột rửa, trong xanh sáng sủa. Cơn mưa kéo dài suốt buổi sáng đã làm dịu đi cái oi bức của mùa hè. Một chiếc xe buýt cũ kỹ chậm rãi dừng lại tại cổng vào thị trấn Thanh Sơn.
Hành khách trên xe như đàn cá bị nhốt trong rọ quá lâu, ùa xuống xe, hít lấy hít để bầu không khí tươi mới bên ngoài. Hứa Hoan xuống xe sau một bà lão tóc bạc trắng. Chiếc vali to làm thân hình cậu trông càng thêm gầy yếu, cơ mặt thì đã cứng đơ vì cười quá nhiều.
Cảm nhận được ánh nhìn lơ đãng xung quanh, trong đầu Hứa Hoan chỉ lặp đi lặp lại một chữ: “KHỔ.” Ai mà hiểu được cái cảm giác ngột ngạt khi là "trưởng bối trẻ tuổi" ở quê chứ!
Hiếm khi mới về quê một lần, vậy mà hơn nửa xe lại là người quen, ai nấy đều cực kỳ lễ phép. Có nhất thiết phải vậy không?
Khi Hứa Hoan vừa đặt chân xuống xe, chiếc xe buýt lại “kẽo kẹt” chuyển bánh rời đi. Đám đông yên lặng được mấy phút rồi lại ríu rít chào tạm biệt nhau.
“Cậu ơi, con đưa thằng bé về trước nhé. Tiểu Bảo, mau vẫy tay chào ông của con nào, nói ‘tạm biệt’ đi~” - Người phụ nữ trẻ mỉm cười chân thành, vừa nói vừa lấy ra từ túi áo của đứa bé một cây kẹo m*t sơn tra, nhét vào tay Hứa Hoan.
Bị cú “hiếu kính” bất ngờ làm chao đảo, Hứa Hoan tròn mắt nhìn đứa bé ba giây. Trước khi nó khóc ré lên, cậu liền vội trả lại kẹo và còn tặng thêm một thanh socola lấy ra từ túi mình.
“Chú ơi, cái vali của chú trông nặng quá, xe ba bánh điện của cháu đậu gần đây, cháu chở chú về nhé?” - Một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi lau mồ hôi, nhiệt tình đề nghị.
Hứa Hoan nắm chặt vali, nhanh chóng lùi lại, di chuyển kiểu “rắn lượn”, cảnh giác như sợ người ta cướp vali giữa phố:
“Không không, nặng vậy chứ tôi vẫn kéo được, với lại dưới có bánh xe mà, đâu phải chỉ để làm cảnh!”
“Cụ cố ơi…”
“Cháu trai à…”
Nghe những cách xưng hô cao thấp chập chùng, Hứa Hoan chỉ cảm thấy đầu mình ong ong. Nghe từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi “cháu trai” là tạm chấp nhận được — với điều kiện người gọi không phải là một nhóc mẫu giáo.
Cuối cùng, bà lão xuống xe trước Hứa Hoan ra tay "giải cứu", dùng uy tín tuổi tác đuổi hết đám người háo hức kia đi. Trong làng hiếm khi có một “trưởng bối trẻ tuổi” về quê, lỡ bị họ dọa chạy mất thì uổng quá.
Tuy vậy, lòng Hứa Hoan vẫn chưa thả lỏng. Quả nhiên chưa đầy hai phút sau, bà cụ đã nhanh nhẹn bước lại gần, vỗ vai cậu đầy hào sảng:
“Chú, nghe nói chú sắp về từ lâu rồi, không ngờ nhanh vậy đã gặp được. Đi thôi đi thôi, về nhà nào. Ông bà nội chú ở nhà mong lắm đó!”
Hứa Hoan: “…”
Bà lão tên là Hứa Tuệ Ni, sống sát nhà ông bà nội cậu. Bà biết tin cậu sẽ về quê từ trước, nhìn thấy cậu trên xe thì mừng lắm, suốt dọc đường cứ trò chuyện liên hồi.
Không có cách nào từ chối, Hứa Hoan đành cun cút đi theo bà, ngoan ngoãn trả lời đủ loại câu hỏi, chỉ mong bà đừng tiếp tục dùng cái xưng hô kia nữa. Thế nhưng, bà cụ rất coi trọng vai vế, chỉ thiếu điều mỗi câu không kèm theo chữ “chú” là không yên.
Khi đến cổng nhà, đầu óc Hứa Hoan đã tê liệt hoàn toàn. Biết vậy đã về lúc nửa đêm cho rồi, cái sự nhiệt tình của "hậu bối" thật khiến người ta không chống đỡ nổi.
Mấy năm gần đây, trấn Thanh Vân phát triển mạnh du lịch, với khẩu hiệu “non xanh nước biếc, thời gian tươi đẹp”, thu hút không ít du khách. Kinh tế đi lên, các làng lân cận cũng được thơm lây, hầu như nhà nào cũng xây biệt thự.
Nhà ông bà nội của Hứa Hoan xây từ vài năm trước — một căn nhà bốn tầng hiện đại, có cả sân rộng rãi. Ngày thường trồng hoa, trồng rau, dựng giàn nho ở góc sân, trời đẹp thì ngồi dưới bóng râm, nắng chiếu ấm áp, không gì thoải mái hơn.
Chỉ cần có kỳ nghỉ, Hứa Hoan lại chạy về đây, đặc biệt là hè và đông, hận không thể bám rễ ở nhà ông bà, sống như hòa làm một với chiếc ghế xếp trong sân.
Khi sắp đến nơi, tâm trạng Hứa Hoan cũng phơi phới. Vừa thấy bóng dáng quen thuộc nơi cổng, cậu lập tức nở một nụ cười tươi rói.
Ông bà nội Hứa Hoan là đôi vợ chồng già hiền từ. Biết tin cháu về, hai người định ra đầu làng đón, nhưng bị cậu ngăn lại. Để tránh để ông bà phải chờ mong trong nhà, Hứa Hoan còn chủ động báo vài món mình thích ăn để hai cụ bận rộn nấu nướng.
Vừa hay, cậu về đến thì mâm cơm cũng sắp xong.
Bà Hứa Tuệ Ni vui vẻ tiễn “chú” đến tận cửa nhà, vừa ngửi thấy mùi thơm nức mũi đã lẩm bẩm: chắc chắn là làm không ít món ngon đây, ai bảo hai cụ thương cháu quá mà!
Sau khi chào tạm biệt, bà để lại không gian riêng cho một nhà ba người đoàn tụ.
Vào đến phòng khách, Hứa Hoan đẩy vali vào góc rồi mắt sáng rỡ vì đồ ăn: Thịt ba chỉ kho tàu đỏ au, béo mà không ngấy; Cá thu chiên giòn rụm, thơm lừng; Cải thìa xào với dầu mè và tỏi phi thơm nức; Trứng hấp mềm mịn, thơm ngậy.
Cuối bữa, Hứa Hoan còn cùng ông nội uống một ly rượu nhỏ. Chỉ một ly thôi.
“Được rồi được rồi, Hoan Hoan đừng chiều ông nữa, từng ấy tuổi rồi mà còn ham rượu! Tuần này cấm uống thêm!”
Bà nội Trần Đông Vân vừa mắng vừa lườm hai ông cháu, sau đó chỉ vào bàn ăn, ngụ ý rõ ràng. Hứa Hoan hiểu ý ngay, cười tươi đứng dậy:
“Để cháu rửa bát, ông bà đi nghỉ đi ạ. Lâu lâu cháu mới về, ông vui quá nên mới uống hơi nhiều thôi, bà đừng giận ông nhé, không cháu thành tội đồ mất!”
Ông nội Hứa Ngạn Minh, bình thường bị vợ mắng không dám ho he, nay được cháu bênh thì phấn khởi hẳn, đắc ý nói:
“Vẫn là cháu ngoan của ông hiểu chuyện!”
Bà nội không chịu nổi cái vẻ hí hửng đó, lại tiếp tục lườm yêu vài cái, rồi lôi hết mấy chuyện “vi phạm quy tắc” thường ngày của chồng ra kể cho cháu nghe.
Thấy ông bà đã chuyển hướng quan tâm, Hứa Hoan an tâm bưng bát đĩa vào bếp rửa.
Nửa tiếng sau, một nhà ba người lại tụ họp.
Ngay trước mặt Hứa Hoan, ông nội lắc đầu than thở:
“Ba con đúng là... mảnh đất ấy ông mới giao cho nó được mấy năm, nó liền quẳng lại cho con. Nếu thấy phiền thì cứ nói thẳng, năm đó lẽ ra ông nên sang tên luôn cho con, khỏi mất công vòng vo!”
“Nhưng mà, cái đất đó cũng chả có ích gì mấy, nghe thì oai thế thôi. Nói ra thì, Hoan Hoan nhà ta, giờ coi như là... một tiểu địa chủ rồi đấy~”
Ông cười nói trêu đùa, nhưng sắc mặt lại rõ ràng là... không vui lắm.
Mảnh đất ông nói nằm gần cổng làng, sát đường lớn. Nguồn gốc ra sao thì chẳng còn ai nhớ rõ, chỉ biết từ khi ông còn nhỏ thì giấy tờ đất đã nằm trong tay nhà họ Hứa.
Ngay cả trong những năm tháng loạn lạc nhất, nhà họ cũng không gặp rắc rối nào vì thửa đất "dư thừa" này.
Người trong làng ai cũng biết nó tồn tại, nhưng lại chẳng ai tỏ ra quan tâm hay dòm ngó gì đến khả năng sinh lời của nó.
Nói không thèm, là thật sự không thèm.
Vì sao ư? Vì ai cũng đồn rằng nơi đó có “thứ không thể gọi tên”, nghe rất huyền bí!
Chỉ riêng việc nửa đêm trong căn nhà đổ nát trên đất đó vang lên những tiếng r*n r* rợn người, cũng đủ khiến dân làng tránh xa ba bước. Chỉ có Hứa Hoan hồi nhỏ là gan to, từng cùng đám trẻ con làng bên vào đó “khám phá”. Kết quả không biết thế nào, hôm sau cả lũ bị bố mẹ phạt nặng, còn suýt phát sốt. Hỏi bọn trẻ đã thấy gì, không ai nhớ rõ, chỉ lờ mờ biết là “đã từng vào trong”.
Chuyện đó khiến Hứa Hoan đến giờ vẫn canh cánh trong lòng: bị đòn oan mà chẳng được gì, chẳng cam tâm chút nào.
Lúc này nghe ông nội nhắc lại, hình ảnh về mảnh đất đó lại hiện rõ trong đầu Hứa Hoan. Nhưng giờ đây, cảm giác tiếc nuối và không cam tâm ngày xưa đã tan biến, thay vào đó là một niềm phấn khích mơ hồ.
Vì lần này, cậu có chuẩn bị, còn mang theo vũ khí bí mật!
Hề hề… Mảnh đất kia, xem lần này tao trị mày ra sao! Trong đầu Hứa Hoan vang lên tiếng cười gian như phản diện trong truyện tranh.
Mọi chuyện bắt đầu từ nửa tháng trước.
Khi đó Hứa Hoan còn là sinh viên sắp tốt nghiệp của trường đại học A. Để được giữ lại công ty lớn sau tốt nghiệp, cậu cố gắng cày cuốc hết mình trong kỳ thực tập tại một tập đoàn thuộc top 500.
Kết quả... cố quá thành quá cố, cậu sốt cao đến mức phải nằm bẹp cả tuần. Cơn sốt đột ngột khiến cậu có cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi, đau đớn và cô độc vô cùng. Tới khi hạ sốt, người cùng sức kiệt, nhưng đầu óc thì tỉnh táo lạ thường.
Sống như thế nào mà chẳng là sống? Cố gắng quá hóa ra lại tự hại mình. Công ty thì kiếm tiền, còn mình thì... tiêu tiền trong bệnh viện. Vậy thì cố để làm gì?
Nghĩ vậy, Hứa Hoan quyết định: Từ chức! Về quê sống thôi!
Quyết định xong là hành động ngay. Cậu đích thân đến công ty, không màng đồng nghiệp níu kéo, nộp đơn nghỉ việc. Chờ thêm hai ngày, cậu cầm được bằng tốt nghiệp trong tay, chính thức khép lại hơn mười năm đèn sách.
Trong khoảng thời gian chờ lấy bằng, một “thứ” mà chỉ thấy trong tiểu thuyết đã... tìm đến cậu.
Một trò chơi gọi là “Cuộc sống nhàn nhã của ông chủ nhà” bỗng nhiên cài vào ý thức của cậu. Giao diện cực kỳ đơn giản, các chức năng đều bị khóa, chỉ có một nút sáng lên mỗi sáng 8 giờ nhắc nhở cậu: “Hãy nhanh chóng liên kết với một bất động sản thuộc quyền sở hữu của bạn.”
Hứa Hoan: … Cái game này bị mù à? Trông cậu giống người có nhà lắm sao?
Ơ mà... nghĩ kỹ thì cũng có thật. Hứa Hoan lục lại trí nhớ một hồi, mới nhớ ra mảnh đất ở quê. Nếu nó được tính là tài sản thuộc quyền sở hữu của cậu, và có thể liên kết được thì...
Sau đó, cậu mò mẫm khám phá toàn bộ game: Không có phần giới thiệu; không có trò chuyện với hệ thống, chỉ dẫn không nốt → Tất cả phải tự thân vận động.
Nhưng cũng vì vậy mà cậu yên tâm: nếu không liên kết đất, thì ngoài lời nhắc nhở mỗi sáng, game chẳng gây hại gì cả.
Thế là Hứa Hoan nhẹ nhõm, rồi hứng khởi dần lên. Trùng hợp thay, mình sắp về quê, đúng lúc lại xuất hiện bàn tay vàng!
Đây chẳng phải duyên trời định sao?
Tóm lại, cậu đã quyết: Thử đi dạo ra đó một chuyến, liên kết thử xem sao.
Cuộc sống nhàn nhã của ông chủ nhà – chẳng phải là giấc mơ sau khi “thoát khỏi đấu đá” của dân văn phòng hay sao?