Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Chương 2

Tâm trí quay về hiện thực, Hứa Hoan chú ý thấy ông bà đang nhìn mình đầy tò mò, liền nói:

“Ông bà ơi, con định lát nữa sẽ đến mảnh đất kia xem thử, nghĩ xem sau này có thể làm gì với nó.”

Trước khi về quê, cậu đã nói qua với hai ông bà là muốn ghé qua chỗ đất đó, nên bây giờ nhắc lại cũng không khiến hai cụ quá ngạc nhiên. Nhưng ông bà vẫn không giấu nổi sự lo lắng, liếc mắt trao đổi một cái.

Sau đó ông nội lên tiếng trước, đầy quan tâm:

“Hoan Hoan à, có phải ở ngoài kia con bị bắt nạt không? Hay là công việc trước làm con mệt mỏi quá? Bây giờ không phải đang có trào lưu 'làm cháu fulltime' đấy hay sao? Hay là con cứ ở nhà với ông bà một thời gian đi, tiền lương hưu của ông bà chia con một nửa, không đến mức đói đâu!”

“Phải đó phải đó,” bà nội cũng gật đầu hưởng ứng. “Mỗi tháng cũng được sáu bảy nghìn ấy chứ, con giữ lấy mà tiêu, ba người chúng ta sống thoải mái là tốt rồi. Cái mảnh đất đó chẳng đáng cho con tốn công đâu, hay là nghỉ ngơi một thời gian rồi ra ngoài làm lại từ đầu?”

Nghe hai ông bà quan tâm hỏi han, lòng Hứa Hoan thấy ấm áp vô cùng, nhưng cũng nhanh chóng phủ nhận.

Cậu đâu phải thất bại trong công việc mà về quê healing! Ngược lại, lúc từ chức sếp còn ra sức níu kéo, quan hệ với đồng nghiệp thì rất tốt. Trên đường về còn đang chat rôm rả trong nhóm, hẹn sẽ gửi đặc sản quê lên cho mọi người nữa cơ mà.

Nghe vậy, hai ông bà mới yên tâm, cũng không tiện ngăn cản cậu đến chỗ mảnh đất ấy nữa, chỉ dặn cậu nhớ về sớm một chút.

Còn hai cụ thì sao? Hai cụ không muốn tới đó, đến liếc một cái cũng thấy ớn rồi.

Báo cáo xong kế hoạch, Hứa Hoan đổ đầy bình nước của mình, đeo khẩu trang, rồi đút tay vào túi mà ra khỏi nhà.

Buổi trưa ở thôn Thanh Vân thật yên tĩnh. Ánh nắng hong khô lớp đất ẩm ướt, những giọt nước mưa còn đọng trên lá vì trận mưa sáng sớm khẽ rơi xuống. Chim chóc nhảy nhót, tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng bước chân giẫm lên lá khô phát ra âm thanh xào xạc, tất cả tạo nên một khung cảnh thật yên bình và đẹp đẽ.

Ra khỏi nhà Hứa Hoan mới nhận ra, nơi mình định đến cũng cách khá xa, phải đi bộ ít nhất nửa tiếng. Cậu thầm nghĩ sau này nên mua một chiếc xe điện nho nhỏ, đi lại tiện hơn.

Dù có ở lại luôn căn nhà đó thì thỉnh thoảng về thăm ông bà, cũng tiện mang đồ ăn nước uống hơn.

Đi dưới nắng một lúc bắt đầu thấy khát, Hứa Hoan bật nắp bình, ống hút mềm tự bật lên. Cậu uống liền mấy ngụm, vừa uống vừa cảm nhận trời xanh mây trắng, nước cũng ngọt hẳn ra.

Sau đó, cậu quen tay mở bảng điều khiển của game ra xem, không biết lần thứ bao nhiêu rồi, vẫn chỉ có mấy biểu tượng chức năng: Thông tin người thuê, Quy hoạch tầng, Trang trí phòng, Thu tiền thuê, Một chạm dọn sạch, Nâng cấp, Cửa hàng, và một dấu ... đại diện cho những chức năng sẽ mở sau.

Tất cả đều xám xịt, chỉ có một nút duy nhất trước đó là sáng.
Lúc Hứa Hoan đang suy nghĩ, đột nhiên có một biểu tượng mới sáng lên giữa đám tròn tròn màu xám: Group chat khách thuê trọ

Gì cơ?! Nhà còn chưa liên kết xong mà đã có người đến thuê rồi á? Căn nhà rách này có hot vậy sao?!

Ngay khi cậu còn đang bối rối, góc trên phải của biểu tượng đã hiện số thông báo 20+ tin nhắn, có vẻ người cũng khá đông!

Dù sao đang đi bộ cũng rảnh, Hứa Hoan hồi hộp nuốt nước miếng, bấm vào biểu tượng để xem.

Trái tim thì phấn khích, tay thì run run, để xem mấy vị khách tương lai của mình là dạng nào đây...

Màn hình hiện ra toàn là tin nhắn nhảy liên tục:

“Tối qua lại ai làm ra tiếng leng keng vậy? Ồn chết được! Không biết giấc ngủ với phụ nữ quan trọng đến mức nào à!”

“Hứ! Có vài người tai nhọn đúng là để làm cảnh, chút xíu tiếng ồn mà làm như trời sập. Không biết nơi này chật chội đến cỡ nào hả? Không ảnh hưởng người khác thì cũng phải thông cảm với mấy ông bà già đi chứ.”

“Thôi đừng cãi nữa, tôi ở gần quá rồi, não tôi muốn nổ rồi đây...”

“Tôi nói này, chịu không nổi thì cứ rời đi, đi đầu thai hay xuống địa ngục cũng được, nơi này là nơi duy nhất trên có thể chứa linh hồn lang thang như chúng ta, đừng nói là không có chỗ nghỉ, bắt tôi đứng ngủ tôi cũng không muốn rời khỏi đây!”

“Hu hu… nhưng mà người đến càng lúc càng đông, tôi sắp bị đè không thở nổi rồi, hôm nay lại không cao thêm được chút nào QAQ…”

“…”

Hứa Hoan vừa đọc vừa vô thức xoa cằm, cố gắng ghép nối thông tin.

Thứ nhất, họ không phải người bình thường — tai nhọn, cô hồn, v.v. toàn từ ngữ kỳ lạ.

Thứ hai, tất cả họ đang ở cùng một không gian, vì lý do nào đó không thể rời khỏi, và chỗ ấy có vẻ chật chội lắm.

Không ngoài dự đoán, nơi họ đang tụ tập chính là ngôi nhà đổ nát đó của cậu, nơi “nửa đêm thường vang tiếng động lạ” mà dân làng hay đồn.

Mấy tiếng động ấy, tám chín phần là do nhóm “người thuê” này cãi nhau vì mất ngủ.

Từ lúc xuất hiện giao diện game, Hứa Hoan đã tưởng tượng ra đủ thứ. Trong đó, nút “Một chạm dọn sạch” khiến cậu suy nghĩ nhiều nhất — nếu chỉ là dọn nhà, sao phải có nút riêng?

Cậu đoán, chức năng này có thể xóa sạch mọi thứ trong nhà — bao gồm người, vật, sự kiện!

Nếu đúng thế... Hứa Hoan cười khẽ, càng mong chờ buổi “ra mắt” với nhóm người thuê. Không biết ai sẽ sợ ai đây?

Có lẽ lúc đó, tất cả nỗi oan ức và thắc mắc từ thời thơ ấu sẽ được hóa giải.

Nhóm chat im lặng sau ba phút tranh cãi. Cùng lúc ấy, Hứa Hoan đã đến nơi.

Cậu chưa vào ngay, mà đứng ngoài quan sát.

Mảnh đất rộng khoảng 1 mẫu, tức gần bằng 1,5 sân bóng rổ. Giữa là một căn nhà cấp 4 cũ nát, rõ dấu vết bị bỏ dở.Tường xi măng đã tróc sơn, lộ gạch đỏ bên trong, phủ đầy rêu mốc, không khí ẩm thấp nặng mùi mục ruỗng.

Căn nhà nhỏ chiếm diện tích ít, toàn bộ khu đất nhìn từ trên xuống có hình gần giống chữ “回” (hồi), xung quanh bị rào sắt rỉ sét bao quanh, yếu ớt báo hiệu nơi này vẫn còn chủ.

Qua hàng rào, cậu thấy cỏ dại mọc khắp sân, chỗ khô héo, chỗ tươi xanh, nơi trống còn bị đổ đầy rác không rõ thành phần, đen sì dính nhầy, tỏa mùi không lành.

Hứa Hoan đưa tay bịt mũi, lòng thầm thắc mắc sao dân làng chịu được cảnh này bao năm không ai dọn dẹp. Vừa than xong, cậu chợt khựng lại, mặt tái mét. Sau khi “liên kết” xong, dọn đống bãi rác này sẽ là việc của chính mình!

Đang buồn rầu thì giao diện game đột nhiên phát sáng, giọng nhắc nhở quen thuộc vang lên liên tục:

“Tít tít, phát hiện tài sản trong bán kính 100m thuộc sở hữu chủ, xin lập tức hoàn tất liên kết!”

Hứa Hoan đau đầu nhìn căn nhà rách nát, lại nghe game réo inh ỏi, đành thở dài:

“Được rồi, liên kết thì liên kết.”

Ý nghĩ vừa nảy ra, hệ thống lập tức hoàn tất thao tác, trong đầu cậu nổ pháo hoa ăn mừng khiến Hứa Hoan bật cười — đúng là trò chơi con nít, dễ hài lòng thật.

Ngay sau đó, giao diện vốn xám trắng dần nhuộm màu, các biểu tượng bị khóa từ trước giờ đã mở hết, im lặng mời gọi cậu vào khám phá.

Hứa Hoan tĩnh tâm cảm nhận sự liên kết giữa mình và ngôi nhà — một cảm giác huyền bí, vi diệu, như thể chỉ cần một ý niệm, cậu có thể điều khiển tất cả trong nhà, không ai có thể phản kháng.

Ngay khi ý nghĩ đầy “trẻ trâu” ấy xuất hiện, cậu liền bật cười phá tan bầu không khí căng cứng quanh mình.

Liên kết đã hoàn tất, bước vào trong nhà cũng là chuyện tất yếu.

Tạm thời bỏ qua yêu cầu đặt tên, Hứa Hoan đẩy cánh cổng rỉ sét, cẩn thận bước vào trong.

Vượt qua đám cỏ rậm, né các ổ nước đen, cuối cùng cậu đứng trước cửa nhà. Hít một hơi, Hứa Hoan đưa tay mở cửa...

Lúc này, tai cậu thoáng động, bên trong có tiếng động phát ra!

Không phải tin nhắn trong nhóm chat, mà là âm thanh thực, thậm chí ồn ào hơn nhiều.

“Ơ, mọi người có nghe thấy tiếng gì kỳ lạ không? ‘Bộp’ một tiếng nhẹ lắm, nhưng khó mà lờ đi được ấy...” – Giọng nữ ngọt ngào, thắc mắc.

“Tôi cũng nghe thấy!” – Một giọng nam dõng dạc đáp lại. “Hình như phát ra từ trong căn nhà... nhưng hỏi chính xác từ đâu thì chịu, lạ ghê...”

“Hỏi làm gì, bao năm nay chúng ta tạo tiếng động còn ít sao? Ngoài kia đồn đủ thứ rồi! Biết đâu lại có kẻ đến tranh chỗ ngủ!” – Một giọng nam khác thô lỗ, không thân thiện.

Lời này khiến bầu không khí trong nhóm trở nên căng thẳng, mọi người bắt đầu bàn tán tìm “kẻ mới đến”.Thế nhưng, dù nghi ngờ thế nào, họ vẫn không tìm ra được kẻ đó.

Chính lúc này, cánh cửa từ từ mở ra, phát ra tiếng cót két, ánh sáng tràn vào kéo dài bóng Hứa Hoan.

Trước mắt cậu không còn là nền đất trống trong đêm xưa, mà là hơn hai mươi bóng dáng mờ ảo, lố nhố trong bóng tối.

Tiếng bàn tán ngừng bặt.

Tất cả đều quay đầu nhìn về phía cậu.

Ánh mắt hai bên giao nhau.

Hứa Hoan: Hô! Đông người thật đấy.jpg

Bình Luận (0)
Comment