Hiện trường im lặng suốt 30 giây. Là người sống duy nhất trong phòng, Hứa Hoan còn chưa kịp phản ứng gì thì trong đám bóng mờ chồng chéo lên nhau kia đã vang lên một tiếng thét ngắn:
“Á! Hắn… hắn có phải là nhìn thấy chúng ta không vậy?!”
Một câu nói như hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, gây ra ngàn lớp sóng gợn. Cả đám bóng mờ lập tức nhốn nháo:
“Không thể nào! Bao nhiêu năm rồi chưa từng có ai thấy được chúng ta, chắc nhìn nhầm thôi!”
“Nhưng ánh mắt hắn nhìn thẳng quá… tôi thấy hơi sợ đấy…”
“Ái chà, đây chẳng phải là Tiểu Hứa nhà lão Hứa sao? Tôi còn từng thấy nó hồi bé l.õ.a l.ồ chạy tung tăng nữa kìa! Khu đất này vốn là của nhà cậu ta, nói không chừng cậu ta thật sự có chút năng lực đặc biệt đấy.”
“Ha ha! Bao nhiêu năm rồi cuối cùng cũng có người thấy được chúng ta rồi! Tôi có thể lập tức lên chào hỏi một tiếng không?”
Hứa Hoan suýt nữa không nhịn được bật cười. Nhưng vẫn cố nén lại, mỉm cười với những ánh mắt tha thiết đối diện, chủ động chào:
“Hi~ Chào buổi chiều.”
Trong lúc họ còn đang cố tiếp nhận hiện thực thì Hứa Hoan đã âm thầm đánh giá kỹ hơn dáng vẻ của đám người kỳ lạ này.
Trong số họ, có ông lão râu tóc bạc phơ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt; có mỹ nữ tai dài lông mềm, phong tình vạn chủng; có người trung niên bụng bia nhưng lại không hề phát tướng; có thanh niên đầu húi cua cơ bắp cuồn cuộn, vai rộng eo thon; có bà cụ bước đi chậm chạp; có bé gái buộc tóc củ tỏi, và còn có thiếu nữ cười ngọt ngào, toàn thân treo đầy thú bông…
Tóm lại, nhìn kiểu gì thì cái nhóm người này tụ lại cũng thấy… vô cùng kỳ quái.
Họ rõ ràng không cùng một thế giới, không cùng thời đại, nhưng lại bị một sức mạnh kỳ lạ nào đó kéo về một chỗ.
Đây chính là những người thuê tương lai của cậu sao? Không biết có sống hòa thuận được không…
Vả lại… số lượng hơi bị nhiều thì phải?
Hứa Hoan liếc qua giao diện trò chơi, mục “Thông tin người thuê” ghi rõ một hàng chữ: Số lượng người thuê hiện tại cho phép: 1
Cậu hơi nghiêng đầu vì cảm thấy… Không đủ chỗ ở, thật sự không đủ!
Trong lòng rối như tơ vò nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Sau khi quan sát xong, cậu cũng tranh thủ xem lại toàn bộ giao diện game một lượt và phát hiện — toàn bộ đều là thao tác kiểu “dành cho người mới”, cực kỳ dễ sử dụng.
Một điểm đặc biệt nhất là: Sau khi trò chơi được liên kết, căn nhà này sẽ được thế giới bên ngoài “hợp lý hóa vô hạn” — nghĩa là bất kể xảy ra chuyện kỳ quái gì, như là nhà từ một tầng mọc lên mười tầng, hay diện tích mở rộng ra vô hạn, người ngoài sẽ tự động coi là chuyện bình thường, không nghi ngờ gì cả.
Mặc dù… bản thân ngôi nhà vốn dĩ cũng đã đủ bất hợp lý rồi.
Điều đó khiến Hứa Hoan yên tâm. Cậu sẽ không bị chính quyền bắt đi “nghiên cứu”, cũng không cần vì lỡ xây nhà thành cung điện mà bị khởi tố. Nếu việc làm ông chủ nhà này có nguy hiểm, cậu đã nghĩ tới chuyện giữ cấp độ 0 mãi mãi rồi.
Tiếp theo, là vấn đề an toàn cá nhân: người thuê không thể làm hại cậu. Dù là đã ở hay đang xin ở, chỉ cần có chút ác ý với chủ nhà, trò chơi sẽ lập tức phát hiện và… “ném ra khỏi nhà”, vĩnh viễn không có cơ hội quay lại.
Hứa Hoan: Bá đạo thế này, tui khoái nha! (lấp lánh mắt)
Lòng đã yên, giờ là lúc nói chuyện chính thức. Nhưng đám bóng mờ vẫn cứ lải nhải mãi chưa hết chuyện…
“Này, anh bị ngu à, người ta vừa mới vô mà đã xun xoe chạy tới, mất mặt chưa?”
“Thế cô bớt giả vờ đi, lúc nãy ai chào to nhất đấy? Không phải sợ người ta đẹp hơn cô nên mới xù lông à?”
“Tôi có dự cảm chẳng lành… hình như sắp có chuyện rồi…”
Nhìn tình hình kéo dài thế này không ổn, Hứa Hoan quyết định chủ động ra tay — thao tác lần đầu tiên trên giao diện trò chơi: Một chạm dọn sạch. Tất cả những bóng mờ trong nhà bị gom vào một không gian nhỏ, tiện cho… "trao đổi thân thiện".
Âm thanh lộn xộn vừa rồi lập tức biến mất như chưa từng tồn tại, vài cái bóng còn bị kéo từ phòng khác sang đây, vừa đi vừa “á á á” hét lên.
Tất cả đều hiểu ra một điều: Chủ nhân ngôi nhà này có thể tùy ý xử lý bất kỳ thứ gì trong căn nhà. Dù họ từng là nhân vật oai phong đến đâu, thì trong mắt cậu cũng như những món đồ chơi có thể tùy ý sắp đặt.
Nhận thức ấy như một dấu ấn khắc sâu trong tâm trí từng người. Họ vốn tự tiện chiếm nhà, giờ chưa bị đuổi ngay đã là nể mặt lắm rồi. Vậy nên, không ai còn ý định “giở trò”, tất cả cúi đầu chờ phán quyết.
Rồi từng người nghĩ thầm:
Chắc sắp bị đuổi ra ngoài thật rồi…
Trở thành cô hồn dã quỷ, không chốn dung thân…
Đáng thương quá… QAQ
Hứa Hoan không ngờ sự việc lại thuận lợi như thế. Cứ nghĩ mình sẽ phải đấu tranh giành lại quyền sở hữu ngôi nhà cơ.
Thấy thời cơ đã chín, cậu bắt đầu tự giới thiệu, thẳng thắn nói luôn chuyện mình đã liên kết với game thực tế “Cuộc sống nhàn nhã của ông chủ nhà”. Căn nhà này là tài sản của game , chắc chắn phải được cho thuê sinh lời, nhưng ai được ở, lại là do cậu chọn.
Cả đám bóng mờ nghe mà há hốc mồm.
Trời ơi trời, đúng là bánh từ trên trời rơi xuống!!
Thế này gọi là “hết đường lại thấy lối”, “chết đi lại sống lại” đây mà!
Một bóng mờ háo hức hỏi:
“Ông chủ, bọn tôi có thể xin thuê nhà không ạ?”
“Trời ơi, từ thân phận lậu thành dân cư hợp pháp, sao tôi thấy không chân thật tí nào!”
“Thuê rồi thì có được ra vào tự do không? Có phúc lợi gì không ạ?”
Hứa Hoan bị gọi là “ông chủ” mà nổi da gà, xua tay liên tục:
“Đừng gọi tôi thế, gọi tên là được, gọi Hứa Hoan, Tiểu Hứa, hay Hoan Hoan đều được.”
“Căn nhà này có thể cho mọi người thuê, nhưng hiện tại chỉ có 1 suất duy nhất. Vậy nên… mọi người tự bàn xem ai ở trước đi?”
Phần còn lại, cậu đã có kế hoạch sắp xếp tạm thời nhờ “gói quà tân thủ” tặng kèm sau khi ràng buộc với ngôi nhà.
Hứa Hoan tiếp tục:
“Không biết mọi người có chơi game mô phỏng kinh doanh chưa, kiểu gì cũng phải bắt đầu từ con số 0, xây dựng từ đầu… Tôi đây là chơi bản thực tế của game, nên mọi thứ phải từng bước, chưa thể cho tất cả cùng ở được.”
Mọi người lập tức gật đầu, rất hiểu chuyện. Nhưng đối với suất ở duy nhất, thì… tranh nhau túi bụi!
“Là tôi phải được ở đầu tiên! Tôi là người đến đây sớm nhất, ai đến trước thì được trước!”
“Cái gì mà sớm với muộn! Tôi già nhất ở đây, kính lão đắc thọ!”
“Cả hai im đi! Cái này rõ là cần người giỏi, giúp ông chủ kiếm tiền nâng cấp game! Phải là tôi chứ ai!”
“Chọn tôi đi chủ nhà, tôi cái gì cũng làm được, chỉ cần cậu nói một câu!”
Nhìn đám người cãi vã to như chợ vỡ, Hứa Hoan khẽ ho một tiếng rồi nói:
“Hay là… mọi người gửi đơn xin thuê nhà, ghi rõ ưu điểm, năng lực rồi để tôi chọn ra người đầu tiên được ở?”
Chợt nhớ ra điều gì, cậu nói thêm:
“À, còn chuyện này phải nhắc trước — tiền thuê nhà mỗi tháng là 1 vạn, có thể trả chậm nửa tháng, không tính lãi. Sau này thì sẽ tính phần trăm theo thu nhập từ việc kinh doanh của mọi người”
“Ơ… hóa ra không chỉ là ở, mà còn phải kinh doanh kiếm tiền trả nhà nữa à?”
Hèn gì tên game lại là “Cuộc sống nhàn nhã của ông chủ nhà”, thì ra là tuyển người làm thuê, còn mình chỉ việc ngồi không thu tiền!
Đầu óc Hứa Hoan chợt nhớ lại hồi bé từng chơi game xây nhà cao tầng, mỗi tầng là một loại cửa hàng – nhà hàng, trà sữa, quần áo, mỹ phẩm, hiệu thuốc… Bây giờ nhìn lại, tình cảnh đúng là giống y đúc.
Tất nhiên, có qua cũng phải có lại. Là ông chủ, cậu cũng sẽ phải giải quyết đủ thứ phiền toái cho người thuê – sửa nhà, lo ăn mặc, đôi khi còn phải… đi buôn thay nữa cơ.
Nói tóm lại: Chủ nhà mới vào nghề = cục gạch, chỗ nào cần là gạch chuyển tới đó. Muốn nằm chơi hưởng thụ? Mơ đi! Phải phấn đấu từ từ! Nhưng từ khi nhận được bàn tay vàng này, Hứa Hoan đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
Còn đám bóng mờ — dù không thể rời khỏi căn nhà này, nhưng ai nấy đều hiện đại hóa rất nhanh, hiểu ngay vấn đề, gật gù lia lịa.
Còn có người vỗ ngực cam kết:
“Hoan Hoan chủ nhà yên tâm, tuy bọn tôi chết rồi nhưng tay nghề không tệ đâu. Mỗi người một nghề, đảm bảo giúp anh kiếm được khối tiền!”
Dù nghe có vẻ “tự nguyện”, nhưng thật ra là vì… ở mãi trong nhà suốt bao năm, sắp điên đến nơi rồi, giờ có cơ hội được ra ngoài sinh hoạt đàng hoàng, ai mà không hăng hái?
Mở cửa hàng, kiếm tiền, chia phần cho chủ nhà? Chuyện nhỏ!
Hơn nữa, tiền bạc đối với những người đã chết một lần như họ, chẳng khác gì nước chảy mây trôi. Có đưa hết cho chủ nhà cũng chẳng tiếc.
Hứa Hoan chớp mắt:
“Vậy à? Vậy tôi chờ nha~”
Nửa tiếng sau — Giao diện trò chơi nhận được 39 đơn xin thuê trọ, đúng bằng số bóng mờ hiện diện.
Toàn bộ đám người đứng im thin thít, hồi hộp chờ Hứa Hoan chọn ra người đầu tiên được ở lại.
Với tâm thế “người mới vào nghề, phải có trách nhiệm”, Hứa Hoan đọc từng đơn một, suýt nữa há hốc mồm. Ai cũng vô cùng đẳng cấp!
Người này là thần y đến từ cổ đại.
Người kia là tướng quân tinh nhuệ đến từ tương lai.
Có cô gái có năng lực thuần hóa thú vật, nuôi con nào là dễ thương con đó, còn biết bảo vệ chủ nữa!
Nhưng người khiến anh “động lòng” nhất — chính là:
Vương ngự trù - ngự trù từ cổ đại, tinh thông tám hệ ẩm thực lớn, giỏi cả món nóng lẫn món nguội, lại còn đam mê sáng tạo món mới.
Quan trọng nhất — Ông cam kết nấu toàn bộ 3 bữa + trà chiều + bữa khuya cho Hứa Hoan, muốn ăn gì cũng có, không bao giờ lặp món.
Hứa Hoan: !!! Ăn uống là chuyện quốc gia đại sự! Người Trung Hoa sống vì ăn, chết vì ăn! Ai mà cưỡng lại được?
Mặc dù không phải là sành ăn chính hiệu, nhưng Hứa Hoan cũng là dân yêu ăn, sành ăn rồi.
Thế thì — Quyết định luôn! Người khách trọ đầu tiên - Vương ngự trù!