Chạng vạng buông xuống, Hứa Hoan đạp lên tia nắng hoàng hôn cuối cùng bước vào nhà.
Hai ông bà nhà họ Hứa đã chuẩn bị sẵn một mâm cơm thịnh soạn, đứng ở cổng trông ngóng. Vừa thấy cháu trai trở về, mắt họ sáng lên, vội vàng hỏi han:
“Hoan Hoan về rồi à? Mọi chuyện suôn sẻ chứ con?”
Hứa Hoan cười nhẹ nhàng, vẻ mặt thư thái:
“Mọi việc đều ổn cả rồi ạ. Chiều nay con đã dọn dẹp xong bên đó, còn tìm được người thuê đầu tiên nữa. Trên lầu vẫn còn phòng trống, con định ngày mai cũng chuyển qua đó ở luôn, rồi từ từ kinh doanh tòa nhà nhỏ này ạ.”
Sau khi quyết định xong người thuê, Hứa Hoan lập tức công bố kết quả, sau đó trao bảng tên đại diện cho người thuê cho Vương Ngự Trù.
Vương Ngự Trù nhận lấy bảng tên, thân hình mờ ảo lập tức trở nên rõ ràng, có da có thịt, ấm áp như người thật – giống hệt lúc ông còn sống. Cảm giác chân thực ấy suýt khiến ông xúc động đến rơi nước mắt.
Sau đó, ông thử bước ra khỏi cửa. Hệ thống nhắc nhở rằng với cấp độ người thuê hiện tại, ông chỉ có thể ra khỏi nhà một tiếng đồng hồ mỗi ngày. May thay, thời gian này có thể tích lũy trong 7 ngày. Nếu hôm đó chưa dùng hết, có thể để dành như kiểu “hạn dùng 7 ngày”. Ông lập tức rụt chân lại, thầm nghĩ thời gian quý giá này nhất định phải để dành cho việc quan trọng, không thể phung phí được.
Ông không phải đám trẻ con mới được tự do là đã tiêu xài hoang phí.
Ngay sau đó, Vương Ngự Trù liền bị đám “ứng viên thất bại” châm chọc mỉa mai một hồi, cả không khí cũng tràn đầy mùi chua lòm.
Có người thuê đầu tiên, Hứa Hoan chợt nhớ ra phải đặt tên cho căn nhà.
Thời gian trôi đến hoàng hôn, ánh nắng ấm áp tràn xuống, xua tan u ám. Ngay cả những bụi cỏ dại bên ngoài cũng có sức sống hơn nhờ mấy làn gió vờn nhẹ qua. Cảm hứng đến, cậu liền viết bốn chữ “Nhà Nhỏ Ngập Nắng”.
Tên tuy đơn giản, nhưng chứa đựng hy vọng của cậu dành cho những “bóng mờ” trước mặt – mong rằng một ngày nào đó, tất cả bọn họ đều có thể dọn vào đây, bước đi tự do dưới ánh mặt trời.
Ngay khi đặt tên xong, trò chơi bước sang một giai đoạn mới. Căn nhà nhỏ khẽ rung lên, rồi trở lại yên tĩnh. Khi Hứa Hoan nhìn quanh, bên trong căn nhà đã thay đổi hoàn toàn.
Lúc bước vào vẫn là nhà cấp bốn thấp lè tè, giờ đây đã biến thành tòa nhà ba tầng. Qua bảng điều khiển trong game, cậu có thể thấy rõ sơ đồ từng tầng.
Tầng 1 dành cho Vương Ngự Trù, diện tích khởi đầu là 50 mét vuông, có thể mở rộng sau tùy vào nhu cầu và cấp độ.
Tầng 2 là không gian riêng của Hứa Hoan, bố cục giống tầng một, người ngoài không được phép vào, cũng có thể mở rộng sau.
Dĩ nhiên, mở rộng phòng thì cần phải có tiền.
Hiện tại cả hai tầng đều ở trạng thái thô, chỉ có bốn bức tường trống, không có cửa sổ, chưa trang trí nội thất.
May mắn là trời vẫn còn sáng, ánh sáng từ cửa chính rọi vào giúp Hứa Hoan miễn cưỡng nhìn rõ tình trạng bên trong.
Đáng nói là trong gói quà tân thủ, cậu nhận được 10.000 đồng tiền game, có thể vào cửa hàng trò chơi để mua vật liệu trang trí. Mua xong là có thể sắp xếp đồ luôn, không phải chờ.
Chỉ tiếc là tiền ít, cậu chỉ đủ mua đồ rẻ nhất, đơn giản nhất.
Còn tầng ba thì sao? Bên ngoài nhìn như gác mái, diện tích nhỏ nhất, gần như không có cảm giác tồn tại.
Nhưng trong bảng điều khiển game, tầng ba lại là một khối xoáy đen được ghi chú “???” đầy vẻ thần bí và đáng ngờ.
Hứa Hoan nhíu mày, đoán rằng có thể đây là nhiệm vụ ẩn của game – khi đạt đến cấp nào đó sẽ được kích hoạt rồi hoàn thành để nhận phần thưởng lớn.
Vốn quen chơi game mô phỏng quản lý nhẹ nhàng, Hứa Hoan cũng khá thoải mái với kiểu cốt truyện này. Nghĩ vậy, cậu cũng không bận tâm đến tầng ba nữa, chỉ định khi nào có người thuê mới sẽ chú ý quan sát thêm.
Tiếp theo, Hứa Hoan dùng 10.000 tiền game bắt đầu mua sắm.
Theo yêu cầu của Vương Ngự Trù, tầng một được chia thành ba khu: phòng ngủ, bếp và khu bán đồ ăn – xếp theo thứ tự diện tích từ lớn đến nhỏ: bếp > phòng ngủ > mặt tiền.
Diện tích mặt tiền nhỏ nhất làm Hứa Hoan ngạc nhiên. Cậu đoán bừa rằng không chừng ông ấy định mở tiệm gà rán hay bán trà sữa?
Dù nghĩ vậy nhưng cậu cũng không nói ra. Bố trí không gian là việc của người thuê, cậu chỉ là “thợ trang trí không cảm xúc”.
Hơn nữa diện tích có thể nâng cấp, biết đâu Vương Ngự Trù định chơi lớn?
Phòng ngủ được trang bị vài món cơ bản như giường; phần quan trọng nhất là bếp. Vì nghề nghiệp của Vương Ngự Trù, Hứa Hoan đã sắm nhiều dụng cụ nấu ăn – tuy không phải loại đắt nhất, nhưng cũng là những gì tốt nhất cậu có thể mua lúc này.
Vẫn còn một ít tiền game, Hứa Hoan đầu tư cho tầng hai – lát gạch, sơn tường màu xanh nhạt, mua giường, bàn làm việc, ghế và một tủ quần áo đơn giản.
Nội thất cơ bản đã đủ, tiền game cũng hết sạch.
Tiền game ngoài dùng để trang trí và mua đồ, còn có nhiều công dụng khác, nhưng hôm nay chưa đến lúc khám phá.
Hứa Hoan không vội – rồi sẽ có ngày tiền dư dả thôi.
Vương Ngự Trù không biết Hứa Hoan đã bố trí tầng hai. Theo chỉ dẫn của cậu, ông vào tham quan bếp. Càng nhìn càng thích, càng nhìn càng phấn khích. Ông lập tức muốn trổ tài nấu vài món.
Nhưng rồi ông phát hiện không có nguyên liệu nấu ăn, và cửa hàng game cũng không bán thực phẩm.
Trong lúc tìm kiếm nguyên liệu, Hứa Hoan phát hiện trên bảng điều khiển có mục nhiệm vụ hằng ngày của chủ nhà. Có lẽ do mới kích hoạt hôm nay nên hiện vẫn chưa có nhiệm vụ, phải chờ đến 5 giờ sáng hôm sau.
Thấy con số ấy, Hứa Hoan – người đã quen ngủ nướng tới tận 9 giờ sau khi nghỉ việc, rơi vào trầm mặc.
Trò chơi gì mà nghiêm túc vậy trời? Ai bảo là thư giãn? Cậu lặng lẽ tắt âm thanh thông báo nhiệm vụ. Lau trán (dù chẳng có mồ hôi), Hứa Hoan tiếc nuối nói:
“Hôm nay tạm dừng vậy, cũng không còn sớm nữa, ông bà con còn đang đợi ở nhà. Con phải về trước. Trong nhà không có gì ăn, chú có đói không ạ? Nếu cần thì lát nữa con mang ít đồ ăn qua. Còn chuyện nguyên liệu nấu ăn, mai mình bàn cách giải quyết.”
Nghe xong, Vương Ngự Trù suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu nói:
“Ta không đói chút nào, có lẽ là chưa quen cảm giác có thân xác trở lại. Con về đi, khỏi phải quay lại nữa, đừng mất công. Tối nay ta cũng tranh thủ suy nghĩ kế hoạch, mau mau kiếm tiền trả tiền thuê tháng này, hề hề!”
Nói rồi ông còn cười tươi rói, tỏ ý không muốn làm phiền Hứa Hoan.
Hứa Hoan nghĩ thấy có lý – dù sao ông ấy cũng lớn tuổi hơn, chắc biết tự lo liệu. Thế là sau khi nói địa chỉ nhà mình, cậu quay người rời đi.
Còn những bóng mờ không được chọn thì sao? Trong lúc Vương Ngự Trù còn mải mê khám phá bếp, Hứa Hoan đã cất họ vào một bình ngọc nhỏ, xanh biếc trong suốt, đặt trong phòng tầng hai – tạm làm đồ trang trí vì không thể đem ra khỏi tòa nhà.
Các ảo ảnh vẫn sống như trước, dù không gian hơi chật, nhưng vì có hy vọng nên ai nấy đều kiên nhẫn hơn hẳn. Họ còn nói chuyện rôm rả trong nhóm group chat khách thuê trọ, tin nhắn luôn ở mức 99+.
Cho đến khi Hứa Hoan rời khỏi, nhóm chat vẫn náo nhiệt. Ai cũng mơ tưởng về cuộc sống tương lai khi mình được dọn vào nhà.
Cậu còn phát hiện nhóm chat có thể mở thêm tính năng bằng tiền game như “sảnh game” hay “gửi bao lì xì”. Cậu đoán chỉ cần mở một cái thôi là nhóm chat sẽ náo nhiệt gấp 10 lần hôm nay.
Ra khỏi nhà, Hứa Hoan đi được một đoạn thì bỗng quay đầu lại. Quả nhiên, căn nhà cấp bốn cũ kỹ giờ đã biến thành tòa nhà ba tầng. Tuy bên ngoài vẫn còn hoang tàn, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều – mọi thứ đang dần đi đúng hướng.
Cậu quay đầu lại, sải bước về phía nhà mình.
Phải ăn tối và nghỉ ngơi cho tốt – ngày mai là một trận chiến lớn!
“Con còn đặt tên cho tòa nhà nữa đấy, gọi là ‘Nhà Nhỏ Ngập Nắng’, nghe thôi đã thấy ấm áp rồi phải không ạ? Con đúng là thiên tài đặt tên nhỉ!” – Hứa Hoan tự hào nói.
Nghe cháu trai nói vậy, ông bà Hứa bỗng ngơ ngác. Hả… Cái nhà đó cao vậy sao? Có tới ba tầng bên trong ư? Thật bất ngờ.
Căn nhà bỏ hoang bao lâu, mà cháu trai chỉ dọn trong một buổi chiều đã xong rồi? Nghĩ vậy, hai cụ không khỏi cảm thán – đúng là cháu lớn có khác, giỏi giang thật!
Dường như một màn sương mù phủ lên tâm trí hai người, rồi cơn gió nhẹ thoáng qua liền xua tan tất cả nghi ngờ, không để lại dấu vết gì.
Hai cụ vừa gắp đồ ăn cho Hứa Hoan, vừa nghe cậu kể kế hoạch sau này của “Nhà Nhỏ Ngập Nắng”, trong lòng cũng đầy mong đợi. Còn đồng ý sáng mai sẽ cùng cậu tới nơi xem thử.
Cả nhà ăn cơm vui vẻ rộn ràng. Sau đó Hứa Hoan lại trò chuyện một lúc với ông bà rồi mới kéo vali về phòng.
Vì mai chuyển qua “Nhà Nhỏ Ngập Nắng” ở, cậu không mở vali nữa mà dùng đồ dùng sẵn có trong phòng, rửa mặt sạch sẽ rồi lên giường.
Cậu tưởng mình sẽ thao thức vì háo hức, ai ngờ vừa đặt lưng đã ngủ ngay. Khi cậu cảm nhận được mùi nắng mà tỉnh dậy thì đã gần 8 giờ sáng!
Ngủ một giấc thật ngon khiến Hứa Hoan không nhịn được cuộn mình trong chăn, vươn vai thật dài.
Quả nhiên, không phải đi làm chính là phương pháp làm đẹp tuyệt vời nhất của loài người.
Cậu mặt dày nằm thêm một chút nữa, đến khi đầu óc tỉnh táo mới mở bảng điều khiển để xem nhiệm vụ hôm nay.
【Mô tả nhiệm vụ】
Người thuê tầng một – Vương Phú Quý – muốn nấu một bữa tiệc lớn để cảm ơn bạn đã chọn ông ấy. Nhưng ông đang không có nguyên liệu. Vui lòng đem nguyên liệu tươi (loại và số lượng tùy ý) đến trước 10h sáng. Phần thưởng: +10 kinh nghiệm chủ nhà, 100 tiền game, quà cảm ơn từ Vương Phú Quý.
Ngay lập tức, Hứa Hoan tỉnh cả người, bật dậy như lò xo:
“Ồ ồ ồ! Đúng là game mô phỏng quản lý! ADN làm nhiệm vụ trong người anh đây sống lại rồi!”
Nguyên liệu tươi phải không? Cứ để đấy, ông chủ đi kiếm ngay đây!