Nói đến ba mẹ mình, cậu nhóc Đa Đa cảm thấy họ thật “thảm”.
Ba mẹ cậu nhóc buôn bán nhỏ trong thành phố, giai đoạn khởi nghiệp vô cùng vất vả, nhưng sau hơn chục năm bươn chải, họ đã tích lũy được lượng khách ổn định và danh tiếng tốt, công việc ngày một phát đạt, tài chính cũng dư dả hơn nhiều.
Nhưng họ vẫn bận tối mắt tối mũi.
Tuy rằng sau khi gửi cậu nhóc Đa Đa về quê nghỉ hè, mỗi tuần họ vẫn tranh thủ về thăm con một ngày, nhưng thời gian chẳng được bao lâu, thường chỉ nói chuyện được vài tiếng lại có điện thoại gọi đến thúc giục quay về. Khi thì hàng về phải nhập kho, khi thì thu chi thanh toán, quả thật không rảnh rỗi chút nào.
Mà nhóc Đa Đa cảm thấy họ “thảm” là bởi mỗi lần họ về đều không đúng dịp, quầy ăn sáng của ông Vương đã khai trương được bảy, tám ngày rồi, vậy mà họ chẳng được ăn miếng nào.
Chuyện này mà nói ra thì ai mà tin nổi, họ là người thân bên ngoại của cụ cố, ngày khai trương quầy hàng của ông Vương, cụ còn đích thân mang bánh thịt thơm nức đến nhà tặng, vậy mà ba mẹ bé còn chưa kịp nếm một miếng.
Lúc thì vừa lỡ mất, lúc thì sắp ăn tới nơi lại bị điện thoại gọi đi gấp.
Đến giờ ba mẹ bé vẫn chưa biết bánh thịt thơm kia ngon cỡ nào.
Hi vọng lần này họ tới kịp.
Ngay khi cậu nhóc Đa Đa đề xuất ý kiến đó, lại kèm theo ánh mắt vừa ngập ngừng vừa đáng thương, hai ông bà lập tức hiểu ngay, không suy nghĩ nhiều đã đồng ý liền.
Bà nội cậu nhóc Đa Đa còn rút điện thoại gọi luôn cho ba mẹ bé, dặn họ sau khi về làng thì khỏi về nhà, đến thẳng Nhà Nhỏ Ngập Nắng, hôm nay cả nhà sẽ ăn trưa ở đó luôn.
Bị sắp đặt rõ ràng rành mạch như thế, ba nhóc Đa Đa cứng cả người:
“Hả? Sao thế mẹ? Hai người chẳng phải lúc nào cũng bảo tiết kiệm là đức tính tốt, đồ ăn ngoài không sạch sẽ bằng nhà mình nấu à, sao nay lại đột nhiên đòi ra ngoài ăn, có chuyện gì trọng đại sắp công bố à? Làng mình lại sắp quy hoạch giải tỏa nữa hả?”
Bên kia điện thoại, người đàn ông vẫn còn đang não bổ đủ kiểu, hết giả thuyết này đến giả thuyết khác, rồi nhanh chóng nảy ra một suy đoán mới:
Chẳng lẽ là thằng con trai hiếu thảo kia, biết hôm nay ba mẹ về kiểm tra bài tập hè mà nó thì chưa làm được mấy chữ, nên nhờ ông bà ra mặt, tính lấy món ngon dụ dỗ để mong được tha thứ?
Quả là hiếu thảo!
“Anh đang nói gì vậy, bọn tôi ở làng sống tốt lắm, có quy hoạch giải tỏa cái gì đâu? Tôi chẳng qua là không muốn nấu cơm nên muốn ăn ngoài một bữa, thế cũng không được hả?” - Giọng bà nội bên kia lập tức gằn lên.
“Được lắm thằng con bất hiếu, mười ngày nửa tháng mới về một lần còn bắt mẹ già nấu cơm hầu hạ, trời ơi cái lưng tôi, cái tay chân già nua này đau quá đi mất, cực thân quá rồi!”
Mẹ vừa nổi giận, con trai lập tức ngoan ngoãn. Áp lực huyết thống vừa lên tiếng, chuyện coi như quyết định xong.
Cúp máy rồi, ba nhóc Đa Đa trầm ngâm một lúc lâu, nét mặt kỳ lạ.
“Anh sao vậy, ông bà nội nói gì thế?” - Mẹ nhóc Đa Đa đứng cạnh không nghe rõ cuộc gọi, thấy chồng có biểu cảm lạ liền tò mò hỏi.
Chưa dứt lời, điện thoại liền “ting” một tiếng, bà nội bé gửi định vị của Nhà Nhỏ Ngập Nắng kèm lời dặn: "Đây là địa bàn của ông nội con, lần đầu đến nhớ giữ lễ nhé."
Ba cậu nhóc Đa Đa ngẩn ra mấy giây mới nhận ra “ông nội” chỉ ai:
“…”
Giờ mà giả bệnh nói không đi nổi liệu còn kịp không? Thôi, né không nổi thì cứ đối mặt vậy.
Chuyện vai vế thấp là nỗi đau cả đời mà TAT.
“Họ bảo trưa nay không về nhà nữa, đã có mặt ở nơi ăn rồi, mình nhanh lên đi.” - Ba bé thở dài, giục vợ ra cửa.
Lại còn lẩm bẩm một câu: “Mới bảy giờ hơn mà đã ngồi chờ sẵn ở đó rồi, không biết rốt cuộc có chuyện gì mà sốt sắng vậy nữa.”
Mẹ bé không hiểu nhưng cũng không hỏi kỹ, nghĩ đến nơi là sẽ rõ ngay, liền nhanh chóng thu dọn nhà cửa rồi cùng chồng ra ngoài.
Ở đầu bên kia.
“Đa Đa, con ăn no chưa?” - Bà nội hỏi với nụ cười hiền từ.
Vừa hỏi, bà vừa nháy mắt với Hứa Hoan đang đứng bên cầu thang, ý bảo đã phát hiện ra cậu rồi.
Bị phát hiện lén quan sát nhưng Hứa Hoan cũng chẳng xấu hổ, chỉ mỉm cười đáp lại rồi thong thả bước xuống, mắt vẫn tiếp tục dõi theo tình hình bên bàn của nhóc Đa Đa.
Nhóc đang tò mò lắm đây, không biết bà nội nhóc hỏi chuyện ăn uống là có mục đích gì.
Cậu nhóc Đa Đa vẫn chưa nhận ra “nguy hiểm” đang tới gần, nhe răng cười hồn nhiên, gật đầu lia lịa: “Dạ dạ, con ăn no rồi ạ. Ông bà thì sao ạ?”
“Ha ha, ông bà cũng ăn no rồi.” - Bà nội bắt đầu “lộ nanh”, dịu dàng dụ dỗ:
“Con cũng nghe rồi đó, bà đã gọi điện cho ba mẹ con, bảo trưa đến đây ăn luôn, chúng ta cũng khỏi về nhà. Mà bây giờ còn sớm, chúng ta ăn xong ngồi chiếm bàn mãi cũng không hay, ảnh hưởng buôn bán của ông Vương mất. Cái bụng con chắc cũng đang no căng rồi ha? Để ăn trưa được nhiều hơn, hay là trước đó mình vận động tiêu hóa một chút nhé?”
“Đa Đa, con nhìn ông Vương kìa, bận rộn một mình, có mấy cái túi đóng gói chưa dọn nổi nữa. Con có muốn giúp ông một tay, thu dọn bàn ghế, lau dọn cho sạch sẽ không?”
Lao động nhí Đa Đa há hốc mồm: 0.0 Gì cơ, sao tự nhiên con lại phải đi làm việc rồi?
Còn Hứa Hoan, vốn đang định xuống phụ dọn dẹp bàn ghế, liếc mắt nhìn tình hình:
Ồ hố, được tan làm luôn rồi?
Ông nội bé ban đầu cũng không định vậy, nghe bà nội nói hợp lý quá thì thấy quả đúng. Hai ông bà già lưng đau chân mỏi giúp cũng không được bao nhiêu, thôi thì để lực lượng trẻ khỏe làm vừa đỡ mệt, vừa có cớ ở lại lâu hơn.
Đúng lúc ấy, ông Vương vừa xong việc trong bếp, ló đầu ra nhìn một lượt khắp đại sảnh, tình cờ nghe được lời bà nội dụ cháu, liền cười hớn hở phối hợp:
“Ồ vậy à? Đa Đa muốn làm trợ thủ nhí của ông hả? Nếu con thật sự chịu giúp, lát nữa ông nhất định sẽ cảm ơn con thật hậu hĩnh!”
Mà đầu bếp cảm ơn thì chắc chắn là bằng đồ ăn rồi, thậm chí có thể cho bé gọi món thoải mái!
Giọng ông Vương chỉ vừa đủ để cả bàn nghe thấy, nhưng câu nói vừa dứt thì cả đại sảnh như bị nhấn nút tắt tiếng, ai nấy đều đồng loạt ngừng trò chuyện, quay đầu lại nhìn chằm chằm, ánh mắt sáng lên như lục lạc.
Nụ cười rạng rỡ trên mặt cậu nhóc Đa Đa mới hiện lên được một nửa, đã có người không kìm được muốn giành mất suất.
“Gì gì cơ? Ý của chú là ai giúp dọn dẹp sẽ được chú đãi đồ ăn ngon đúng không? Vậy thì đừng để cậu nhóc này làm, bé còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể để mệt được, để tôi! Tôi đã làm trâu làm ngựa gần mười năm rồi, bảo đảm dọn cái đại sảnh này nhanh gọn sạch sẽ luôn!”
“Có cả tôi nữa! Tôi chuyên làm vệ sinh công ty, hạt bụi nhỏ đến mấy cũng không lọt qua được mắt tôi. Nếu chú chọn tôi, tôi thậm chí không lấy công, chỉ cần chú cho tôi thêm vài cái bánh là đủ!”
Khách khứa hào hứng giơ tay, tranh nhau như thể đang ghi danh nhập đảng vậy.
Vương Ngự Trù và Hứa Hoan nhìn đến ngây người. Còn cậu nhóc Đa Đa là người phản ứng mạnh nhất.
Bé nhìn đám người lớn cao to lực lưỡng xung quanh, lại quay sang thấy ông Vương có vẻ đang suy nghĩ thật, lập tức mếu máo, đột ngột "oa" lên khóc to.
Tất nhiên là khóc giả thôi, nhưng để hù dọa mấy người định cướp công của bé thì vẫn hiệu quả lắm.
“Mọi người sao lại như vậy! Rõ ràng ông Vương nói với cháu mà, liên quan gì tới mấy người chứ huhu, quét dọn thôi chứ có gì to tát, cháu cũng làm được mà!”
Quả nhiên, nhận ra suýt làm em bé khóc thật, mọi người xung quanh đều thấy xấu hổ, vội vã hạ tay xuống.
Mặt mỏng thì cười gượng quay lại tiếp tục ăn, mặt dày thì nhỏ giọng nhắc ông Vương: sau này có hoạt động đổi công lấy đồ ăn gì nhớ ưu tiên họ!
Lại một lần nữa cảm nhận được sự nhiệt tình của các “mọt ăn”, Vương Ngự Trù miệng thì cười nói “được được lần sau nhớ mà”, nhưng trong lòng thì thầm quyết: sau này nói năng phải cẩn thận, mấy việc như lau dọn dứt khoát giao cho hệ thống game là tốt nhất.
Thuê dọn dẹp một tầng là 1 xu game/lần, mua đủ 100 lần sẽ mở khoá gói ngày, tháng, năm, lần lượt là 20 xu/ngày, 500 xu/tháng và 5000 xu/năm, càng dài hạn càng lời.
Ban đầu ông định mỗi giờ gọi dọn một lần, nhờ có hiệu ứng “mọi điều phi logic trong Nhà Nhỏ Ngập Nắng đều được tự động hợp lý hoá”, nên dù túi rác biến mất cũng không ai để ý. Nhưng rồi ông phát hiện một giờ một lần vẫn không đủ.
Bánh kẹp thịt quá ngon, khách ăn nhanh như gió, nhiều người mua ba cái mà ăn cái vèo là xong.
Tuy đa số sẽ bỏ rác vào thùng cạnh bàn, nhưng mặt bàn vẫn không tránh khỏi bị bẩn.
Nếu không lau sạch ngay sẽ ảnh hưởng người kế tiếp.
Một giờ/lần là không ổn, nửa giờ cũng chưa chắc đủ.
Mà hiện tại, ông đã tiêu sạch game coin, đang trong giai đoạn vừa kiếm vừa tiêu.
Khách quá đông, lo không kịp dọn dẹp, đang đau đầu thì đúng lúc nghe bà nội dụ cháu, ông bèn thuận nước đẩy thuyền lượm luôn bé trợ thủ.
Ai dè việc lại hot đến vậy, tí thì thành “sự cố”.
“Vậy thì ông cảm ơn Đa Đa trước nhé, lát nữa con muốn ăn gì cứ nói, ông sẽ làm cho con!” - Ông Vương chốt hạ.
“Dạ dạ! Con làm ngay đây ạ!” - Cậu nhóc Đa Đa hớn hở, bắt đầu quay vòng như chong chóng.
Lúc thì gom rác, lúc thì lau bàn, quét nhà, lau sàn, chưa đầy mười phút đã làm xong khối lượng việc nhà của cả tuần.
Thế nên khi ba mẹ cậu nhóc Đa Đa lần theo định vị tới Nhà Nhỏ Ngập Nắng, tay còn cầm theo quà định tặng Hứa Hoan, vừa bước vào cửa hàng thì thấy con mình đang chạy đôn chạy đáo trong đại sảnh, cả hai đều tròn mắt ngạc nhiên.
Trong đầu họ cùng lúc hiện ra một suy đoán: chẳng lẽ thằng bé nhà mình đã bắt đầu đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt rồi sao? Còn ông bà thì vì muốn ủng hộ nơi con làm việc nên mới tới ăn?
Nếu thật vậy thì lát nữa ăn cơm, chắc cũng có thể sai thằng nhỏ rót nước vài lần nhỉ? Dù gì ở nhà cũng ít khi được phục vụ như thế…