Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Chương 35

Ngày khai trương đầu tiên của "Ngự Thiện Phòng", gần kết thúc giờ ăn sáng, những vị khách còn nấn ná trong quán đã may mắn được chứng kiến một màn thăm hỏi trưởng bối vô cùng gượng gạo.

Chỉ thấy ba Hứa xách một giỏ trái cây bên tay trái, tay phải xách thùng hạt dinh dưỡng. Mẹ Hứa thì mỗi tay ôm một thùng sữa: một thùng bổ sung canxi, một thùng tăng cường miễn dịch, bao bì trên đó in hình hai ông bà đầu tóc bạc phơ, nụ cười hiền hậu đầy từ ái.

Khách trong quán bị cặp đôi có tạo hình độc lạ này thu hút sự chú ý, thầm quan sát bọn họ mà tay vẫn không ngừng gắp ăn.

Vừa bước vào, hai ông bà thấy ngay cậu con trai Hứa Đa Đa đang siêng năng bưng bê giữa các bàn ghế, rồi đứng đực ra một chỗ cười bí ẩn không rõ lý do.

Sau đó, họ lại thấy Hứa Hoan đang ngồi cùng ba mẹ họ trò chuyện vui vẻ, không khí giữa ba người vô cùng hòa hợp.

Hứa Hoan chính là mục tiêu chính trong chuyến đi lần này, đồng thời cũng là người được nhận những món quà họ mang theo.

Phát hiện ra Hứa Hoan, hai vợ chồng không ngó ngàng gì đến cậu con trai, tiến đến chào hỏi đơn giản với Hứa Hoan rồi trao quà tận tay.

Sau đó, họ mới sững người nhận ra: Ơ… hình như mua sai đồ rồi?

“Ủa sao kỳ vậy, không phải anh nói mua loại sữa ông nội mình uống được sao?” — ba Hứa ra sức nháy mắt ra hiệu.

“Ơ… em bảo với chủ tiệm là mua cho trưởng bối trong nhà uống, chắc là giao tiếp có trục trặc.” - mẹ Hứa vẻ mặt ngây thơ vô số tội. Ai mà nghĩ được trưởng bối trong nhà lại là một thanh niên mới ngoài đôi mươi đâu chứ?

Cũng tại bà lúc đó vào tiệm vội quá, cứ thấy chủ tiệm đưa gì là nhận lấy luôn, không kiểm tra kỹ.

Hiểu rõ nguyên nhân sự cố, hai người cùng thở dài vô thanh, sau đó đồng loạt nở nụ cười lúng túng nhưng vẫn giữ phép lịch sự.

Ba Hứa phản ứng nhanh, cười nói:
"Loại sữa này có thể mang cho ông bà nội ủa ông uống, bổ dưỡng lắm, tốt cho người già ạ."

Ban đầu Hứa Hoan vẫn chưa hiểu ra, trong bụng còn nghĩ: ba mẹ của Hứa Đa Đa nhiệt tình ghê, tới chơi mà còn mang quà. Không chỉ mang cho cậu, còn lo cả phần ông bà cậu nữa cơ!

Nhưng nhìn thấy nụ cười đầy lúng túng trên mặt họ, cậu liền hiểu ra: Đây đâu phải nghĩ tới ông bà mình gì đâu, rõ ràng mua nhầm quà rồi, giờ lấy ông bà mình ra gỡ gạc!

Nhưng mà nói thẳng ra cũng chẳng hay ho gì, tiếp tục khách sáo qua lại càng thêm ngại, thế là Hứa Hoan dứt khoát nhận quà, cảm ơn thành ý của họ rồi nhường ghế cho cả nhà ngồi trò chuyện.

Phần mình thì... chạy lẹ cho đỡ quê.

“Phụt!”

Đợi đến khi bóng dáng Hứa Hoan ôm một đống quà lỉnh kỉnh vội vã biến mất sau khúc cua cầu thang, trong đám khách nãy giờ yên lặng theo dõi, rốt cuộc có người nhịn không nổi bật cười thành tiếng.

Tiếng cười ấy như công tắc bật lên, tức thì cả quán vang lên đủ loại âm thanh: hì hì hả hả, khà khà khục khục, thậm chí tầng hai cũng nghe được. Hứa Hoan lập tức xấu hổ không dám quay lại.

Hu hu, cho tôi bình tĩnh lại chút đã…

“Ha ha ha, nghe nói chủ trọ của ông Vương có địa vị rất cao trong làng, không ngờ lại cao tới mức phải uống sữa dành cho người già!”

“Lúc đầu tôi còn thấy thương thay cho chủ trọ, chịu đựng cái tuổi tác không thuộc về mình. Nhưng mà, vừa nhớ tới bữa trước cậu ta ngồi nhâm nhi cháo trứng bắc thảo thịt nạc được ông Vương nấu riêng, tôi hết thương ngay, chỉ còn lại ghen tị ghen tị ghen tị!”

“Chuẩn! Làm chủ trọ của ông Vương đã ăn ngon như thế thì bị gọi ông cũng đáng! Nếu được ăn đồ ăn ngon của ông Vương mỗi ngày, bảo tôi làm cụ tổ tôi cũng đồng ý!”

Mấy chữ “cháo trứng bắc thảo” vừa vang lên, đám khách cũ lập tức đồng lòng căm phẫn, trí nhớ ùa về như sóng thần.

Họ đều là khách ruột của Vương Ngự Trù, đã sớm biết cửa tiệm sẽ mở lúc nào. Người ở xa thì dậy sớm, người gần thì căn giờ đi, sao cho tới nơi là kịp xếp hàng như mọi lần.

Như vậy, họ ăn sáng đúng giờ như mọi khi.

Ai ngờ hôm nay lại bị một đám khách mới ngoài kế hoạch vượt mặt!

Toàn khách lạ mặt, tuổi chừng 20-30, phần lớn chẳng quen biết nhau, nhưng nói chuyện như thân quen từ kiếp trước, xếp hàng ríu rít không ngớt.

Nghe kỹ mới hiểu, thì ra là fan cùng một streamer. Mà streamer này ai cũng biết, mấy ngày nay đặt cơm cữ cho vợ suốt, lại là anh rể của Hứa Hoan cơ đấy!

Tính ra, nhóm khách mới này cũng là người nhà cả.

Oán niệm của khách ruột: -1 -1 -1 -1...

Sau khi biết mấy người này còn ngồi máy bay, ngồi tàu điện nhầm tới đây, dậy sớm xếp hàng từ tinh mơ, khách ruột nhìn họ bằng ánh mắt phức tạp:

Chỉ vì bữa sáng mà tiêu tiền dữ vậy luôn hả?

Khâm phục. Cảm thông. Đồng cảm.

Dù sao cũng đều là hội "mê ăn", vậy để tụi nhỏ ăn trước cũng được… Dù bụng đói sôi ùng ục, vẫn cảm thấy hy sinh của mình rất xứng đáng.

Cho đến khi… Hứa Hoan tỉnh dậy đi xuống.

Vụ nghe lén bị phát hiện, muốn đi giúp lại bị nhóc mập Hứa Đa Đa giành mất. Vương Ngự Trù, thân là người thuê nhà, luôn quan tâm sức khỏe chủ nhà, hỏi:
“Hoan Hoan, có đói bụng không? Muốn ăn cái bánh kẹp thịt thăn không, đệm đỡ bụng chút?”

Hứa Hoan sờ bụng, từ chối:
“Thôi ạ, tối qua cháu ăn mấy cái rồi. Chú Vương có gì khác không ạ, cháu ăn nhẹ chút thôi, không đói lắm.”

Tối qua ăn mấy cái rồi.
Còn có món khác.

Các khách đang đói tới mặt mày xám ngoét nghe thấy hết, tay cứng đơ: Trời đất ơi, rốt cuộc cậu đã trốn tụi tôi ăn bao nhiêu món ngon hả?!

Ăn thử món mới sớm một hôm thì thôi, gần quan được ban lộc là.

Mà nói cái kiểu “còn món khác không” nghe như điều đương nhiên thế là sao? Cứ như chắc chắn trong bếp còn đồ tụi tôi chưa biết ấy?

Không phải chứ không phải chứ, chẳng lẽ ông Vương cưng chiều chủ trọ đến vậy? Huhu, lại chuẩn bị bị đả kích nữa rồi!

Cảm giác thứ sáu của khách ruột chưa từng sai.

Vương Ngự Trù nghe Hứa Hoan nói, chẳng ngạc nhiên tí nào, gật đầu vài cái, rồi ra hiệu về phía góc bếp:
“Biết thế nào cháu cũng nói vậy nên chú nấu thêm nồi cháo trứng bắc thảo thịt nạc, còn để hâm nóng đó, muốn ăn thì tự đi múc, chú phải tiếp tục làm đồ ăn cho khách đã.”

Mấy phút này đủ làm ra hai ba phần bánh kẹp thịt thăn rồi đó!

Trời má!!! Thật sự có nè!
Còn là cháo trứng bắc thảo thịt nạc, bá chủ giới điểm tâm sáng đó!

Trong khoảnh khắc, khách ruột không biết nên ghen tị vì Hứa Hoan có người thuê nhà tâm lý, hay mừng thầm vì ông Vương không chiều cậu tới bến, vẫn bắt cậu tự múc cháo.

Bọn họ đã khổ sở tới mức không được ăn cháo trứng bắc thảo thịt nạc, ít ra cũng nên được ăn bánh kẹp thịt thăn sớm vài phút chứ!

Hứa Hoan hí hửng đi múc cháo, ngồi xuống bàn trong cùng của đại sảnh.

Chiếc bàn đó khác hẳn những bàn khác, cả hình thức lẫn chất liệu đều tuyên bố thân phận của nó: bàn nhân viên chuyên dụng.

Nó còn là “cựu binh” trong quán, có từ trước khi tiệm mở rộng, là bàn cơm của ông Vương và Hứa Hoan.

Chưa kể phía trên còn chất đống đồ dùng cá nhân, khách chẳng ai nghĩ tới chuyện chọn bàn này.

Hứa Hoan ung dung ngồi xuống, xúc một muỗng cháo thổi nguội rồi đưa vào miệng.

Phải nói, đúng là cháo trứng bắc thảo thịt nạc do chính tay Vương Ngự Trù nấu khác hẳn!
Dù nguyên liệu đều là hàng tuyển mua từ chợ di động của Hứa Hoan, nhưng qua tay Vương Ngự Trù như được "khai quang", độ ngon tăng lên mấy bậc.

Hạt gạo trắng phau nở bung như hoa trong suốt, nhai nhẹ là tỏa hương đậm đà, tan ngay đầu lưỡi.

Thịt nạc hồng nhạt điểm xuyết như cánh hoa mơ rơi trên tuyết, thịt vào miệng thơm nức, tâm hồn như lấp lánh ánh sao.

Trứng bắc thảo cắt nhỏ vẫn rõ từng lớp, đậm đà lẫn vào trong cháo. Bên ngoài dẻo trong suốt, bên trong mềm mịn, ngấm đẫm nước cháo, vừa chạm đầu lưỡi là như ngộ ra ý nghĩa của cuộc đời vậy.

Hứa Hoan húp một ngụm, lại một ngụm, thêm một ngụm nữa, ba muỗng liền, cuối cùng cơn đói mới tạm được xoa dịu, bắt đầu chậm rãi thưởng thức.

Ư ư ư, cháo ngon quá đi mất, sao lúc nãy mình lại múc ít vậy chứ! Phải bưng nguyên nồi mới đúng!

Vừa ăn vừa nghĩ, Hứa Hoan say sưa thưởng thức.

Cậu thì ăn quên trời đất, còn đám khách ruột vẫn chưa được ăn sáng thì khổ sở vô cùng.

Xa quá nên không nhìn rõ trong bát có gì, nhưng mũi vẫn thính lắm!

Từ lúc Hứa Hoan mở nắp nồi, mùi thơm cháo đã từ từ bay ra, không nồng mà ngấm tận tâm can.

Ngửi vài hơi, khách đói cảm giác bụng mình trống rỗng hơn, như thể mùi thơm đã tiêu hóa sạch thức ăn còn sót trong dạ dày từ hôm qua.

Đói quá, khi nào mới tới lượt mình ăn đây QAQ...

Không chỉ khách chưa ăn, cả những người đã ăn bánh kẹp hay bánh bao cũng ngừng nhai khi ngửi thấy mùi, rồi cùng nhau quay về phía Hứa Hoan đầy thèm khát.

Gì kỳ vậy, sao tới Ngự Thiện Phòng là cái gì cũng muốn ăn, đã gọi hết menu rồi mà giờ còn thèm cả đồ ăn sáng được chuẩn bị riêng cho chủ trọ nữa?

Chẳng lẽ... bọn họ thật sự là đám người ham ăn vô độ?

Cũng vì thế, khi thấy Hứa Hoan bị "quê độ", họ mới vui vẻ phá lên cười, mong mấy cảnh như vậy xảy ra nhiều lần nữa, không thể để chủ trọ này cứ đắc ý mãi được!

Bình Luận (0)
Comment