Qua ghi chép nhiệm vụ, Sở Thời Từ phát hiện Triết ca thật sự rất ngây thơ.
Trước khi động lòng, Sở Thời Từ tắm rửa, Thẩm Liên Triết ở gần đó làm việc của mình, sẽ không cố tình lảng tránh.
Sau khi thích Sở Thời Từ, mỗi sáng khi cậu thay quần áo, Triết ca đều sẽ yên lặng quay lưng đi, không dám nhìn nhiều.
Từ khi động lòng, Thẩm Liên Triết vẫn luôn bí mật chăm sóc Sở Thời Từ.
Hắn sợ Bộ Giám Sát phát hiện, không thể làm điều gì quá rõ ràng. Hắn hành động mức quá cẩn thận, Sở Thời Từ chưa bao giờ phát hiện ra.
Tuy rằng bị Triết ca xóa đi một phần ký ức, nhưng cuộc sống của Sở Thời Từ vẫn không dễ dàng.
Kẻ thù của cậu nhanh chóng tìm ra thành phố cậu đang ở.
Sở Thời Từ rất cẩn thận, cậu thuê phòng ở đối diện cục cảnh sát, ở giữa chỉ cách một đường cái.
Hơn nữa cậu ở tầng hai, có thể nhảy xuống từ cửa sổ xuống mái hiên cửa hàng bên dưới.
Một khi có người dám tới cửa gây sự, cậu sẽ trực tiếp nhảy xuống từ tầng hai, chạy qua đường cái thẳng đến cục cảnh sát.
Sau khi điều tra địa chỉ của cậu, kẻ thù rõ ràng cũng chú ý tới ý đồ của cậu, bọn họ bắt đầu dùng cách khác để trả thù.
Khi đó là tháng 11, thành phố phía Bắc này có tuyết rơi dày.
Sở Thời Từ lái xe điện đi giao hàng, Thẩm Liên Triết lấy trạng thái linh hồn bay theo bên cạnh.
Thời tiết rất lạnh, cậu liên tục xoa tay cho ấm.
Khó khăn lắm mới đến được địa chỉ đơn hàng, Sở Thời Từ gọi điện cho khách, đối phương bảo cậu chờ ở cổng phía Bắc của tiểu khu.
Chờ cậu đến cổng phía Bắc, khách lại nói cổng phía Bắc đóng rồi, bảo cậu đến cổng phía Nam.
Sở Thời Từ lại nhảy nhót chạy tới cổng phía nam, khách đột nhiên gọi điện thoại cho cậu, "Thời tiết quá lạnh, tôi không muốn xuống lấy hàng, cậu mang lên giúp tôi."
Nhưng cậu không được vào tiểu khu, cậu cũng không có biện pháp.
Hai bên nói điện thoại nửa ngày, Sở Thời Từ ý thức được đối phương là cố ý chơi cậu.
Không chỉ một đơn này, đã suốt một tuần, trong các đơn hàng cậu nhận, luôn có một vài đơn chơi cậu như vậy.
Chơi xong lại đánh giá kém, khiến cậu bị trừ tiền.
Buổi tối cuối tuần, Sở Thời Từ lại nhận được một đánh giá kém. Số tiền bị trừ rất nhiều, tương đương với nửa ngày làm việc.
Cậu dừng xe bên đường, ngồi phát ngốc bên cạnh bồn hoa đầy tuyết đọng.
Một lúc lâu sau, Sở Thời Từ ôm mặt, im lặng khóc.
Cậu khóc không bao lâu, khóe mắt quét thấy đống tuyết bên cạnh hình như chôn thứ gì đó.
Sở Thời Từ duỗi tay bới hai cái, lôi ra một bao nilon, bên trong có một đống tiền mặt.
Cậu đếm sơ qua, có 10.000 đồng. (~37 triệu đồng)
Đây là số tiền Thẩm Liên Triết vừa để vào, hắn muốn dỗ người trong lòng vui lên.
Sở Thời Từ đếm xong, trực tiếp mang tiền đến cục cảnh sát.
Cấp trên hiểu biết hơn Thẩm Liên Triết nhiều.
Trên đường Sở Thời Từ về nhà, nó bảo Thẩm Liên Triết ném một tờ 10 đồng xuống đất.
Tờ tiền bị tuyết thấm ướt, cầm ở trong tay rất mềm.
Sở Thời Từ ngồi xổm trên mặt đất nghiêng đầu nhìn, tựa như không thể tin được vận may hôm nay của mình lại tốt như vậy. Trước đây đừng nói là nhặt được tiền, ngay cả nắp chai trúng thưởng cũng chưa từng có.
Thẩm Liên Triết đứng bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm cậu.
Lần này, Sở Thời Từ nhặt tiền xong không có nộp lên.
Cậu cầm tiền đi mua một phần hủ tiếu xào nóng hổi làm bữa tối.
Sở Thời Từ cũng không phải thật sự rất nghèo.
Ban ngày cậu giao hàng, buổi tối đến quán bar làm bartender, thỉnh thoảng kiếm được vài việc làm thêm ở trên mạng.
Cậu làm nhiều công việc, trong tay cũng có chút tiền. Chỉ là cái nghèo khi còn nhỏ đã làm cậu sợ, hơn nữa còn bị người đòi nợ, cậu không dám tiêu tiền.
Khi Sở Thời Từ ăn tối, Thẩm Liên Triết ngồi ở đối diện nhìn.
Hắn phát hiện Sở Thời Từ thật sự rất thích ăn hủ tiếu xào. Còn tại sao cậu lại thích như vậy, hắn rất rõ ràng.
Thẩm Liên Triết có chút hối hận.
Biết sớm như vậy, lúc trước khi cứu Sở Thời Từ, hắn nên mời cậu ăn gì đó ngon hơn.
Nếu lúc đó hắn mời A Từ ăn lẩu hay nướng, khi Sở Thời Từ nhớ hắn, cậu sẽ sẵn sàng tiêu tiền ăn lẩu.
Tính như vậy, mỗi tháng cũng có thể cải thiện bữa ăn một lần.
Thẩm Liên Triết cách vài ngày lại cố ý ném tiền dưới chân Sở Thời Từ.
5 đồng, 10 đồng, luân phiên hai mệnh giá này.
Vừa ra ngoài là có thể nhặt được tiền, Sở Thời Từ tưởng số mình đã phất lên, cố ý mua mấy tờ vé số.
Nhưng tất cả đều cống hiến cho sự nghiệp phúc lợi.(*)
(*) Chỗ này theo mình hiểu là vé số do nhà nước ban hành, tiền mua vé số của người dân cũng coi như nộp vào quỹ nhà nước làm ngân sách để đảm bảo phúc lợi cho người dân. Nếu sai ở đâu các babi chỉ điểm cho mình nhe. IEU
Thẩm Liên Triết lần đầu biết yêu, bị tình yêu quật đến choáng váng đầu óc. Hắn vi phạm quy định thành nghiện, cấp trên căn bản không ngăn được.
Nó trực tiếp từ bỏ ngăn cản, bắt đầu giúp Thẩm Liên Triết chăm sóc mối tình đầu của hắn.
Kể từ đó, khi Sở Thời Từ giặt quần áo cũ, sẽ lục được tiền trong túi quần áo. Khi dọn dẹp phòng, sẽ nhặt được tiền ở bên dưới sofa. Ngay cả buổi tối đến quán bar làm việc, cũng sẽ gặp được khách ra tay rộng rãi, cho cậu tiền tip.
Cậu cho rằng vận may của mình lại tốt hơn nữa rồi, bớt thời gian đi mua hai tấm vé số, lại lần nữa góp một viên gạch cho sự nghiệp phúc lợi.
Cầm vé số, biểu tình Sở Thời Từ có chút mất mát, Thẩm Liên Triết vẫn luôn ở bên cạnh nhẹ nhàng nâng tay ôm lấy cậu.
Chỉ là hắn đang ở trạng thái linh hồn, không thể ôm được gì. Người hắn thích lập tức xuyên qua thân thể hắn, đội mũ len, bước vào gió tuyết.
————
Nhìn ghi chép nhiệm vụ của Triết ca, hốc mắt Sở Thời Từ chua xót.
Cậu cắn chặt hàm răng, trong lúc nhất thời không biết nên cười hay nên khóc.
Lúc này xe bay đã trên đường đi tới Bộ Giám Sát, hai quang cầu ngồi bên cạnh cậu đang dán sát vào nhau chơi đùa.
Thấy cậu tháo kính xuống, cấp trên hỏi,【 Xem xong rồi? 】
Sở Thời Từ lắc đầu, "Chưa, chỉ là tôi cần nghỉ một chút."
【 Xem đến đoạn nào rồi? 】
"Triết ca giấu tiền khắp nơi cho tôi."
Cấp trên nở nụ cười,【 Cậu xem tiếp đi, đoạn sau còn thú vị hơn. 】
Sở Thời Từ nghe vậy, một lần nữa đeo mắt kính lên, hình ảnh nhiệm vụ lại lần nữa hiện ra trước mắt cậu.
Bản hình ảnh nhiệm vụ cấp trên cho cậu xem là phiên bản rút gọn, tổng thời gian cũng chỉ có một tiếng đồng hồ.
Nếu xem bản hoàn chỉnh, ít nhất phải mất hơn hai mươi năm mới có thể xem xong.
Thời gian trong hình ảnh trôi nhanh, rất nhanh nhảy tới một tình tiết quan trọng của cốt truyện.
Bởi vì kẻ thù gây khó dễ, Sở Thời Từ nhanh chóng mất đi công việc giao hàng.
Cậu đi đến một thành phố khác, tìm quán bar tiếp tục làm bartender.
Đây là một quán gay bar, cậu đến đó làm việc, một là bởi vì trả lương cao, hai là muốn tìm bạn trai.
Mà đây cũng đúng lúc là nơi Sở Thời Từ gặp phải mấy tên cặn bã trong nguyên tác.
Quần áo quán bar chuẩn bị cho cậu là bộ đồ vest bó sát, khắc họa vòng eo vốn mảnh khảnh trở nên càng thêm mê người. Đôi chân dài bó trong quần tây, dáng người đẹp đến mức khiến người ta không thể dời tầm mắt.
Khi cậu đứng ở bên ngoài quầy bar, luôn có người đến đây tán tỉnh.
Rất nhanh, tên cặn bã nghiện cờ bạc xuất hiện đầu tiên trong nguyên văn để mắt đến cậu.
Tên cờ bạc mặt mũi sáng sủa, giống như một anh trai hàng xóm. Hắn ta vây quanh Sở Thời Từ mỗi ngày, tặng đồ ăn, mời đi xem phim. Tất cả nhân viên quán bar đều biết hắn ta đang theo đuổi cậu.
Hắn ta tự xưng là sinh viên gần đó, Sở Thời Từ rất ngưỡng mộ cuộc sống đại học, rất có hảo cảm với sinh viên.
Hơn nữa, dáng người diện mạo của hắn ta hợp gu cậu, khi ở cùng cậu không có động tay động chân, nhìn qua con người cũng không tệ lắm.
Khi tên cờ bạc mời cậu đi xem phim vào lễ tình nhân, Sở Thời Từ đồng ý.
Sắc mặt Thẩm Liên Triết đen sì, đi theo bọn họ.
Người trong lòng hắn ngồi xem phim với người đàn ông khác, hắn ở bên cạnh giận dỗi.
Khi phim chiếu đến đoạn cao trào, Sở Thời Từ xem rất chăm chú, tên cờ bạc nhân cơ hội duỗi tay, muốn sờ đùi cậu.
Tay duỗi được một nửa, đột nhiên bị thứ gì giật một cái. Tên cờ bạc đau đến nghiến răng, theo bản năng rụt tay lại.
Đến khi hắn lại muốn sờ, Sở Thời Từ đã cảnh giác, dùng túi bỏng ngô chắn giữa hai người.
Tên cờ bạc không tìm được cơ hội cũng không dám làm căng, đành phải quay đầu xem phim.
Thẩm Liên Triết lơ lửng đối diện hắn ta, trong tay xách theo dùi cui, gắt gao nhìn chằm chằm hắn ta giống như đang nhìn kẻ thù.
Tên cờ bạc có nhiều kinh nghiệm tình trường, Sở Thời Từ không có chút kinh nghiệm nào, lại thiếu tình thương.
Ở phương diện tình cảm này, cậu căn bản không phải đối thủ của tên cờ bạc.
Sau khi xem phim và ăn tối, tên cờ bạc vừa lừa vừa gạt, thành công lừa được người vào khách sạn gần đó, chuẩn bị ăn cậu vào miệng.
Mắt thấy người mình thích sắp lên giường với người khác, Thẩm Liên Triết suýt chút nữa hắc hóa tại chỗ.
Hắn muốn g**t ch*t tên cờ bạc, rồi đánh ngất Sở Thời Từ nhốt lại, để cậu cả đời cũng không thể ra ngoài tìm bạn trai.
Nhưng kế hoạch của hắn không có cơ hội thực hiện.
Dưới tình huống không có ngoại lực can thiệp, Sở Thời Từ đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác với nguyên văn.
Trong nguyên văn, tên cờ bạc nói vài câu lời ngon tiếng ngọt, đưa cậu lên giường dễ như trở bàn tay.
Mà hiện giờ nguyên văn đã tan nát.
Có Thẩm Liên Triết nhúng tay, khi Sở Thời Từ học cấp hai hữu kinh vô hiểm thoát khỏi nguy cơ ở rừng cây nhỏ.
Hơn nữa bởi vì hắn luôn lén đưa đồ ăn, Sở Thời Từ không bị đói đến mức không chịu đựng được. Khi hai anh trai muốn kéo cậu đi bán thân, cậu không đồng ý.
Lớn như vậy, cậu vẫn giữ được nụ hôn đầu tiên và lần đầu tiên.
Sở Thời Từ thật ra không để tâm việc còn là xử nam hay không, nhưng cậu cảm thấy dù sao cũng lần đầu, nói như thế nào cũng nên chính thức một chút, không thể qua loa tùy tiện như vậy.
Cậu lục lục ba lô, lấy ra một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe.
"Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe gần đây của tôi ở bệnh viện thành phố, anh có thể xem các chỉ số của tôi. Thân thể tôi rất khỏe mạnh, không có bệnh truyền nhiễm."
Tên cờ bạc không hiểu, vẻ mặt ngơ ngác.
Chờ hắn ta xem xong, Sở Thời Từ duỗi tay ra với hắn, "Anh năm nay có làm kiểm tra sức khỏe không? Bản điện tử cũng được."
Tên cờ bạc: ?
"Em cần cái này làm gì?"
"Tôi từng làm ở nhiều quán bar, cũng gặp đủ loại người. Tôi không có ý gì khác, cũng không phải nhằm vào anh, chỉ là tôi gặp được vài người mắc phải các loại bệnh xã hội. Có người là tự mắc bệnh, có người là do bị lây."
Sở Thời Từ thu lại báo cáo, "Tôi hiện tại làm ở quán bar này, anh cũng thấy rồi, không phải rất sạch sẽ. Tìm đối tượng ở loại địa phương này có nguy cơ rủi ro nhất định. Tôi cũng chưa hiểu rõ về anh, vì an toàn của cả hai, chúng ta tốt nhất nên cẩn thận một chút."
"Nếu anh không có báo cáo, vậy hôm nay đến đây thôi, để lần sau lại nói. Chữa bệnh tốn tiền, tôi cũng không giàu có gì. Tôi không có ý không tôn trọng anh, hy vọng anh sẽ hiểu."
Thẩm Liên Triết đang hắc hóa đột nhiên phanh gấp.
Hắn móc sổ nhật ký ra, ghi lại trên đó.
Nếu sau này hắn có cơ hội theo đuổi người trong lòng, phải nhớ mang theo báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Tên cờ bạc không thể lấy ra báo cáo kiểm tra sức khoẻ, hắn ta chơi qua đường nhiều lần như vậy, trước nay chưa từng thấy qua người nào cẩn thận như vậy.
Hắn ta lại nói rất nhiều lời âu yếm, nhưng thái độ của Sở Thời Từ rất kiên quyết.
Khi cậu đi theo đại ca sống ở đáy xã hội, đã gặp qua quá nhiều chuyện dơ bẩn.
Sở Thời Từ thật sự rất sợ nhiễm bệnh.
Tên cờ bạc thấy cậu không mắc lừa, lập tức trở mặt, đẩy cậu xuống giường định c**ng b*c.
Hắn ta xé rách quần áo Sở Thời Từ, giơ tay định tát cậu một cái, trong miệng còn chửi bới.
"Con mẹ nó, lên giường mà còn lắm chuyện!"
"Cũng không biết mày đã bị bao nhiêu người ngủ qua rồi, còn bày đặt cái gì!"
Sững sờ ban đầu qua đi, Sở Thời Từ dùng ánh mắt như đang nhìn tên gốc để nhìn hắn ta.
Cậu đá hắn ta một cái lăn khỏi giường, nắm lấy đầu hắn ta dùng sức nện xuống đất.
Trên mặt tên cờ bạc đầy máu, bị cậu nện choáng váng.
Sở Thời Từ lấy cây gậy rút trong balo ra, đập vào mặt hắn ta, "Mày mẹ nó nói ai đấy, tao mẹ nó cho mày mặt mũi lớn quá rồi có phải không?"
"Sao không chửi nữa? Mày chửi tiếp đi. Tao bảo mày chửi mày không nghe thấy sao! Nói chuyện! Sao câm rồi, vừa rồi không phải mày mạnh mồm lắm sao!"
Cậu vung gậy lên vừa nói vừa đánh, đánh tên cờ bạc đến mức bò lê lết.
Bị Sở Thời Từ dạy dỗ một trận, tên cờ bạc hoàn toàn ngoan ngoãn. Hắn ta cũng không dám báo cảnh sát, run run rẩy rẩy thanh toán tiền phòng, sau đó chạy ra khỏi khách sạn giống như trốn ôn thần.
Tên cờ bạc vì muốn đắc thủ, còn mua một ít đồ nướng và mấy chai bia, muốn chuốc say cậu.
Sở Thời Từ mang tất cả về nhà.
Tâm tình cậu không tốt, một người vừa ăn vừa uống, uống đến say như chết.
Chờ đến khi cậu say đến lảo đảo, Thẩm Liên Triết chậm rãi hiện thân.
Hắn bế Sở Thời Từ lên giường, đút cho cậu chút nước, thay đồ ngủ sạch sẽ.
Sở Thời Từ rất ít khi uống rượu, nằm một lát, ghé vào mép giường bắt đầu nôn.
Thẩm Liên Triết ở bên cạnh chăm sóc, giúp cậu lấy thùng rác, sau đó lau dọn sạch sẽ.
Sở Thời Từ say mèm, ý thức mơ hồ không rõ.
Cậu chỉ cảm thấy có người nhét thứ gì đó mát lạnh vào miệng, sau đó cậu hết buồn nôn, trong miệng cũng tràn ngập hương vị man mát, làm cậu cảm giác rất thoải mái.
Sở Thời Từ mơ mơ màng màng mở mắt, mơ hồ thấy một người đàn ông diện mạo xa lạ, lại khiến cậu có một loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt.
Trong lúc mơ hồ, cậu dường như trở về lúc nhỏ. Cậu ngồi trong chợ đêm nhộn nhịp ăn hủ tiếu xào, anh trai cứu cậu một mạng đang nghiêm túc nhìn cậu.
Sở Thời Từ có một bí mật không ai biết.
Cậu trời sinh đã là gay, sau khi được cứu lần đó, cậu đã có tình cảm đặc biệt với anh trai kia.
Có đôi khi cậu nằm mơ, mơ thấy mình và anh trai sau khi thành niên làm chuyện đó.
Hiện tại tình nhân trong mộng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Sở Thời Từ không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp nhào tới.
Thẩm Liên Triết bị đột kích bất ngờ, bị cậu đè lên trên giường.
Sở Thời Từ ôm chặt lấy hắn, cúi đầu hôn loạn trên mặt hắn, vừa hôn vừa nói thầm, "Em thích anh, anh, em thích anh lắm."
Lấy thực lực của Thẩm Liên Triết, hắn có thể dễ dàng đẩy người ra. Nhưng sau khi nghe được lời Sở Thời Từ nói, tay hắn bỗng nhiên mất hết sức lực.
Thẩm Liên Triết cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng lời con ma men này nói.
Hắn không đẩy Sở Thời Từ ra, mà dùng sức ôm chặt người vào trong lòng ngực, lạnh giọng hỏi, "Nếu thích anh, vì sao lại đi tìm người khác?"
Hai mắt Sở Thời Từ mờ mịt, nửa ngày mới phản ứng lại.
Cậu cười ngây ngô, mơ hồ nói, "Em rất muốn đi tìm anh, em đã chờ ở công viên kia rất lâu nhưng vẫn không gặp được. Rõ ràng em đã khắp nơi cả nước, nhưng không thể gặp lại anh được một lần, anh giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian."
"Em không biết tên anh, cũng không biết anh có phải đồng tính hay không. Anh nhìn qua lớn hơn em mấy tuổi, đẹp trai, tốt bụng. Nói không chừng anh sớm đã có vợ rồi, em phải làm sao bây giờ, sau khi tìm được anh thì làm tiểu tam? Vậy không được, như vậy quá bẩn thỉu. Anh sẽ hối hận vì đã cứu em, mẹ em cũng sẽ thất vọng về em."
Thẩm Liên Triết không nói gì, chỉ ôm chặt cậu.
Người say rượu cảm xúc dao động đều rất lớn.
Sở Thời Từ cười một trận, lại bắt đầu khóc, "Anh có phải cũng nghĩ em dễ dãi hay không, mới quen mấy ngày đã cùng người ta vào khách sạn?"
"Em không muốn tình một đêm, em chỉ muốn tìm bạn trai. Cũng không hẳn, em chỉ là muốn có người ở bên cạnh. Bạn bè cũng được, có thể nói chuyện cùng em, ở cùng em."
"Anh, anh tin em, em không có dễ dãi như vậy. Tuy rằng bọn họ đều nói em thích quyến rũ người khác, nhưng em thật sự không có. Em không cố ý đi vặn vẹo, chân em không tốt, đi lại khó khăn, anh..."
Thẩm Liên Triết cuối cùng vẫn không thể nhịn được.
Hắn cúi đầu hôn lấy Sở Thời Từ, chặn tất cả những lời chưa nói ở bên miệng cậu.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Liên Triết hôn môi, hắn không có bất kỳ kỹ thuật gì, chỉ biết miệng chạm vào miệng.
Sở Thời Từ cũng không biết.
Nụ hôn này rất vụng về, nhưng dường như rất vui vẻ, khi hôn vẫn luôn cười ngây ngô.
Đỏ ửng ập lên gương mặt Thẩm Liên Triết, cho dù là ở trên chiến trường, trái tim hắn cũng chưa bao giờ đập nhanh như vậy.
Hắn không biết nên diễn tả tình yêu trong lòng như thế nào, chỉ biết ôm hôn lấy người trước mặt hôn mãi hôn mãi.
Hắn sợ ngày mai khi Sở Thời Từ tỉnh lại sẽ phát hiện dị thường sinh ra hiểu lầm, khi hôn không dám dùng sức, hôn rất cẩn thận.
Cấp trên vây xem toàn bộ quá trình, im lặng nhìn bọn họ.
Nó là một thương nhân, rất nhiều chuyện trong mắt nó đều không khác gì buôn bán.
Theo nó biết, sau khi nhiệm vụ kết thúc, Thẩm Liên Triết sẽ bị đưa đến thế giới trừng phạt. Hắn là chịu phạt thay Sở Thời Từ, vậy trước khi bị phạt, theo lý cũng nên thu một ít chỗ tốt.
Chờ đến khi Thẩm Liên Triết hôn xong, nó lãnh đạm mở miệng,【 Chỗ tôi có thuốc xóa dấu vết, cậu ấy sẽ không phát hiện. 】
Thẩm Liên Triết đang đắp chăn cho Sở Thời Từ, nghe vậy hơi hơi nhíu mày, "Cậu có ý gì?"
【 Anh không muốn cậu ấy à? 】
"Em ấy đang không tỉnh táo."
【 Nếu cậu ấy tỉnh táo, anh có thể xuất hiện trước mặt cậu ấy sao? Thân phận hiện tại của anh xem như là giám sát viên cốt truyện. Dựa theo quy định, giám sát viên không thể xuất hiện trong thời gian dài trước mặt mục tiêu, bằng không sẽ khiến cho Bộ Giám Sát hoài nghi, điều này anh rõ ràng hơn tôi. 】
【 Anh chờ cậu ấy tỉnh táo, đề nghị ngủ với cậu ấy, cậu ấy đồng ý. Sau đó thì sao? Ngủ xong bỏ đi, chơi trò biến mất? Anh nghĩ cậu ấy chịu được không? 】
Thẩm Liên Triết mím chặt môi, không trả lời.
【 Anh vi phạm quy định, nhiệm vụ kết thúc anh sẽ bị xét xử, sau đó bị đưa đi thế giới trừng phạt. Có khả năng cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại cậu ấy. 】
【 Cậu ấy thích anh, anh cũng thích cậu ấy. Hai người lưỡng tình tương duyệt, anh và cậu ấy làm, lại không ảnh hưởng đến toàn cục. 】
Thẩm Liên Triết ngồi bên cạnh giường Sở Thời Từ, cúi đầu nhẹ nhàng v**t v* gương mặt cậu.
Sở Thời Từ đã ngủ say, đã hoàn toàn yên lặng.
Thẩm Liên Triết nhìn hồi lâu, độ ấm trong mắt rút đi, ánh mắt một lần nữa trở nên lạnh băng.
"Số 1, sau khi tôi tiến vào tòa án, sẽ hoàn toàn tách cậu ra khỏi chuyện này. Cậu không bao che cho tôi trong thế giới nhiệm vụ này, giữa chúng ta bởi vậy sinh ra bất đồng. Trong nhiệm vụ, cậu bị tôi giam giữ. Nhiệm vụ kết thúc, cậu lập tức đi tố cáo tôi."
"Tuy rằng đội chiến đấu đã bị chia tách, nhưng các thành viên trong đội vẫn nghe tôi chỉ huy, hiện tại tôi chính thức giao quyền chỉ huy cho cậu."
Cấp trên không nói chuyện, yên lặng cất tín vật hắn đưa cẩn thận.
Thẩm Liên Triết rũ mắt nhìn Sở Thời Từ, không làm gì bất cứ chuyện gì khác.
Hắn không vội, bọn họ sẽ có cơ hội gặp lại.