Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 179

Khi Sở Thời Từ tỉnh dậy, ngoại trừ cảm giác đau đầu do say rượu thì không còn cảm giác đặc biệt nào khác.

 

Cậu uống đến mức không nhớ gì cả, không nhớ tối hôm qua đã làm gì, cũng không biết mình đã lên giường bằng cách nào.

 

Sở Thời Từ soi gương đánh răng, luôn cảm thấy môi mình hình như hơi sưng.

 

Thẩm Liên Triết bay ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cậu.

 

Thấy Sở Thời Từ giơ tay ấn nhẹ cánh môi, hắn nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, gương mặt ửng đỏ nhàn nhạt.

 

Cửa phòng đóng kín, trong nhà không có dấu vết có người tiến vào, Sở Thời Từ cũng không để khác thường này ở trong lòng.

 

Để kiếm tiền, cậu lại tìm một công việc ở quán cà phê.

 

Ban ngày làm phục vụ ở quán cà phê, buổi tối đến quán bar làm bartender. Khi đến lịch nghỉ, cậu sẽ nhận thêm một ít đơn hàng online. Làm Latte art(*), pha chế, may vá búp bê, làm các món điểm tâm thịnh hành.

 

(*) Latte art là nghệ thuật tạo hình trên bề mặt cà phê bằng cách rót sữa nóng đã được đánh bọt mịn vào ly cà phê Espresso. Barista sử dụng kỹ thuật và sự khéo léo để tạo ra các họa tiết đẹp mắt như trái tim, hoa hồng, lá phong hay các hình ảnh phức tạp hơn, mang lại trải nghiệm thú vị về cả hình thức và hương vị. (GG)

 

Thẩm Liên Triết phát hiện Sở Thời Từ có rất nhiều tài lẻ.

 

Cậu học rất nhanh, cũng rất có tự chủ. Nếu không phải vì tuổi thơ bất hạnh, cậu có lẽ sẽ giống như các bạn đồng trang lứa, tận hưởng thời gian thanh xuân trong trường đại học, mà không phải liều mạng bôn ba vì cuộc sống.

 

Có thể là do lần đầu tìm đối tượng đã gặp phải tên khốn nạn cờ bạc kia, Sở Thời Từ bắt đầu bài xích chuyện tìm bạn trai ở quán bar.

 

Nhưng vòng tròn sinh hoạt của cậu chỉ lớn như vậy, cậu cũng không biết nên tìm ở đâu khác.

 

Không tìm thấy người làm bạn, áp lực tích tụ trong lòng không có nơi giải tỏa. Sở Thời Từ vì muốn giảm bớt áp lực, tìm được một con đường giải tỏa khác.

 

Cậu tìm thấy mấy trang web thần kỳ, một trang dùng để xem truyện tranh, một trang dùng để đọc tiểu thuyết, còn có hai trang có thể xem phim x đồng tính.

 

Sở Thời Từ trầm mê trong đám phế liệu màu vàng, không thể tự kiềm chế.

 

Lần đầu tiên cậu nằm trên giường xem phim, Thẩm Liên Triết cũng đang nằm bên cạnh cậu.

 

Thấy Sở Thời Từ xem nghiêm túc như vậy, hắn cũng tò mò nhìn về phía màn hình điện thoại.

 

Trong phim, ba người đàn ông đang "đánh nhau", tình hình chiến đấu rất kịch liệt. Hai công một thụ, ba người đàn ông da trắng vàng đen đủ cả, tụ tập trên một chiếc giường.

 

Thẩm Liên Triết ngốc luôn.

 

Hắn theo bản năng giơ tay che lại màn hình, muốn ngăn không cho Sở Thời Từ xem tiếp.

 

Nhưng hắn đang ở trạng thái linh hồn, toàn thân trong suốt, động tác này của hắn không có bất kỳ ý nghĩa gì.

 

Nội dung bộ phim không liên quan đến riêng tư của ký chủ và mục tiêu nhiệm vụ, không có mosaic che đậy, cấp trên xem rất rõ ràng.

 

Nó yên lặng kề sát vào một chút,【 Phim này chất lượng không tồi. 】

 

Khuôn mặt vốn tái nhợt Thẩm Liên Triết lúc này trở nên đỏ bừng.

 

Hắn quay đầu đi không nhìn màn hình nữa, "Đủ rồi, cậu im lặng đi."

 

【 Xem phim mà thôi, anh khẩn trương cái gì? 】

 

Thẩm Liên Triết không nói gì.

 

Gia giáo của hắn rất nghiêm, chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này. Vừa nhìn đã bị nội dung kịch liệt như vậy oanh tạc, khiến hắn bị k*ch th*ch không nhỏ.

 

Trong phòng chỉ có mình Sở Thời Từ, cậu không đeo tai nghe, nghe trực bật loa ngoài.

 

Thẩm Liên Triết nhắm mắt lại, vẫn có thể nghe thấy âm thanh.

 

Hắn thật sự chịu không nổi, đỏ mặt chui vào không gian hệ thống tị nạn.

 

Cấp trên đưa cho hắn một điếu thuốc, Thẩm Liên Triết từ chối.

 

Hắn lẳng lặng ngồi trên sô pha, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác nguy cơ.

 

Sở Thời Từ là một người trưởng thành, có nhu cầu của người trưởng thành. Thẩm Liên Triết không thể xuất hiện trước mặt cậu, tương lai sớm hay muộn cậu cũng sẽ làm loại chuyện này với người khác.

 

Cấp trên rõ ràng nhìn ra tâm tư của hắn, tùy tiện hỏi hắn định làm gì.

 

Thẩm Liên Triết mím mím môi, trong mắt mang theo một chút khẩn trương bất an. Nhưng khi hắn mở miệng nói chuyện, ngữ khí vẫn bình tĩnh như thường.

 

"Tối hôm qua cậu cũng nghe thấy rồi, em ấy nói thích tôi, sẽ không tìm người khác."

 

【 Cậu ấy chỉ nói nửa câu đầu, "sẽ không tìm người khác" là anh tự thêm vào. 】

 

"Trong lòng em ấy có tôi, sẽ không ngủ với người khác, em ấy không phải loại người tùy tiện."

 

Cấp trên đang chúi đầu cùng Sở Thời Từ xem phim, nghe được Thẩm Liên Triết nói, nó chậc một tiếng.

 

【 Cậu ấy còn không biết anh tên là gì, đến bây giờ khi gọi anh cũng chỉ gọi là anh trai hủ tiếu xào. Cậu ấy không biết anh có đồng tính hay không, đã kết hôn hay chưa, thậm chí là còn sống hay không. 】

 

Thẩm Liên Triết mím chặt môi, trầm mặc không nói.

 

Cấp trên rít một hơi thuốc,【 Anh chưa từng hứa hẹn gì với cậu ấy, cảm tình của cậu ấy đối với anh chỉ là tương tư đơn phương. Quan trọng nhất là, cậu ấy căn bản không tìm thấy anh, không nhìn thấy hy vọng. 】

 

【 Ít nhất ánh trăng sáng còn có chút để niệm tưởng, anh thậm chí đến một tấm ảnh cũng không có, không tính là ánh trăng sáng của cậu ấy. 】

 

【 Anh nhiều nhất chỉ là người cậu ấy từng rung động thời niên thiếu, là một hồi ức tốt đẹp ngắn ngủi trong đời cậu ấy, chỉ thế mà thôi. 】

 

Thẩm Liên Triết biết nó nói rất đúng.

 

Hắn không cho A Từ bất luận hy vọng gì, tình cảm của A Từ đối với hắn sớm hay muộn cũng sẽ biến thành cảm kích đơn thuần.

 

----

 

Theo thời gian trôi đi, tâm lý của Sở Thời Từ cũng dần dần phát sinh biến hóa.

 

Tính theo số tuổi, anh trai mời cậu ăn hủ tiếu xào có lẽ đã có gia đình riêng của mình.

 

Cho dù thật sự có thể tìm được hắn, Sở Thời Từ cũng không biết nên làm gì.

 

Cậu nợ ngập đầu, còn có một đống kẻ thù đang rình rập.

 

Nếu anh trai kia là người đồng tính, nguyện ý ở bên cậu, còn sẽ bị cậu liên lụy, chịu khổ cùng cậu.

 

Nếu là trai thẳng, cậu xuất hiện chỉ khiến đối phương khó xử, thậm chí khiến người ra chán ghét.

 

Đây là đại sự đời người, Sở Thời Từ nghiêm túc suy nghĩ thật lâu.

 

Cuối cùng quyết định, hoàn toàn coi anh trai kia trở thành ký ức tốt đẹp thời thơ ấu, không ôm hy vọng nào khác.

 

Sau khi nghĩ thông suốt, Sở Thời Từ bắt đầu thay đổi thói quen sinh hoạt.

 

Khi giải quyết nhu cầu sinh lý, cậu không tưởng tượng đến anh trai sau khi thành niên nữa. Đối tượng trong đầu đổi thành một người đàn ông có dáng người Âu Mỹ điển hình, không nhìn rõ mặt.

 

Ngày lễ ngày tết, cậu sẽ không mua hủ tiếu xào để chúc mừng nữa, thay vào đó ăn những món khác có giá cả tương đương, cải thiện cuộc sống của mình.

 

Thậm chí chữ ký trong ứng dụng chat cũng đổi từ【 Hủ tiếu xào là số 1! 】sang【 Không 1 không vui, online tìm 1 】.

 

Sau khi thấy rõ nội dung trên màn hình, hốc mắt Thẩm Liên Triết nháy mắt đỏ hoe.

 

Địa vị đặc biệt của hắn đã mất, người hắn thích lại muốn đi tìm người khác.

 

Cấp trên giải thích với hắn, nói chữ ký mới chỉ là lời cợt nhả trên mạng, danh sách bạn bè của Sở Thời Từ không phải trai thẳng thì là bé 0, cậu chỉ đang nói chơi thôi.

 

Nhưng Thẩm Liên Triết vẫn rất khổ sở.

 

Chờ đến khi Sở Thời Từ ngủ, Thẩm Liên Triết biến thành thưc thể đứng bên giường cậu. Hắn lén cầm điện thoại, sửa chữ ký trở về như cũ.

 

Sáng sớm hôm sau, Sở Thời Từ mờ mịt nhìn ứng dụng chat.

 

Có trong nháy mắt cậu còn tưởng rằng mình áp lực quá lớn, trí nhớ xuất hiện vấn đề.

 

Sở Thời Từ lại sửa một lần, phát hiện phần mềm không tự động sửa lại, liền ném chuyện này ra sau đầu.

 

Ở nơi cậu không nhìn thấy, Thẩm Liên Triết đang lau nước mắt.

 

Hắn cũng không phải để ý đến chữ ký, d*c v*ng chiếm hữu của hắn còn chưa mạnh đến trình độ đó.

 

Thẩm Liên Triết chỉ là đột nhiên nhận ra, người hắn thích đã thật sự từ bỏ việc tìm kiếm hắn.

 

----

 

Bởi vì có Triết ca can thiệp, Sở Thời Từ và vai chính trong nguyên văn hoàn toàn khác nhau, cậu bình an vượt qua thời thơ ấu. Có Thẩm Liên Triết âm thầm đưa đồ ăn, cậu không đói khát đến mức phải bán thân vì một miếng ăn.

 

Hoàn cảnh lớn lên thay đổi, phương thức tư duy của Sở Thời Từ cũng khác Tiểu Từ trong sách rất lớn.

 

Tuy rằng cậu rất khao khát có người bên cạnh, nhưng cậu vẫn coi trọng nhân phẩm và tôn nghiêm của mình.

 

Những tên cặn bã dắt mũi Tiểu Từ trong nguyên tác đến xoay quanh, ngược lại không chiếm được bất luận chỗ tốt nào ở trên người Sở Thời Từ.

 

Lên sân khấu không được mấy ngày, đã bị cậu đánh vào bệnh viện.

 

Có Thẩm Liên Triết che chở, Sở Thời Từ không bị cha đánh gãy chân, chỉ là trong lòng cậu có bóng ma, khi đi đường sẽ không tự giác mà khập khiễng.

 

Điều này làm cho cậu rất tự ti, rất mẫn cảm về phương diện này.

 

Những tên cặn bã thiếu chút nữa tra tấn Tiểu Từ đến chết vốn dĩ đều không phải người tốt gì. Khi bọn họ ở cùng Sở Thời Từ, luôn dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn cái chân có vấn đề kia.

 

Tính tình Sở Thời Từ không tốt, ngứa mắt là đánh người. Ai dám nói về chân cậu, cậu đều ấn xuống đất đánh.

 

Sở Thời Từ dựa vào phương thức này để sàng lọc người bên cạnh.

 

Sau khi lựa chọn buông bỏ chấp niệm trong lòng, Sở Thời Từ thực sự có ý định tìm 419.

 

Nhưng cậu không có sa đọa đến mức là ai cũng được, cho dù cậu muốn tìm 419, cũng phải tìm một người nhân phẩm diện mạo đều không có vấn đề.

 

Hai người đều hài lòng với điều kiện của nhau, đưa ra báo cáo kiểm tra sức khỏe, lăn giường với nhau một đêm, sau đó mỗi người một ngả.

 

Lần đầu tiên Sở Thời Từ sinh ra loại ý niệm khác là vào đêm giao thừa.

 

Vì trốn kẻ thù, cậu đến một thị trấn nhỏ ở Đông Bắc.

 

Tất cả mọi người đều đắm chìm trong niềm vui sướng đón Tết, một mình cậu ở trong căn phòng thuê nhỏ hẹp, hâm nóng bánh bao đông lạnh.

 

Căn phòng không cách âm, cậu có thể nghe thấy tiếng gia đình chủ nhà ở bên cạnh.

 

Gia đình chủ nhà có năm người, làm sủi cảo xem Xuân Vãn (chiếu vào đêm giao thừa bên bển giống Táo Quân bên mình ý). Trẻ con chạy tới chạy lui trong phòng, nghe vô cùng náo nhiệt.

 

Sở Thời Từ ngồi bên cửa sổ, vừa ăn sủi cảo vừa xem pháo hoa.

 

Lại lần nữa mất việc, bị bắt phải rời khỏi hoàn cảnh thật vất vả mới thích ứng được, cả người Sở Thời Từ chán chường.

 

Có lẽ đã quá mệt mỏi, trong lúc nhất thời cậu không thể khóc ra được. Chỉ nhìn pháo hoa, nói một câu, "Thật đẹp."

 

Nếu không phải Thẩm Liên Triết vẫn luôn đi theo bên cạnh, phát hiện cảm xúc của cậu không đúng, kịp thời ngăn lại, đêm đó Sở Thời Từ đã tự sát.

 

Sở Thời Từ lo lắng mình chết trong căn phòng cho thuê sẽ ảnh hưởng chủ nhà cho thuê sau này.

 

Cậu ăn hết sủi cảo, mặc áo khoác rời khỏi phòng, đi dạo khắp nơi trên đường, muốn tìm một nơi không ảnh hưởng đến người khác, lặng lẽ kết thúc sinh mệnh.

 

Thẩm Liên Triết ban đầu không hiểu cậu đang làm gì, đến khi Sở Thời Từ tìm được một tòa nhà bỏ hoang đã lâu, lấy ra con dao gọt hoa quả nhắm vào cổ mình.

 

Khi cậu sắp tự sát thành công, Thẩm Liên Triết chạm vào giữa mày cậu, làm cậu ngủ say.

 

Thẩm Liên Triết cướp con dao, ôm Sở Thời Từ đang hôn mê vào trong ngực hôn môi. Hắn sợ tới mức môi cũng run rẩy, nước mắt rơi xuống không ngừng.

 

Cấp trên nhìn hắn một lúc lâu, kinh ngạc mở miệng,【 Trước đây sao tôi lại không phát hiện anh dễ khóc như vậy nhỉ. 】

 

Thẩm Liên Triết không nói gì, chỉ không ngừng rơi nước mắt.

 

Hắn đưa Sở Thời Từ về căn phòng thuê, ôm cậu ngủ một đêm.

 

Sáng sớm hôm sau, Sở Thời Từ tỉnh lại, phát hiện mình không những không chết, còn không hiểu sao mà quay trở về nhà.

 

Cậu kiểm tra trong phòng vài vòng, mặt đất không có vệt nước, áo khoác vẫn khô ráo, dao gọt hoa quả cũng đặt ở trong bếp.

 

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, tối hôm qua cậu chưa từng rời khỏi phòng.

 

Sở Thời Từ trầm tư hồi lâu.

 

Một tuần nay cậu chưa được nghỉ ngơi tử tế, có lẽ là mệt mỏi đến phát ngốc rồi, không phân biệt được cảnh trong mơ và hiện thực, còn mơ thấy mình muốn tự sát.

 

Lần tự sát đầu tiên bị Thẩm Liên Triết âm thầm ngăn cản, Sở Thời Từ cũng không cố chấp nữa.

 

Khi cậu đọc tiểu thuyết, đều nói làm chuyện kia sẽ rất thoải mái. Cậu vẫn luôn tò mò, muốn thử một lần.

 

Chờ đến khi thử xong, thỏa mãn được lòng hiếu kỳ, cậu sẽ về quê, thọc chết cha và mẹ kế, cả hai anh trai nữa.

 

Làm hết tất cả những chuyện muốn làm, cậu sẽ rời khỏi thế giới này.

 

Khi Sở Thời Từ viết kế hoạch, Thẩm Liên Triết vẫn đang đứng phía sau nhìn.

 

Sở Thời Từ chưa từng lên giường cũng chưa từng giết người. Hai việc này đối với cậu mà nói đều rất khó khăn, vượt quá sức chịu đựng của cậu.

 

Cậu không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, ở trong phòng lẩm bẩm tự nói, "Dù sao thế giới này không ai quan tâm tôi, tôi còn có gì phải do dự."

 

Thẩm Liên Triết nhìn xuống, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu trong hư không.

 

Hắn quan tâm, hắn muốn A Từ sống sót.

 

----

 

Qua Tết, Sở Thời Từ bắt đầu tìm kiếm đối tượng lên giường.

 

Nhưng cậu chỉ là một tên mạnh miệng, thực tế rất nhút nhát. Cậu không thể vượt qua được rào cản trong lòng, không biết nên phát sinh quan hệ với người xa lạ như thế nào.

 

Kế hoạch không có tiến triển, Sở Thời Từ một lần nữa ổn định lại, tiếp tục cuộc sống qua ngày của mình.

 

Cậu rất biết giấu tâm sự, cho dù trạng thái tinh thần rất tệ, trước mặt mọi người vẫn biểu hiện thần thái rạng rỡ.

 

Nhưng Thẩm Liên Triết đã bị sự kiện đêm giao thừa kia dọa sợ không nhẹ.

 

Mỗi đêm đều sẽ chạy đến trên giường Sở Thời Từ, ôm người vào trong ngực, hắn mới có thể cảm thấy an tâm.

 

Hắn mua một ít thuốc trong cửa hàng của cấp trên, lén cho Sở Thời Từ uống. Thuốc này có thể cải thiện giấc ngủ, giảm stress.

 

Rất đắt, nhưng hiệu quả rất tốt.

 

Uống thuốc hơn một năm, Sở Thời Từ dần dần phục hồi tinh thần. Đầu óc tỉnh táo, suy nghĩ cũng không còn cực đoan như trước đây.

 

Sở Thời Từ không tiếp tục tìm 1 nữa, cậu bắt đầu động tâm tư khác.

 

Buổi tối một ngày nào đó, có mấy kiện hàng chuyển phát nhanh gửi đến. Khi Sở Thời Từ khui hàng, Thẩm Liên Triết ngồi xổm ở một bên cúi đầu xem.

 

Kiện hàng riêng tư, trên tem giao hàng không ghi rõ nội dung.

 

Sở Thời Từ đóng kỹ cửa, kéo rèm, dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Liên Triết, lấy ra một đống đồ chơi người lớn từ trong hộp hàng.

 

Cấp trên đang xem náo nhiệt, phụt một tiếng cười phá lên.

 

Thẩm Liên Triết còn chưa hiểu đây là cái gì, hắn nhìn nhìn chằm chằm cái hộp gần mình nhất, đọc giới thiệu với vẻ mặt nghiêm túc.

 

Hắn càng đọc mặt càng đỏ, cuối cùng quay đầu đi.

 

Sở Thời Từ không cần 1, tìm người còn không bằng tìm đồ chơi, cậu quyết định tự mình động thủ.

 

Xem xong bản hướng dẫn, cậu chuẩn bị thực hành.

 

Sau khi cậu c** đ* ngủ, đạt tới tiêu chuẩn của chế độ riêng tư. Cơ chế che chắn kích hoạt, cấp trên trực tiếp bị mosaic.

 

Chỉ chừa lại một mình Thẩm Liên Triết đối mặt với mọi thứ.

 

----

 

Nhìn ghi chép nhiệm vụ, gương mặt Sở Thời Từ bắt đầu đỏ lên.

 

Triết ca da mặt mỏng, không có khả năng nhìn cậu chằm chằm.

 

Thông qua góc nhìn của Triết ca, Sở Thời Từ chỉ có thể thấy vách tường, điều này chứng tỏ Thẩm Liên Triết lúc ấy quyết đoán lựa chọn úp mặt vào tường thiền định.

 

Nhưng Triết ca không chỉ có mắt, hắn còn có tai. Tiếng động khi người trong lòng tự xử, hắn đều nghe được tất cả.

 

Hắn kề sát tường, gần như muốn nhét cả người vào vách tường. Nhưng tiếng động phía sau phảng phất như có ma lực, luôn dụ dỗ hắn quay đầu lại nhìn.

 

Thẩm Liên Triết cố nén không cử động, toàn bộ quá trình hình ảnh trước mặt chỉ dừng lại trên vách tường cũ ố vàng.

 

Sở Thời Từ vừa xem ghi hình vừa nghe động tĩnh.

 

Cậu cảm thấy thanh âm của mình cũng tính là dễ nghe, yên lặng tự khen ở trong lòng, khen xong cậu mới nghĩ đến một chuyện.

 

Cậu tháo mắt kính xuống, nhìn về phía hai quang cầu đang ríu rít với nhau.

 

"Phần ghi hình này là cậu biên tập?"

 

Cấp trên đẩy hệ thống ra, tùy ý gật đầu.

 

"Vậy những việc tôi làm..."

 

【 Mấy lần cậu làm kia đội trưởng Triết đều không nhìn, trong ghi chép chỉ thấy vách tường. Còn về âm thanh, bởi vì liên quan đến riêng tư của cậu, tất cả các bộ phận liên quan đều không bị thu tiếng. 】

 

Sở Thời Từ thở phào nhẹ nhõm.

 

Khi đó cậu không biết bên người còn có một người một thống, lúc làm việc cũng không có cố kỵ.

 

Những âm thanh đó cho Triết ca nghe, là tình thú. Cho cấp trên hệ thống nghe, là xã chết.(*)

 

(*) Xã chết: thuật ngữ trong y học là cái chết xã hội, khi một người không còn khả năng giao tiếp với xã hội, thường xảy ra với bệnh nhân Alzheimer hoặc bất tỉnh (GG). Nghĩa ở đây là xấu hổ quá không thể đối mặt với xã hội được nữa, kiểu như lên núi ở khỉ đuổi cũng không về ý =)))

 

Hệ thống chưa xem ghi chép, tò mò hỏi,【 A Từ đang làm gì vậy? 】

 

Cấp trên liếc mắt nhìn nó một cái,【 Yêu. 】

 

【 Wow! Với đội trưởng Triết sao! 】

 

【 Không phải. 】

 

Fan CP não tàn giống như chịu phải đả kích quá lớn, biểu ngữ vẫn luôn vẫy tới vẫy lui rơi xuống.

 

Cấp trên sẽ giải thích với hệ thống, Sở Thời Từ không cần nhọc lòng. Cậu đeo lại mắt kính, tiếp tục xem ghi hình.

 

Hình ảnh nhanh chóng tiến tới năm phút cuối.

 

Nhiệm vụ của Thẩm Liên Triết sắp kết thúc, cuộc đời của Sở Thời Từ cũng sắp đi đến cuối.

 

Khi đó Sở Thời Từ bởi vì thật sự không thoát được kẻ thù, cậu quyết định về quê một chuyến.

 

Tết Trung thu, cậu mang bánh trung thu và cây gậy gấp, trước tiên tặng quà trung thu cho cha già, sau đó đánh bốn tên súc sinh đến mức nhập viện.

 

Sở Thời Từ bởi vậy mà bị tạm giam, ăn Tết Trung thu cùng cảnh sát và tội phạm trong tù, thành công tránh thoát kẻ thù đang đuổi giết.

 

Cậu phạm tội nhiều, vào cục cảnh sát cũng giống như về nhà, không có một chút khó chịu.

 

Chờ mấy tháng sau ra ngoài, Sở Thời Từ liền thuê nhà đối diện cục cảnh sát.

 

Cậu không muốn chạy khắp nơi nữa, cậu đã chịu đủ cuộc sống lang bạt này rồi, có bản lĩnh thì tới đây g**t ch*t cậu.

 

Không chỉ tinh thần của cậu đến giới hạn, sự kiên nhẫn của Thẩm Liên Triết cũng dần dần tiêu tán.

 

Hắn tận mắt nhìn thấy người mình thích giống như chim sợ cành cong, liều mạng chạy trốn. Mỗi đêm đều gặp ác mộng, thậm chí còn khóc nức nở trong mơ.

 

Lửa giận trong lòng Thẩm Liên Triết càng tích càng nhiều.

 

Sau khi Sở Thời Từ lại lần nữa bị tin nhắn đe dọa dọa khóc, Thẩm Liên Triết hoàn toàn bạo phát.

 

Hắn quyết định giải quyết vấn đề từ gốc rễ, cho A Từ của hắn một cuộc sống yên ổn.

 

Thẩm Liên Triết không màng đến ngăn trở của cấp trên, trực tiếp giết tới cửa kẻ thù của Sở Thời Từ, biến tất cả bọn họ thành từng mảnh.

 

Báo xong thù, hắn mang theo thân thể đầy vết máu, trở lại bên giường Sở Thời Từ.

 

Một giám sát viên cốt truyện gây ra động tĩnh lớn như vậy, Bộ Giám Sát khẳng định có thể phát hiện bất thường.

 

Chỉ vài phút nữa, hắn sẽ bị bắt đi điều tra.

 

Cấp trên là phái hành động, nó nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, bắt đầu nắm chặt thời gian nghiên cứu kế hoạch tiếp theo với hắn.

 

Thẩm Liên Triết vẫn ở trạng thái linh hồn, Sở Thời Từ không nhìn thấy hắn.

 

Hắn duỗi tay nhẹ nhàng v**t v* gương mặt người yêu, muốn ghi tạc dáng vẻ cậu cậu vào trong lòng.

 

Không cần phải trốn đông trốn tây, A Từ về sau có thể có cuộc sống bình yên, bọn họ cũng đến lúc chia tay.

 

Cho tới bây giờ, Thẩm Liên Triết chưa từng chạm vào Sở Thời Từ.

 

Cấp trên thấy vụ này quá lỗ vốn.

 

Nó hỏi đội trưởng Triết có kế hoạch gì không.

 

Thẩm Liên Triết lấy ra một số tiền từ túi nhỏ, nhờ nó bớt thời giờ chăm sóc người hắn yêu một chút. Chờ đến khi hắn ra khỏi thế giới trừng phạt, hoặc thành công phản kháng, hắn sẽ trở về đón Sở Thời Từ.

 

Cấp trên nghe xong, cảm giác càng lỗ vốn hơn.

 

Nó nhịn một lúc lâu, thật sự không nhịn xuống nổi,【 Anh có nghĩ tới, chờ sau khi anh rời đi, cậu ấy có khả năng sẽ ở bên người khác hay không? 】

 

Cấp trên không đề cập còn tốt, nghĩ đến hình ảnh Sở Thời Từ bị người khác hôn môi, sắc mặt Thẩm Liên Triết lập tức chìm xuống.

 

Hắn khẽ cắn môi, bị k*ch th*ch đến có chút thất thố, "Tôi còn có thể làm sao bây giờ?"

 

Cấp trên châm một điếu thuốc,【 Đơn giản thôi, tôi đưa linh hồn cậu ấy vào không gian hệ thống, giấu trong căn cứ nghiên cứu tư nhân của tôi. Chờ đến khi anh trở về, tôi lại đưa cậu ấy ra. 】

 

"Tôi không muốn giam giữ em ấy, em ấy sẽ sợ hãi."

 

【 Sẽ không đâu, với cậu ấy mà nói chỉ là ngủ một giấc. Nhắm mắt, mở mắt, anh trai nhỏ của cậu ấy liền xuất hiện trước mặt. Thời gian xuyên đến tương lai, tất cả kẻ thù đều chết hết, mọi đau khổ đều qua đi. Chờ đợi cậu ấy là cuộc sống hạnh phúc hoàn toàn mới. 】

 

Thẩm Liên Triết nghe vậy rất động tâm, sau khi giao ra một đống tiền, yên tâm giao Sở Thời Từ cho nó.

 

Thẩm Liên Triết là cựu đội trưởng đội chiến đấu, Bộ Giám Sát lo lắng hắn sẽ phản kháng, khi đến bắt giữ mang theo rất nhiều người.

 

Cấp trên dựa theo ước định của bọn họ, trực tiếp bán Thẩm Liên Triết đến trước mặt Bộ Giám Sát, nhanh chóng phủi sạch quan hệ của hai người.

 

Ghi chép nhiệm vụ đến đây là kết thúc.

 

----

 

Cấp trên thu lại mắt kính,【 Có gì muốn hỏi không? 】

 

Sở Thời Từ trong lúc nhất thời còn chưa hòa hoãn lại, cậu suy nghĩ, "Ghi chép nhiệm vụ này..."

 

【 Chỉ tôi có, Bộ Giám Sát chỉ thu được bản chỉnh sửa. 】

 

Sở Thời Từ gật gật đầu.

 

Thấy cậu không hỏi gì thêm, cấp trên có chút hồ nghi,【 Cậu không muốn biết mình chết như thế nào sao? 】

 

"Là cậu làm tôi chết."

 

【 Ừm, sau khi đội trưởng Triết bị bắt đi, tôi giấu Bộ Giám Sát làm thân thể cậu tử vong, rút linh hồn cậu ra. Tìm một thực tập sinh, trói định hai người lại với nhau, đưa vào thế giới trừng phạt, tuyên bố nhiệm vụ giả. 】

 

Sở Thời Từ cười cười, "Cảm ơn."

 

Cấp trên ừ một tiếng,【 Tôi làm cậu chết, cậu không tức giận? 】

 

"Không không, đây cũng không gọi là chết, gọi là xuyên không. Hơn nữa Triết ca ở thế giới trừng phạt sống thật sự không tốt, cũng may cậu đưa tôi qua, để tôi có thể ở bên anh ấy."

 

Sở Thời Từ còn chưa nói xong, thanh âm đã nghẹn ngào.

 

Thấy cậu đột nhiên khóc, cấp trên quay đầu nhìn về phía hệ thống,【 Cậu ấy xuyên qua nhiều thế giới như vậy, trước sau cộng lên cũng đã sống mấy trăm năm, sao còn dễ khóc như vậy? 】

 

Hệ thống đang thưởng thức mỹ nhân rơi lệ, kích động đến xoa tay.

 

【 Đội trưởng Triết còn lớn hơn cậu ấy cả trăm tuổi, không phải cũng thích khóc sao. Anh tin em đi, bọn họ khóc thật sự rất đẹp, đặc biệt là khi hai người dựa vào nhau cùng khóc. Hình ảnh đó, chậc chậc, cái quần này ông đây không cần nữa! 】

 

【 ... 】

 

Yêu đương với hệ thống này, cấp trên thấy mình lỗ vốn rồi.

 

----

 

Thẩm Liên Triết mất hơn một giờ mới tiếp thu xong ký ức khổng lồ.

 

Hắn ôm cái đầu đau nhức, đẩy cửa phòng giam bước ra.

 

Ngoài cửa đứng đầy người, nhóm người này có nam có nữ, tất cả đều nhìn chằm chằm thẳng tắp vào hắn.

 

Thấy hắn đi ra, bọn họ lập tức vây quanh trước mặt hắn, kêu la ầm ĩ gọi đội trưởng Triết.

 

Thẩm Liên Triết càng đau đầu.

 

Hắn chen chúc đi qua đám người, đội phó giải thích với hắn, "Chị dâu còn đang trên đường, một lát nữa mới đến."

 

Thẩm Liên Triết gật gật đầu, ý bảo bọn họ ra ngoài trước, hắn muốn nghỉ ngơi một lúc.

 

Thấy đội trưởng không sao, thành viên đội chiến đấu lại phần phật ùa ra ngoài.

 

Thẩm Liên Triết vào phòng nghỉ tìm cái ghế ngồi xuống.

 

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến một đống người tiếng ồn ào kêu gọi, "Chào chị dâu!"

 

Khi Thẩm Liên Triết quay đầu nhìn lại, cửa phòng nghỉ đúng lúc mở ra.

 

Chàng trai tóc vàng đứng ở cửa, trong lòng ngực còn ôm một quả cầu.

 

Trong nháy mắt hai người đối diện, chàng trai nở nụ cười rạng rỡ, ném quả cầu sang một bên, gọi một tiếng với hắn, "Triết ca!"

 

Thẩm Liên Triết còn chưa có động tác, người nọ đã chạy vài bước đến trước mặt hắn, trực tiếp sà vào trong lòng ngực, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

 

Thần kinh vốn đang căng chặt của Thẩm Liên Triết, trong nháy mắt này dần thả lỏng lại.

 

Hắn gắt gao ôm chặt Sở Thời Từ, nhỏ giọng gọi bên tai cậu, "A Từ."

 

--------

 

Naha bước ra nói...

 

Trời đất ơi tôi ngồi edit đến đoạn A Từ xem phim với tự xử mà cứ một lúc lại phải quay ra lướt toptop nửa tiếng =)))) má ơi ngại dùm con tôi ulatroi cú tui cú tui...

Bình Luận (0)
Comment