Gạt bỏ thân phận của hiệu trưởng sang một bên, thì những nội dung khác trong cuốn sách cũng rất thú vị. Trong mười năm qua, ngôi trường thực sự không chuyển đi hay thay đổi lớn, chỉ thỉnh thoảng bổ sung thêm một số thiết bị mới để bắt kịp thời đại.
Những năm gần đây, trường đã đào tạo ra rất nhiều nhân tài, đại đa số Tô Dung đều không quen biết, nhưng có một vài cái tên cô đã nghe qua. Giáo chủ "Chìa khóa cứu đời" là học sinh tốt nghiệp "Trường trung học số 13", viện trưởng của "Bệnh viện Thánh Anh" cũng xuất thân từ ngôi trường này, còn có chủ trang viên "Trang viên Sơn Dương" cũng là cựu học sinh của trường.
Nếu xét theo ba ví dụ này thì những người khác được kể trong sách hẳn cũng là những nhân vật nổi tiếng trong quái đàm quy tắc.
Đúng như thông tin Tô Dung có được trước đó, những người có thể tốt nghiệp ngôi trường này đều là những nhân tài xuất chúng.
Chỉ là họ phục vụ cho "Nó" mà thôi, ngôi trường này là cái nôi đào tạo nhân tài cho "Nó".
Khi đọc đến những nội dung này, Tô Dung không nhanh chóng lướt qua. Thay vào đó, cô nhận ra có thể có thông tin quan trọng trong đó, vì vậy cô tập trung tinh thần, đọc từng trang một.
Đa số những nhân tài này đều tốt nghiệp một cách bình thường, nhưng sau khi đọc kỹ một cách tỉ mỉ, cô phát hiện ra một điều bất ngờ trong một đoạn văn rất ngắn, chỉ gồm hai câu ở cuối trang sách.
"Sở Lăng, học sinh chưa tốt nghiệp của "Trường trung học số 13", đã đạt được mối quan hệ hợp tác hữu nghị với trường."
Một học sinh chưa tốt nghiệp vẫn sống sót!
Khi đọc đoạn này, mắt Tô Dung sáng lên. Làm sao cô có thể không hiểu được, đây chắc chắn là một bước đột phá!
Nhưng vấn đề là, trong sách chỉ nhắc đến Sở Lăng ở một đoạn nhỏ này, những chỗ khác hoàn toàn không có dấu vết của hắn. Không nói tại sao hắn chưa tốt nghiệp, cũng không nói cho người đọc biết Sở Lăng và "Trường trung học số 13" và dự án hợp tác là gì.
Bây giờ cô có hai cách để điều tra thông tin về người này, cách thứ nhất là đến phòng giáo vụ hoặc văn phòng hiệu trưởng, tìm thông tin hồ sơ học tập của Sở Lăng, từ đó tìm hiểu tình hình cụ thể của hắn.
Cách thứ hai là tìm dự án hợp tác giữa Sở Lăng và nhà trường, vì là hợp tác thì chắc chắn sẽ có sự thể hiện trong khuôn viên trường, chỉ cần tìm được điểm này, có lẽ cô có thể lần theo dấu vết, tìm ra thông tin cá nhân của Sở Lăng.
Nhưng bây giờ trời đã tối, ban đêm cô ra ngoài còn có việc khác phải làm, những việc này e rằng phải để cho ngày mai làm.
Phần sau thì không có gì đặc biệt, kể về những thay đổi của trường qua các năm và những việc mà các hiệu trưởng qua các thời kỳ đã làm. Điều đáng nói là, dù sao cũng đã mười năm trôi qua, trường học vẫn có đôi chút thay đổi ở mọi khía cạnh.
Tường trường đã được sơn lại, dù vẫn từ màu đỏ đổi sang màu đỏ. Bàn ghế đã được thay mới qua mấy đợt, gạch lát nền cũng được lát lại, từ gạch xi măng ban đầu đã đổi thành gạch đá cẩm thạch.
Cho nên trên thực tế nếu liệt kê chi tiết từng cái một, thì hầu như mọi nơi của "Trường trung học số 13" đều đã được thay đổi. Trong sự thay đổi này, thứ duy nhất không đổi, có lẽ chính là mảnh đất dưới chân.
Tô Dung muốn nói đến mảnh đất thực sự bên dưới lớp gạch lát nền.
Một cuốn lịch sử trường đã giúp tiến độ khám phá của cô tăng lên rất nhiều, số 10 đi tới, tò mò hỏi: "Cậu đọc xong cuốn sách này rồi à?"
Trên đường đến đây, Tô Dung đã kể về những gì liên quan đến cuốn 《Lịch sử trường trung học số 13》, cũng đã nói với cô ấy mình muốn đọc xong cuốn sách này vào giờ tự học buổi tối.
Thấy Tô Dung gấp sách lại, cô ấy đương nhiên rất tò mò.
Tô Dung gật đầu, trên mặt nở nụ cười: "Tôi đã xem xong rồi, phát hiện ra nhiều nội dung thú vị. Nhưng trước đó, chúng ta hãy đi tìm xem có ai có thể sao chép cuốn sách này không đã."
Ban đầu cô đến tòa nhà dạy học là muốn đi tìm người hỏi xem có đạo cụ như vậy không. Nhưng chuyện của lớp 9 đã thu hút sự chú ý của bọn họ, đến lúc giải quyết xong thì đã đến giờ tự học buổi tối, không đủ thời gian nữa.
Bây giờ đã tan học rồi, tất nhiên là phải hoàn thành nhiệm vụ này ngay. Phải biết rằng, mặc dù cô đã xem xong cuốn sách này, nhưng chỉ 40 phút thì thực sự không đủ để cô nhớ hết.
Lỡ như trong đó có thứ gì đó mà cô chưa phát hiện ra, thì có bản sao lưu cũng tiện để người khác phát hiện ra vấn đề.
Số 10 tất nhiên biết được tầm quan trọng của việc này, gật đầu đồng ý: "Cậu nói đúng, nhưng cậu biết ai có khả năng như vậy không? Hay là chúng ta chia nhau ra đi hỏi từng lớp?"
Lúc này mà tụ tập lại với nhau thì không ổn lắm, dù sao thì thời gian cũng vội vàng. Tô Dung dặn dò: "Đừng ra khỏi tòa nhà dạy học."
Sau khi tách ra, cô trực tiếp đến lớp 11 của Tạ Kha Kha. Tạ Kha Kha và Tô Dung đều là số chẵn, cho nên lúc này đang ở trong lớp.
Thấy Tô Dung lại đến tìm mình, Tạ Kha Kha nở nụ cười ngốc nghếch, cậu ta thực sự rất muốn mình có thể đóng góp một chút công sức vào [Quái đàm quy tắc cố định] này, ít nhất là không đơn thuần chỉ là làm một linh vật, vì vậy, cậu ta rất vui khi Tô Dung tìm mình để nhờ giúp đỡ.
"Tiểu Nhất, cậu có việc gì cần tôi giúp sao?"
Tô Dung gật đầu: "Lớp các cậu có ai có loại đạo cụ có thể sao chép nội dung trên sách không? Tôi có một quyển sách rất quan trọng, trong đó có những manh mối rất quan trọng. Nhưng sắp phải trả lại rồi, nên cần tìm thứ gì đó để chép lại, như vậy lúc đó các cậu cũng có thể xem được."
Vừa nghe cô nói trong quyển sách có những manh mối rất quan trọng, mấy điều tra viên lớp 11 đang có mặt đều phấn chấn hẳn lên. Một nam sinh đeo kính giơ tay: "Trùng hợp ghê? Tôi có loại đạo cụ như thế này, tên là [Máy photocopy cầm tay], có thể sao chép giấy tờ, sách vở,...."
Thường thì loại đạo cụ quái đàm này chẳng có tác dụng gì, bởi vì thông thường, đối với những manh mối dạng giấy tờ hoặc tranh tường, sau khi các điều tra viên xem xong một lượt là có thể nhớ hết, hoàn toàn không cần phải sao chép lại.
Nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt như thế này, loại đạo cụ quái đàm này lại có thể phát huy tác dụng vô cùng quan trọng.