thẻ học sinh không thể đưa cho người khác, vì đối với các điều tra viên, nó quá quan trọng. Mất thẻ đồng nghĩa với việc mất thân phận. Tô Dung không thể giao một thứ quan trọng như vậy cho người khác, ngay cả khi đó là các điều tra viên.
Nếu không có thẻ học sinh, một khi người quản lý ký túc xá thực sự không gọi tên cô, cô sẽ không có cách nào nhờ người khác giúp mình chứng minh, vì vậy phải báo trước.
Phòng quản lý ký túc xá nằm ở bên phải lối vào. Người quản lý ký túc xá mà hôm qua cô không gặp được, lúc này cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Tô Dung. Bà ta khoảng 50 tuổi, thân hình hơi béo, khuôn mặt hơi khắc nghiệt.
"Dì quản lý, cháu là Tô Dung ở phòng 104, tối nay cháu phải đi tuần tra." Tô Dung nói ngọt ngào, "Dì làm ơn đăng ký cho em trước được không?"
Ánh mắt của người quản lý ký túc xá dừng lại ở chiếc băng tay màu đỏ trên tay áo cô, sau đó gật đầu: "Được, dì sẽ đăng ký cho cháu. Cháu định tuần tra đến mấy giờ? Học sinh không được ngủ muộn đâu."
Điều này cũng có nghĩa là ngay cả khi đeo băng tay, cô không thể ở ngoài cho đến giờ học vào ngày hôm sau. Điều này cũng thực sự tiết lộ một thông tin, đó là học sinh phải ngủ.
Tô Dung suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “3 giờ, dì thấy thế nào?”
Hai thời điểm nguy hiểm nhất trong đêm, một là khoảng 12 giờ, hai là khoảng từ 4 giờ đến 5 giờ. Khoảng thời gian này được gọi là thời khắc ma quỷ, đúng như tên gọi, nói chung là rất nguy hiểm.
Vì vậy, cô chọn quay lại lúc 3 giờ, vừa có thể dành đủ thời gian khám phá, vừa có thể nghỉ ngơi thêm một chút, đồng thời tránh được khung giờ nguy hiểm nhất.
Dì quản lý ký túc xá gật đầu: "Được, dì đã đăng ký cho cháu rồi."
"Vậy khi cháu quay lại lúc 3 giờ, cháu vẫn phải báo cho dì một tiếng sao?" Tô Dung cố tình hỏi câu này, phải biết rằng trong trường hợp bình thường, sau 11 giờ, họ không được phép nói chuyện. Cô cũng không chắc mình có thể nói chuyện được không sau khi đi tuần tra bên ngoài về. Dì quản lý ký túc xá hiện tại có thể được coi là một người bình thường, khả năng nói dối là khá thấp.
Quản lý ký túc xá lắc đầu: "Không cần đâu, lúc đó gõ cửa là được, dì cũng phải mở cửa cho cháu mà. Cháu đi qua đây rồi, lẽ nào dì không biết cháu đã về sao? Nhưng đừng quá ba giờ, sau ba giờ dì sẽ không mở cửa nữa."
Nhận được câu trả lời cho thắc mắc trong lòng, Tô Dung cảm ơn rồi quay người bước vào bóng tối.
Bây giờ là mười giờ tối, chưa thực sự đến giờ giới nghiêm, vì vậy trong khuôn viên trường vẫn còn lác đác vài điều tra viên. Theo lý mà nói, đám số 10 cũng muốn mượn cớ ra ngoài để khám phá, nhưng lúc này quay về chủ yếu là bởi vì muốn mượn cơ hội đọc 《 Lịch sử trường trung số 13 》.
Hơn nữa, tối nay Tô Dung có đủ thời gian để ra ngoài khám phá, vì thế họ mới không ra ngoài. Nhưng bản sao của cuốn sách này chỉ lưu hành trong một phạm vi nhỏ các điều tra viên, còn rất nhiều điều tra viên khác không biết. Hiện tại, những người ra ngoài cũng chỉ có một nhóm người này.
Đường Linh cũng nằm trong số đó, cô ấy đang một mình đi bên ngoài.
Nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, Tô Dung lập tức tiến lại đưa cho cô ất một bản 《 Lịch sử trường trung số 13 》 mà cô mang theo bên mình. Cô mang theo cuốn sách này là để những điều tra viên mà cô cho là đáng tin cậy có thể xem trước.
Còn Đường Linh rõ ràng là một người đáng tin cậy, nếu như ngay cả cô ấy cũng trở thành loại tồn tại có vấn đề, vậy thì e là quái đàm quy tắc này sắp kết thúc rồi.
Đột nhiên bị nhét cho một cuốn sách, Đường Linh cảm thấy hơi ngạc nhiên. Nhưng sau khi nhìn thấy người đưa sách, cô ấy liền cúi đầu nhìn thoáng qua tên sách. Đập vào mắt cô là dòng chữ: "Lịch sử trường học? Cậu tìm được ở thư viện sao?"
Tô Dung gật đầu: "Bên trong có không ít manh mối, ngoài ra, tôi muốn nhắc cậu một câu, đừng quá tin tưởng các điều tra viên khác."
Về chuyện hai nam sinh kia có vấn đề, chỉ có cô và số 15 biết được toàn bộ sự thật. Còn những người còn lại như số 10 chẳng hạn, chỉ biết rằng hai nam sinh kia có vấn đề chứ không biết họ có vấn đề gì.
Cô không định nói ra suy đoán của mình, trước hết là vì suy đoán này không có bất kỳ cơ sở thực sự nào, chỉ là dựa vào những manh mối cô có được trước đó mà suy đoán ra.
Hai nam sinh kia có vấn đề, đây là điều chắc chắn, có thể nói. Nhưng rốt cuộc họ có vấn đề vì lý do gì, cô vẫn không nên nói ra để tránh làm sai lệch nhận thức của mọi người.
Ngoài ra còn có một lý do khác là vì Tô Dung mơ hồ đoán được. Hiện tại cô vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn về suy đoán này, hoặc có thể nói là cô chưa kịp bắt đầu xác định. Nhưng cho dù chưa chắc chắn, cô cũng không định phạm phải điều cấm kỵ này.
Quái đàm quy tắc mà, cẩn thận một chút thì không bao giờ sai cả. Dù sao thì cô đã truyền đạt được ý muốn truyền đạt, người thông minh sẽ khôngtruy cứu tận gốc.
Nghe cô trả lời, Đường Linh không hỏi thêm nữa, cảm ơn cô rồi cầm sách vội vàng quay về ký túc xá. Mục đích ban đầu khi cô ấy lang thang ngoài sân trường lúc nửa đêm chính là để tìm manh mối, giờ manh mối tự động tìm đến cửa, tất nhiên phải tranh thủ nghiên cứu kỹ càng.
Còn Tô Dung thì thong thả đi đến tòa nhà dạy học, vòng ra vòng vào một hồi, đúng như dự đoán, cô đã gặp một nam sinh đeo băng tay đỏ.
Anh chàng kia thấy băng tay trên cánh tay Tô Dung thì khựng lại một chút, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ nhàn nhạt nhắc một câu: "Đừng tháo băng tay ra."
Nghe vậy, Tô Dung gật đầu nghiêm túc, cảm ơn: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi biết rồi."
Chờ một chút, cô lại hỏi: "Chúng ta đi tuần tra có nhiệm vụ hay trách nhiệm gì không?”
Thực ra, người này không phải lớp trưởng của cô, nhắc nhở cô một câu như vậy đã là hết nghĩa vụ rồi, không có lý do gì phải giúp cô thêm nữa.
Nói cách khác, chờ sau 11 giờ đêm, khi thực sự gặp nguy hiểm, có lẽ cô cũng không trông cậy vào lớp trưởng lớp 11 này được nữa.
Vậy nên cô cần phải tranh thủ lúc hai người còn đang nói chuyện, hỏi thêm càng nhiều càng tốt, để tiện cho việc hành động vào buổi tối.