Nhưng hỏi như vậy cũng cần có kỹ xảo, hỏi thẳng có gì cần chú ý hay buổi tối có nguy hiểm gì không thì chắc chắn sẽ không được lớp trưởng lớp 11 để mắt tới.
Nhưng nếu hỏi công việc một cách công khai, với tư cách là người mới hỏi về nhiệm vụ tuần tra hay gì đó thì có thể sẽ nhận được phản hồi.
"Đi một vòng quanh tòa nhà dạy học, nếu phát hiện ra phòng học nào có đèn sáng thì đừng đến gần. Sau đó báo với lớp trưởng của lớp cậu vào ngày mai, cậu ấy sẽ xử lý." Lớp trưởng lớp 11 nói xong, lại lắc đầu một cách tùy ý, "Nhưng thường thì cũng sẽ không gặp phải trường hợp này."
Đây cũng là lý do tại sao lớp trưởng lớp 4 không nói riêng với Tô Dung về chuyện này, dù sao thì chuyện này thường rất ít khi xảy ra. Nhưng mặc dù vậy, cô ta vẫn đặc biệt dặn Tô Dung một câu, bảo cô đến gặp lớp trưởng lớp 11 trước, cô ta cũng có ý để cô tự hỏi một số điều muốn hỏi.
Cảm ơn lần nữa, hai người chia tay nhau tại đây. Tô Dung bước vào tòa nhà dạy học, tay cầm 【Đèn ngôi sao】, vừa quan sát các lớp học qua cửa sổ, đề phòng bên trong có thứ gì đó. Vừa suy nghĩ về lời nhắc nhở của lớp trưởng lớp 11 vừa rồi.
Sau 11 giờ mới là thời gian tuần tra thực sự, tức là sau 11 giờ, cô không thể tháo băng tay trước khi trở về giường ký túc xá. Khi đó băng tay có tác dụng bảo vệ học sinh. Nhưng cái gọi là bảo vệ này là vì trời tối có nguy hiểm, hay là vì những thứ ban đêm có nguy hiểm?
Từ việc lớp trưởng lớp 11 cũng đến sớm như vậy có thể thấy, anh ta hẳn là không muốn ở ngoài quá nhiều vào ban đêm. Tuần tra sớm xong thì về ký túc xá sớm, nếu không thì cũng chẳng đến sớm trước gần một tiếng.
Nếu không có gì bất ngờ, thì ban đêm sẽ có sinh vật nguy hiểm, chỉ là không biết đó là gì.
Còn về cái gọi là lớp học sáng đèn trong tòa nhà dạy học, mặc dù lớp trưởng lớp 11 nói rằng chỉ cần nhìn thấy thì ghi lại, sau đó báo cho lớp trưởng lớp mình là được. Nhưng nếu Tô Dung không đoán sai, thì tình hình thực tế chắc chắn không đơn giản như vậy.
Cô đã thấy quá nhiều chuyện như thế này rồi, nói thì dễ làm thì khó, luôn xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn, khiến cho điều tra viên không thể thuận lợi thực hiện theo dự định ban đầu.
Nhưng dù sao thì cũng là binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Tô Dung thở dài bước nhanh hơn, tranh thủ đi hết ba tầng. Trong tòa nhà dạy học không xuất hiện gì bất thường, xem ra trước 11 giờ hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Cửa phòng giáo vụ cũng đóng, ngay cả cửa sổ cũng được dán giấy kính mờ, không nhìn rõ được tình hình bên trong. Nghĩ một lát, Tô Dung dứt khoát bước ra ngoài. Bây giờ vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến 11 giờ, cô phải chuẩn bị trước mới được.
Cô quay lại cầu thang, trên tầng ba còn một cầu thang nữa, đó chính là lối dẫn lên cái gọi là sân thượng. Trèo lên cầu thang, cuối cùng là một cánh cửa sắt.
Nhờ ánh sáng của [Đèn ngôi sao], có thể thấy cánh cửa này có màu đỏ sẫm, toát lên một vẻ bí ẩn nguy hiểm.
Không lãng phí nhiều thời gian, cô nhanh chóng đi bộ về phía ký túc xá. Tô Dung gõ cửa phòng 105 bên cạnh. Người mở cửa là số 10, khi thấy cô đột nhiên trở về, có chút nghi hoặc hỏi: "Bây giờ cậu quay về là phát hiện ra điều gì à?"
"Có đạo cụ nào có thể nhìn xuyên thấu hoặc xuyên tường không? Tối nay tôi vừa hay đến phòng giáo vụ để dò la tin tức. Nếu không có thì cậu biết ký túc xá nữ của lớp 13 ở đâu không?" Tô Dung hỏi với tốc độ cực nhanh.
Số 10 quay sang hỏi số 23, đợi cô ấy lắc đầu rồi mới tiếc nuối nói: "Chúng tôi không có đạo cụ như vậy, nhưng tôi biết ký túc xá nữ của lớp 11. Ở phòng 113, lớp các cô ấy có ba nữ điều tra viên, đều được phân vào một phòng."
Cảm ơn xong, Tô Dung đi đến phòng 113 gõ cửa, người mở cửa là Đường Linh: "Có chuyện gì? Cần giúp gì không?"
Thấy người đứng ở cửa, cô thông minh không lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi.
Tô Dung đoán chắc Đường Linh có loại đạo cụ này. Bởi vì loại đạo cụ này cũng không hiếm lắm, với thân phận của Đường Linh, những đạo cụ không hiểm lắm, e rằng giống như Adam bên cạnh, một nắm một đống.
Quả nhiên, Đường Linh lấy ra từ trong túi một chiếc vòng tròn nhỏ bằng kim loại, kích cỡ khoảng một chiếc móc chìa khóa. Chiếc vòng tròn này được tạo thành từ nhiều đoạn kim loại, dường như có thể kéo dài ra.
"Đây là 【Vòng tròn xuyên thấy】, có thể kéo dài ra, dán lên tường, cửa hoặc những nơi tương tự, nơi đó sẽ xuất hiện một lỗ hổng, chui qua lỗ hổng đó là có thể vào bên trong, cũng có thể từ bên trong chui ra ngoài qua lỗ hổng này. Nhưng độ dày của tường không được quá dày, trước đây tôi đã thử nghiệm, độ dày nhất chỉ bằng hai bàn tay. Cậu xem thử được không?" Sau khi giới thiệu xong, cô ấy hỏi.
Tô Dung lập tức gật đầu: "Đủ rồi, cảm ơn cậu đã cho mượn đạo cụ. Đạo cụ này có thời gian hồi chiêu không?"
"Có, sau khi tháo nó ra khỏi tường sẽ có thời gian hồi chiêu 10 phút, nhưng nếu không tháo ra thì có thể ra vào liên tục." Đường Linh trả lời, sau đó nhớ ra điều gì đó, lại dặn dò một câu: "Ngoài ra, có một điều cậu phải cẩn thận, đó là đạo cụ này chỉ có thể tháo ra từ nơi lắp đặt, tức là chỉ có thể tháo từ bên ngoài, không thể tháo từ bên trong. Hơn nữa, ai cũng có thể chạm vào. Nói cách khác, nếu sau khi cậu vào phòng, cô không thể tháo nó ra để cất đi. Lúc này, nếu có người ở bên ngoài tháo vòng tròn ra, cậu sẽ không thể ra ngoài được."
Thời gian hồi chiêu 10 phút thực sự không dài, có thể dễ dàng vượt qua. Nhưng điều mà Đường Linh nhắc đến sau đó thực sự rất đáng lưu ý, mặc dù Tô Dung không biết liệu ban đêm có sinh vật nào tồn tại, cũng không biết có ai thừa cơ hội lúc cô không chú ý mà tháo 【Vòng tròn xuyên thấu】 ra khỏi tường hay không. Nhưng cẩn thận vẫn hơn, cô phải nghĩ cách tránh tình huống này. Nếu không, cô đang căng thẳng khám phá ở phía trước, kết quả là phía sau xảy ra chuyện, thì thật là thảm hại.
Sau khi thấy cô không còn muốn hỏi gì nữa, Đường Linh liền hỏi câu hỏi của mình: "Chờ lát nữa 11 giờ, cậu còn muốn thăm dò bên ngoài sao?"
Cô ấy phán đoán điều này từ hành vi của Tô Dung, bây giờ đã gần 11 giờ rồi, nhưng vẫn còn 10 phút nữa. Với thời gian ngắn như vậy, hầu như không thể khám phá được điều gì.
Nhưng Tô Dung lại chọn thời điểm này để mượn đạo cụ quái đàm của cô ấy, điều này rõ ràng là sau đó còn có hoạt động buổi tối.
Tô Dung gật đầu, giơ cánh tay lên, khoe chiếc băng tay của mình: "Đây là do lớp trưởng đưa cho, sau 11 giờ tối, các lớp trưởng có hoạt động tuần tra. Có chiếc băng tay này thì có thể thay thế họ đi tuần tra."
Nghe thông tin này, Đường Linh suy nghĩ trong giây lát, cười nói: "Tôi biết rồi, ngày mai tôi cũng thử xem có thể cướp được món hời từ tay lớp trưởng không."
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cô ấy không chắc lắm. Không cần nghĩ cũng biết, Tô Dung có được chiếc băng tay này chắc chắn không phải chỉ hỏi một câu là có. Cô hẳn đã phải trả giá gì đó thì mới đổi được quyền này.
"Thật ra có thể thử một chút." Tô Dung được người ta giúp đỡ, cũng không ngại nói thêm một chút: "Tôi thấy các lớp trưởng hình như có chút không thích công việc này lắm."
Cô nhận ra điều này từ thái độ của lớp trưởng lớp 11, lớp trưởng lớp 11 đến sớm như vậy là vì muốn về sớm, đã muốn về sớm thì chắc chắn là không muốn đến. Nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, ai mà chẳng muốn được ngủ ngon lành, cũng không muốn nửa đêm phải ra ngoài chịu lạnh đúng không? Phải biết rằng ngày hôm sau họ còn phải đi học!
Tin tin này khiến Đường Linh thêm phần tự tin giành được cơ hội này: "Được, tôi biết rồi. Ngày mai nếu tôi có chuyện tìm câu, cậu đừng từ chối nhé."
Nghe vậy, Tô Dung nhướng mày, cũng gật đầu: "Tất nhiên."
Cô biết rõ Đường Linh không phải là người kém tinh tế, khi nói ra những lời này, chắc chắn không phải thực sự muốn cô giúp đỡ. Có lẽ ngày mai có thông tin gì đó muốn cùng cô trao đổi, vừa là giúp đỡ lẫn nhau, vừa là tạo thiện cảm với cô.
Chia tay Đường Linh, cô lại vội vã quay về tòa nhà dạy học. Hôm nay quả thực bận rộn không ngừng nghỉ, nếu là người bình thường thì có lẽ đã chóng mặt quay cuồng rồi. Cũng may là Tô Dung từ khi ở thế giới cũ đã sớm quen với nhịp sống gấp gáp như thế này, bây giờ mới có thể làm việc ung dung tự tại.
Mà lúc này, 11 giờ cuối cùng cũng đến.
Điều khiến cô hoàn toàn không ngờ tới là, khuôn viên trường vốn dĩ vắng vẻ lại nhanh chóng xuất hiện thêm rất nhiều người. Những người này không phải ai khác, chính là các thầy cô giáo ban ngày chẳng mấy khi thấy bóng dáng đâu.
Chuyện gì thế này? Ban ngày thì các thầy cô đi dạy, ban đêm lại mở tiệc sao?
Cô trơ mắt nhìn từng thầy cô giáo, cứ như đang diễn phim vậy, lần lượt xuất hiện trong khuôn viên trường như những xác sống biết đi. Họ mở to mắt, chỉ là trong hốc mắt đen kịt một màu, không có lấy một chút lòng trắng, nhìn vào là biết trạng thái không bình thường.
Bề ngoài thì có vẻ họ đang đi lang thang, nhưng Tô Dung cảm thấy như họ đang tìm kiếm thứ gì đó. Nếu là đi lang thang, thì hẳn là họ sẽ không có mục đích, có thể sẽ có vài người tụ tập lại với nhau.
Nhưng họ lại cố tình phân tán rất đều ở khắp các ngóc ngách trong trường, giống như đang có ý thức tìm kiếm mọi ngóc ngách trong trường, không bỏ qua một manh mối nào.
Tuy nhiên, không có ai đến gây phiền phức cho Tô Dung, hoặc là nói họ hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Tô Dung. Dù có chạm mặt cũng không có ý định né tránh cô, còn phải để Tô Dung cố ý tránh họ.
Nếu không đoán sai, thì đây hẳn là công lao của chiếc băng đeo tay. Giống như lời lớp trưởng lớp 11 đã nói, đừng tháo băng đeo tay, nếu không thì có thể sẽ bị những người này nhìn thấy. Mà thứ nhóm người này thực sự muốn tìm chính là những điều tra viên đã tháo băng đeo tay.