Cô không chần chừ, đi thẳng vào tòa nhà giảng dạy. Vì không có đèn, lại vào buổi tối nên tòa nhà giảng dạy tối om. Chỉ nhờ có ánh sáng le lói của những vì sao mà cô mới có thể nhìn rõ đường.
May mắn thay, cô không gặp phải nguy hiểm nào trên đường đi , cứ như vậy đến thẳng tầng ba. Hành lang tầng ba cũng rất tối, nhưng cô có thể nhìn thấy một chút ánh sáng từ một góc.
Hơn nữa nếu cảm giác về không gian của cô không nhầm thì nơi phát ra ánh sáng đó chính là phòng giáo vụ.
Tô Dung: "..."
Cô gần như giận đến bậc cười, đây là cái trò gì đây? Vì không để cho cô thăm dò phòng giáo vụ, mà cố tình phòng bị cô sao? Thật là mất công vô ích.
Nơi có ánh sáng chắc chắn là nơi nguy hiểm, cô không có ý định đi qua đó để xem xét, cô quay người chuẩn bị quay lại cầu thang, đi lên sân thượng để xem.
Nhưng vừa quay người lại, cô đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Tiếng bước chân từ cầu thang bên dưới vọng lên, nghe không chỉ có một người mà là một nhóm người. Ồn ào và hỗn loạn, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác lo lắng.
Tô Dung đột nhiên cảm thấy bất an, nửa đêm thế này, ngoài giáo viên ra thì bên ngoài vốn không có ai. Bây giờ đột nhiên có đống bước chân ùa đến, cô không nghĩ ngoài giáo viên ra thì còn có ai khác.
Nhưng tại sao các giáo viên lại đột nhiên xuất hiện? Phải biết rằng vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ việc cô nhìn thấy ánh sáng.
Tô Dung rất khó để tự an ủi mình rằng hai chuyện này không liên quan gì đến nhau, khả năng lớn hơn là vì ánh sáng đã kích hoạt một cái bẫy nào đó, khiến những giáo viên này đều nhắm vào cô.
Vấn đề là bây giờ cô đang ở trên tầng ba, trên tầng không có nơi nào khác để trốn ngoài một sân thượng đang đóng. Chạy vào bên trong tầng ba? Theo như Tô Dung thấy, đó mới thực sự là tìm đường chết.
Mặc dù cô có 【 Thuật dịch chuyển dưới nước 】, có thể trực tiếp trở về ký túc xá, bản thân đã ở thế bất bại. Nhưng nếu có thể tiếp tục khám phá thì Tô Dung cũng không muốn lãng phí cơ hội hiếm có này. Phải biết rằng nếu tối nay không tranh thủ thời gian khám phá, thì tối mai cô thậm chí còn không có cơ hội.
Phải làm sao, nhảy thẳng từ tầng ba xuống thì sao? Nghĩ vậy, Tô Dung nhanh chóng bò ra bệ cửa sổ hành lang rồi nhìn xuống. Mỗi tầng của ngôi trường này đều rất cao, khiến cho khoảng cách từ tầng ba xuống mặt đất khoảng 15 mét, muốn nhảy xuống từ trên này không phải là chuyện dễ dàng.
Tuy nhiên cô vẫn có thể làm được, tố chất cơ thể của điều tra viên vốn đã không tầm thường, huống hồ cô còn có rất nhiều đạo cụ bên mình, nên không lo lắng về vấn đề này.
Nhưng nhảy xuống thì thực sự có thể an toàn không?
Nhìn những người giáo viên đột nhiên tụ tập đông đúc dưới cửa sổ, cô từ bỏ ý định nhảy qua cửa sổ. Dù không rõ lý do, nhưng rõ ràng là bây giờ những người giáo viên này gần như có thể xác định vị trí cụ thể của cô, chứ không chỉ đơn thuần biết rằng cô đang ở trên tầng ba.
Như vậy, cho dù cô nhảy xuống thì cũng chỉ rơi vào nguy hiểm lớn hơn, hoàn toàn vô ích, vẫn phải nghĩ ra cách.
Trốn vào các lớp học khác? Cũng có vẻ không khả thi lắm. Những lớp học này đều không khóa cửa, trong trường hợp đám giáo viên có thể xác định được vị trí của mình, thì dù trốn trong lớp học nào, cô cũng giống như tự nhốt mình vào tròng để họ bắt.
Tiếng bước chân ngày càng gần, nếu không có gì bất ngờ thì năm giây nữa là nhóm giáo viên kia sẽ đến nơi.
Trong lòng thầm nhớ lại đống đạo cụ quái đàm của mình, Tô Dung nhanh chân lên lầu, đi đến trước cửa sân thượng. Đầu tiên, cô lấy ra 【Vòng tay phỉ thúy siêu chính nghĩa】, kích hoạt bức tường ở trạng thái lớn nhất, đặt thẳng xuống hành lang, tạo thành một bức tường không thể phá vỡ.
Bức tường vừa mới hình thành, giáo viên đi nhanh nhất cũng đã xuất hiện ở góc cầu thang. Mắt của ông ta vẫn không có lòng trắng nhưng trong đôi mắt đen kịt lại lóe lên tia sáng, lao thẳng về phía Tô Dung.
Đúng như Tô Dung nghĩ, những người này không chỉ đơn thuần biết rằng cô đang ở trên tầng ba, mà còn có thể xác định vị trí cụ thể của cô.
Và bây giờ, chiếc băng đeo tay trên cánh tay cô không còn có thể bảo vệ cô nữa, những người giáo viên này rõ ràng có thể "nhìn thấy" cô.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Dung đột nhiên thay đổi. Nói đến mới nhớ, hình như bối cảnh này có chút quen mắt? Không phải là tình cảnh lúc cô trước ở "Khu dân cư Hương Thảo" sao?
"Anh trai" của cô vì cô liếc nhìn anh ta một cái vào ban đêm, mà có thể xác định chính xác vị trí của cô.
Có phải vì cô liếc nhìn vào ánh sáng đó, hoặc bị ánh sáng chiếu vào người mới dẫn đến tình huống như hiện tại hay không?
Nhưng vấn đề là bây giờ cô không có cách nào để lặp lại phương pháp đối phó của "Khu dân cư Hương Thảo", lúc đó cô đã nghĩ cách để "anh trai" nhắm mắt lại, từ đó cắt đứt mối liên hệ đó.
Nhưng bây giờ cách một lớp 【Vòng tay phỉ thúy siêu chính nghĩa】, cho dù cô muốn những người này nhắm mắt lại, thì cũng không thể chạm tới họ. Huống hồ ở đây có nhiều người như vậy, cô cũng không thể làm được điều đó. Chỉ cần có một người không nhắm mắt theo ý muốn của cô, thì tình cảnh của cô vẫn sẽ không thay đổi.
Dù sao thì những người đó cho dù không nhìn thấy cô, nhưng vẫn nhìn thấy đồng đội của mình. Thấy có một đồng đội vẫn canh giữ ở đây, thì chắc chắn là biết chuyện gì đang xảy ra. Không nhìn thấy cô thì không thể bắt chước sao?
Cô bình tĩnh nhìn đám giáo viên bên ngoài bức tường, họ gần như áp sát mặt vào bức tường. Đôi mắt đen kịt của họ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, tuy không nhìn ra biểu cảm nhưng cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
Một số người há to miệng, để lộ hàm răng sắc nhọn bên trong. Rõ ràng đó không phải là hàm răng của con người bình thường, mà giống như hàm răng của một loài thú dữ nào đó.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy hàm răng này, Tô Dung đột nhiên nhận ra rằng, cô gái chết sau giờ học mỹ thuật có lẽ đã bị những giáo viên này ra tay tàn độc.
Với hàm răng như vậy, hoàn toàn có thể xé xác các điều tra viên thành từng mảnh.
Nói cách khác, những giáo viên lang thang bên ngoài vào giờ học và những giáo viên lang thang bên ngoài vào ban đêm đều sẽ trở thành bộ dạng ma quỷ này. Tuy nhiên, điểm khác biệt nằm ở chỗ những giáo viên lang thang bên ngoài vào giờ học có lẽ tỉnh táo hơn, nếu không thì họ đã không dụ dỗ các điều tra viên bằng lời nói.