Giải quyết được một vấn đề lớn trong lòng, cô tiếp tục quan sát những người này. Có thể thấy trong con ngươi của họ đều có ánh sáng, đây là điểm khác biệt so với những gì Tô Dung nhìn thấy trước đó. Ánh sáng đó cũng rất kỳ lạ, giống như có người cố ý vẽ một chấm trắng lên mảng đen trong mắt họ, trông rất kỳ dị.
Dù chỉ cách nhau một lớp bức tường trong suốt, Tô Dung cũng không thể nhìn ra thứ ánh sáng kia là gì. Nhưng cô dám chắc thứ đó liên quan đến ánh đèn của phòng giáo vụ, nếu có thể tìm cách tắt đèn phòng giáo vụ thì có lẽ cô sẽ an toàn.
Nhưng rõ ràng đó là chuyện viển vông, chưa nói đến việc mở cửa phòng giáo vụ trong tình huống này nguy hiểm thế nào, chỉ riêng việc cô không thể ra ngoài cũng đã là chuyện không thể giải quyết được.
Đột nhiên, ánh mắt Tô Dung dừng lại, nhìn chằm chằm vào một người. Khuôn mặt đang cố lao đến ở hàng sau giữa đám đông đó, rõ ràng là Vương Kiến Quốc!
Lúc này, Vương Kiến Quốc tuy mặt không đổi nhưng cảm giác mang lại gần như hoàn toàn khác biệt. Mặt anh ta dữ tợn đáng sợ, đôi mắt đen kịt, trong miệng há to còn mơ hồ nhìn thấy thịt máu lẫn lộn.
Vẻ ngoài này không khác gì những giáo viên gần như biến thành dị hình bên cạnh, nhưng rõ ràng ban đầu anh ta là một điều tra viên vẫn còn lý trí!
Tô Dung không biết Vương Kiến Quốc đã ăn thịt người hay chưa, cũng không biết anh ta có còn ký ức về khoảng thời gian này hay không. Nhưng dù sự thật là gì thì chắc chắn cũng rất tàn khốc.
Nếu anh ta không còn ký ức, vậy thì một ngày nào đó biết được mình đã làm ra chuyện như thế này. Mặc dù điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của anh ta, nhưng đối với một người lính sẵn sàng hy sinh vì người khác thì hẳn là điều không thể chấp nhận được.
Còn nếu anh ta vẫn còn ký ức nhưng lại luôn che giấu cô thì có lẽ Tô Dung sẽ không thể chấp nhận được. Cô không thể tưởng tượng được một người từng sẵn sàng hy sinh vì người lạ, tại sao lại có thể trở nên như thế này.
Trước đó, cô định đợi đến sáng đi hỏi Vương Kiến Quốc, nhưng giờ nhìn thấy vẻ mặt của Vương Kiến Quốc, cô bắt đầu do dự. Nếu như anh ta thực sự có trí nhớ hoặc tiềm thức bị ảnh hưởng bởi trạng thái hiện tại, thì những manh mối mà anh ta đưa ra chắc chắn sẽ gây hiểu lầm nghiêm trọng.
Thay vì bị hiểu lầm, tốt hơn không nên tìm anh ta, mà tự mình suy nghĩ.
Tô Dung hít một hơi thật sâu, không nhìn anh ta nữa. Dù thế nào đi nữa, tất cả đều do "Nó" gây ra. Chỉ cần mình có thể đuổi "Nó" ra khỏi Trái đất, mọi thứ mới có thể trở lại đúng hướng.
Đến lúc đó, "ý thức thế giới" sẽ điều chỉnh dòng thời gian quay về mười năm trước, khi mọi thứ chưa bắt đầu, cũng coi như là mình báo đáp Vương Kiến Quốc đi?
【Vòng tay phỉ thúy siêu chính nghĩa】 có thể chống đỡ rất lâu trong tình trạng bất động. Tô Dung không còn quan tâm đến tình hình bên ngoài nữa, quay người nhìn về phía cánh cửa nhỏ màu đỏ sẫm.
Cô lấy 【Vòng tròn xuyên thấu】 mà Đường Linh đưa cho mình ra, kéo nó dài ra, quả nhiên có thể kéo được. Sau khi mở rộng đến kích thước vừa đủ để mình chui vào, Tô Dung nhắm thẳng vào tường, chuẩn bị lắp vào một vị trí thích hợp.
Bây giờ bên ngoài có 【Vòng tay phỉ thúy siêu chính nghĩa】 canh gác, bên trái bên phải đều là tường cao, cô hoàn toàn không cần lo lắng đạo cụ này sẽ bị người bên ngoài lấy mất.
Nhưng khi lắp đạo cụ vào tường, tay Tô Dung khựng lại, trong đầu đột nhiên lóe lên điều gì đó.
Cô nhíu mày, bỗng nhiên cảnh giác. Mọi thứ có phải hơi quá thuận lợi rồi không? Cô vừa đến tầng ba đã thấy ánh sáng, ánh sáng đó rõ ràng là cái bẫy dành cho cô, sau đó để cô thu hút sự chú ý của nhiều giáo viên.
Tầng ba có thể tiếp tục tiến về phía trước, không gì khác ngoài nơi cô đang đứng hiện tại. Như cô đã nói trước đó, dù là nhảy xuống hay trốn trong lớp học, đó đều là hành vi cực kỳ không nên, chỉ có mở cửa sân thượng mới là lối thoát duy nhất.
Nói cách khác chính là cô không thể không đến đây, đây gần như là lựa chọn duy nhất của cô.
Nhưng khi "Nó" thiết kế cửa ải, không lẻ không nghĩ đến điểm này sao? Đã muốn đưa các điều tra viên đến đây vào chỗ chết thì hẳn phải chặn hết mọi khả năng, tại sao lại cố tình để lại cái sân thượng trông có vẻ danh chính ngôn thuận này chứ?
Trừ khi điều tra viên lên sân thượng vốn cũng nằm trong kế hoạch của "Nó".
Sau khi suy nghĩ kỹ, có vẻ đúng là như vậy. Nếu Tô Dung bị đám người bên ngoài làm cho hoảng sợ đến mức mất hết lý trí, thực sự mở cửa sân thượng ra theo bản năng thì thứ chào đón cô chắc chắn không phải là sinh vật nào cả mà là cái bẫy chết người mà "Nó" cố tình đặt ra cho cô.
Trong suy đoán vào ban ngày của cô, có thể phía sau sân thượng chính là phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng không xuất hiện ở ký túc xá giáo viên, vậy thì có lẽ ông ta đang ngủ trong phòng hiệu trưởng.
Giáo viên ban đêm đã có những thay đổi hoàn toàn khác so với ban ngày, vậy thì ai dám đảm bảo hiệu trưởng vẫn có thể như cũ được chứ? Hơn nữa cũng chẳng ai đảm bảo hiệu trưởng là người tốt cả.
Thế nhưng tình hình ban đêm bây giờ ngược lại khiến Tô Dung cảm thấy có thể hiệu trưởng ban ngày thực sự là một người tốt. Giống như các giáo viên vậy, ban ngày họ đều rất bình thường, đến tối thì sẽ biến đổi.
Vì vậy, bây giờ mở cửa phòng hiệu trưởng là điều tuyệt đối không nên làm, ban ngày thì có thể thử xem sao.
Hiểu ra được điều này, Tô Dung thở dài. Với vị trí hiện tại của cô, cô chỉ có thể chọn quay về ký túc xá. Dù sao cô đã tự nhốt mình rồi, muốn ra ngoài cũng không được, lùi lại cũng không xong.
[Thuật dịch chuyển dưới nước] phát động, Tô Dung trực tiếp xuất hiện trong nhà vệ sinh của ký túc xá. Bây giờ đã là 11 giờ rưỡi rồi, các bạn cùng phòng dưới tác động không thể cưỡng lại đều đã chìm vào giấc ngủ say.
Cô vẫn chưa quên lời quản lý ký túc xá nói trước đó, mở cửa, bước nhanh ra ngoài. Đến trước cửa phòng quản lý ký túc xá gõ nhẹ vào cửa sổ, sau khi xác nhận đối phương đã nhìn thấy mình, cô mới quay về ký túc xá.
Nằm trên giường, nhân lúc cơn buồn ngủ chưa kịp phát tác, Tô Dung sử dụng ngay [Thị giác tử vong]. Cô muốn xem số 32 đã trải qua chuyện gì trước khi chết.