Sau khi nghe vậy, mọi người lập tức hiểu ra ý của cô. Đường Linh là người đầu tiên lên tiếng: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Số 15 cũng nhanh chóng nói: "Cậu nói đúng, có lẽ đây cũng là quy tắc trong 【Quái đàm quy tắc cố định】 này."
Khi hai người họ đang nói chuyện, cô gái nấm bên cạnh Tạ Kha Kha xách Tạ Kha Kha đứng dậy, nói ngắn gọn: "Chúng tôi quay về lớp xem có quy tắc mới nào không."
Hai người họ bước đi rất nhanh, chỉ mất hai phút đã quay lại, trên tay còn cầm một quy tắc mới. Tạ Kha Kha chủ động đọc: "Quy tắc mới: [Quy tắc do học sinh tự lập ra sẽ mất hiệu lực khi người lập ra quy tắc nói rằng 'Tôi phủ định một số/tất cả các quy tắc mà tôi đã nói trước đó'. Học sinh đã chết hoặc mất ý thức không có khả năng duy trì quy tắc do chính mình tạo ra.]"
Quy tắc này chẳng khác gì lời của Tô Dung, mọi người đều lộ vẻ kích động, bắt đầu từ Đường Linh, từng người lần lượt nói rằng "Tôi phủ nhận mọi quy tắc đã nói trước đó."
Tô Dung không nói gì, cô hẳn là người cuối cùng phải nói câu này. Nếu không thì quy tắc của cô sẽ mất hiệu lực, những người khác sẽ không thể phủ nhận quy tắc mà họ đã tạo ra.
Ngay khi mọi thứ đang diễn ra theo đúng trật tự, sắp đến lượt Tô Dung, thì một giọng nói quen thuộc, khiến Tô Dung cảm thấy rất quen thuộc, vô cùng ghê tởm vang lên từ trên trời: "Điều tra viên 'Cà Phê' không thể nói 'Tôi phủ nhận mọi quy tắc đã nói trước đó'."
Giọng nói này nghe rất quen, sau khi kinh ngạc trong chốc lát, Tô Dung nhanh chóng nhớ ra, đây là giọng nói mà cô đã nghe thấy khi ở "khu vui chơi Mắt To". Hay nói cách khác, là giọng nói mà "Nó" đã dùng để nhắm vào cô trong "Khu vui chơi Mắt To".
Đang lúc cô chưa kịp phản ứng thì lại vang lên một tiếng thông báo khác. Giọng nói này cô cũng quen, là giọng của Bạch Liễm: "Mời bạn học 'Cà Phê' nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng một chuyến."
Lúc này Tô Dung mới hoàn toàn tiêu hóa được lời của tiếng thông báo đầu tiên, cô cười trấn an những điều tra viên khác đang còn ngơ ngác: "Đừng lo, tôi có【Áo giáp hồi sinh】, cùng lắm thì tự sát tiêu diệt quy tắc mình tạo ra."
Dù sao thì cô vốn đã thiết lập hai phương pháp tiêu diệt quy tắc mình tạo ra, một là nói ra câu kia, hai là tử vong hoặc mất đi ý thức.
Nghe vậy, mọi người vô thức thở phào nhẹ nhõm. Đường Linh đi tới, lo lắng đưa cho Tô Dung một chú vịt vàng: "Đây là 【Vịt bảo vệ tuyệt đối】, sau khi bóp nó kêu sẽ mang đến cho cậu hai mươi phút thời gian bảo vệ tuyệt đối, trong khoảng thời gian này, mặc kệ là cái gì cũng không thể làm tổn thương đến cậu. Đến phòng hiệu trưởng nhất định phải cẩn thận."
Tô Dung nhận lấy tấm lòng tốt này: "Cảm ơn, tôi sẽ nhanh chóng quay về."
Cô nói xong rồi nhanh chóng bước vào văn phòng hiệu trưởng. Trước khi bước vào, cô bóp mạnh [Vịt bảo vệ tuyệt đối]. Trên thực tế, cô rất tin tưởng Bạch Liễm, nhưng quái đàm quy tắc này, cô vẫn phải cẩn trọng một chút.
Con vịt vàng nhỏ bắt đầu bay lượn quanh eo của cô, nhìn qua vô cùng buồn cười. Nếu không phải vì tình hình khẩn cấp, cô gần như nghi ngờ đây là Đường Linh cố tình hố mình.
Bạch Liễm quả thực đang đợi cô trong văn phòng, anh vừa tắt đài phát thanh của mình, trước tiên giải thích một chút về âm thanh vừa rồi: "Em đoán không sai, đó chính là giọng nói của "Nó". Khi ở "Khu vui chơi Mắt To", em đã cảm nhận được rất nhiều lần "Nó" nhắm vào mình, bây giờ "Nó" dùng sức mạnh cuối cùng của mình, nhắm vào em lần cuối cùng."
Nhìn vẻ mặt không quan tâm của Tô Dung, anh nghiêm túc nói: "Có phải em muốn tự sát để giải quyết vấn đề không?"
Tô Dung gật đầu, nhìn vẻ mặt của anh, cô cũng không khỏi nghiêm túc: "Làm sao vậy? Cách làm này còn có vấn đề gì sao? Em có 【 Áo giáp hồi sinh 】, sẽ không chết."
“Lúc còn giai đoạn đi trước anh không có cách nào nhắc nhở em, nhưng bây giờ đã đến đoạn đi sau, anh muốn nói cho em biết là, “Nó” ràng buộc linh hồn ở một chỗ nào đó, không giống với người khác, coi như nguồn ô nhiễm cuối cùng bị tiêu diệt, coi như em tự sát, chỉ cần em sống lại, “Nó” có thể sống lại cùng với em.”
Nghe vậy, Tô Dung hít một hơi thật sâu: "Vậy em không có cách nào khác sao? Không đúng, anh cũng biết, sau này chúng ta phải..."
Cô không nói hết câu, nhưng ý bên trong hai người đều hiểu rõ. Bọn họ phải trở về thế giới cũ, cho nên dù có chết ở thế giới này cũng chẳng sao. Lúc đó người sống lại là chủ nhân cũ, không phải là cùng một linh hồn với cô.
Nhưng Bạch Liễm lắc đầu, sao anh lại không nghĩ tới điểm này: "Như vậy cũng chỉ đưa "Nó" theo cùng mà thôi."
Kết quả này là điều Tô Dung không thể chấp nhận, cô không thể để "Nó" tới thế giới cũ. Mặc dù thế giới cũ vô cùng tệ hại, nhưng không thể vì cô mà trở nên tệ hại hơn được.
Nhìn cô gái đang cúi đầu trước mặt mình, Bạch Liễm biết Tô Dung đang suy nghĩ, hoặc là cô không biết phải làm sao. Đây là thói quen nhỏ của cô, lúc đối mặt với khó khăn cô sẽ cúi đầu, như vậy người khác sẽ không thấy được cảm xúc trong mắt cô.
Anh không kìm được mà cười khổ, thật ra Bạch Liễm đã biết trước, cuối cùng Tô Dung có khả năng lớn sẽ nói ra quy tắc đó. "Nó" cũng chính là biết được điều này, mới có thể đào cho Tô Dung một cái hố lớn như vậy.
“Chúng ta có thể giết tất cả các điều tra viên của “Trường trung học số 13". Bạch Liễm nói, "Chỉ cần sau này em không tiến vào quái đàm quy tắc nữa, “Nó’ nhất định sẽ đồng ý. Đến lúc đó chúng ta ở thế giới này làm người bình thường là được."
"Em có thể trực tiếp chọn thông quan【Quái đàm quy tắc cố định】 này, đợi đến năm sau có thể quay lại đúng không?" Tô Dung không hiểu hỏi
Bạch Liễm lại một lần nữa lắc đầu, thở dài: "Hiện tại nguồn ô nhiễm của "Trường trung học số 13” ở trên người em."
Tô Dung hiểu ý của anh, cũng chính là nói cho dù cô rời khỏi 【Quái đàm quy tắc cố định 】 này, cô vẫn là nguồn ô nhiễm ở đây. Chỉ là một nguồn ô nhiễm biết chạy biết nhảy, có thể đi lại bên ngoài mà thôi.
“Chẳng lẽ “Nó” không sợ em thật sự vì cứu thế giới này mà tự sát sao? Là loại không thể sống lại đó.” Cô không nhịn được hỏi, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào để giải quyết cục diện này.
“Anh sẽ không đồng ý, thà để em chết còn hơn là giết hết tất cả những điều tra đang ở đây. Dù sao bọn cũng không biết chuyện gì cả, chúng ta hoàn toàn có thể bất ngờ giết bọn họ. Nói thật, em thật sự nguyện ý chết vì cứu thế giới này sao?”
Câu này cũng không phải là phép khích tướng, mà là sự nghi ngờ chân thành của anh. Mặc dù họ đều thuộc phe chính nghĩa, nhưng thực ra họ cũng không phải là những người tốt. Thực tế là ở thành phố H ban đầu không có nhiều người tốt, những người tốt sống ở đó đã chết từ lâu.
Cứu thế giới nghe có vẻ cao cả, nhưng nó có quan trọng bằng cuộc sống của chính mình không?