Hơn nữa ban đầu bọn họ đến chỗ này là muốn sống tiếp, mới chuyển đến thế giới này để cứu thế giới này. Bây giờ để cứu thế giới này, lại phải hy sinh cuộc sống của chính mình, vậy không phải là vô ích sao?
Đến đây chỉ để cứu thế giới, xin lỗi, cô chưa có ý thức lớn như vậy.
Tuy nhiên bọn họ không biết radio đã được bật mà không ai hay biết. Nghĩa là lúc này những người bên ngoài đã nghe được cuộc trò chuyện của họ.
Mọi người đều có vẻ mặt khác nhau, chỉ cần giết chết Tô Dung, "Nó" sẽ hoàn toàn rời khỏi Trái đất. Sức hấp dẫn này quá lớn, không ai không bị rung động.
Mặc dù họ biết Tô Dung đã hi sinh rất nhiều để cứu thế giới, việc giết hại người có công cũng quá tàn nhẫn. Tuy nhiên, trên đường trục xuất "Nó" khỏi Trái Đất đã có quá nhiều người chết, thêm một người nữa cũng chẳng sao. Đặc biệt là cái chết của người này có thể chấm dứt hoàn toàn sự thống trị của "Nó".
Một số người thậm chí còn nghĩ rằng, dù sao người kia cũng đang khuyên Tô Dung giết họ, bây giờ họ chỉ phản kích thôi, không coi là giết chết một mạng người.
Không cần nghĩ cũng biết, mặc dù có rất nhiều điều tra viên lựa chọn đứng ngoài quan sát, cũng hy vọng có thể có được kết cục đôi bên cùng có lợi. Nhưng khi Tô Dung ra ngoài, nhất định sẽ có rất nhiều điều tra viên ra tay trước, trực tiếp giết chết cô để tránh hậu họa.
Thế nhưng, đúng lúc họ đang nghĩ cách giết chết Tô Dung, thì sau khi radio yên lặng một lát, bên trong lại vang lên giọng nói xa lạ của người đàn ông kia.
Bạch Liễm xoa xoa thái dương, dựa vào lưng ghế, có chút nản lòng nói: "Xin lỗi, trạng thái hiện tại của anh có chút bị "Nó" ảnh hưởng. Mặc kệ em lựa chọn như thế nào, anh cũng sẽ ở bên em."
Anh đã hoàn toàn giao quyền lựa chọn cho Tô Dung, nếu Tô Dung chọn giết người để tự bảo vệ, anh sẽ ở bên cạnh cô giết tất cả các điều tra viên của "Trường trung học số 13." Nhưng nếu Tô Dung chọn tự sát, anh cũng sẽ ở bên cạnh cô.
"Ai nói chỉ có hai lựa chọn?" Đột nhiên, Tô Dung lên tiếng, cô cười khẩy, "Anh thực sự nghĩ rằng "Nó" sẽ gắn kết mạng sống của mình với em sao? Một khi em lựa chọn hi sinh, "Nó" sẽ lấy mạng đổi mạng với em, anh điên rồi hay "Nó" điên rồi?"
Nghe cô nói, Bạch Liễm ngẩn người, sau đó đôi mắt sáng lên: "Em nói đúng! Với tính cách của "Nó", chắc chắn sẽ còn để lại đường lui. "Nó" nhất định còn làm gì đó... Chờ đã?"
Lúc này, cuối cùng Bạch Liễm cũng phát hiện ra điều bất thường từ camera giám sát. Anh nhướng mày, ngược lại còn nở nụ cười: "Em đoán xem anh đã phát hiện ra điều gì? Có vẻ như cuộc trò chuyện của chúng ta đã bị các điều tra viên khác nghe thấy."
Anh vốn là một người cực kỳ thông minh, sau khi Tô Dung nhắc nhở đã phát hiện ra manh mối: "Nếu "Nó" thực sự ràng buộc mạng sống của mình với em, thì chắc chắn sẽ không muốn em chết, vậy làm sao có thể để các điều tra viên khác nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta chứ?"
Nghe vậy, các điều tra viên bên ngoài cuối cùng cũng nghĩ đến điều này. Đúng vậy, hành động hiện tại của "Nó" rõ ràng là đang ép họ tự giết lẫn nhau, nhưng lại không hề có chút sợ hãi nào việc Tô Dung sẽ chết.
"Để anh nghĩ xem... Nếu em chết, có lẽ "Nó" sẽ không bị tiêu diệt cùng em, ngược lại còn hấp thụ sức mạnh của em nữa. Đây mới là điều "Nó" sẽ làm." Những lời này hoàn toàn là Bạch Liễm đang đoán mò.
Anh biết nếu không hoàn toàn xua tan suy nghĩ của những người dưới kia thì có khả năng lớn là khi Tô Dung trở về sẽ lại bị những kẻ không tỉnh táo tấn công. Vậy nên anh phải nói một cách nghiêm trọng để cho dù bọn họ có muốn thì cũng không dám hành động.
Tô Dung liếc nhìn Bạch Liễm: "Đúng rồi, bây giờ anh có thể nói về thân phận của anh được chưa?"
"Anh là một trong những vật thể cộng sinh nằm vùng mà “Nó” cài vào trong [Quái đàm quy tắc cố định] này, nếu khi đó em gọi anh là hiệu trưởng thì anh sẽ thực sự trở thành hiệu trưởng của trường "Trung học cơ sở số 13", từ đó trở thành vật thể cộng sinh của "Nó".
"Một trong?" Tô Dung hiểu ra, "Vậy vật thể cộng sinh còn lại chính là thi thể của vị hiệu trưởng đời đầu được chôn dưới lòng đất đúng không?"
Có thể suy ra từ lời của đối phương trở thành hiệu trưởng thì sẽ bị động trở thành vật thể cộng sinh của "Nó". Mà thi thể của vị hiệu trưởng đời đầu lại là một quả bom hẹn giờ được chôn dưới lòng đất.
Cô suy đoán thêm: "Có phải chỉ cần đào thi thể của vị hiệu trưởng đời đầu lên khỏi mặt đất là "Nó" sẽ nhập vào ngay không?"
"Về mặt lý thuyết là như vậy." Bạch Liễm nói một cách không chắc chắn, dù sao thì để ngăn "Nó" xuất hiện trực tiếp, anh cũng không động đến thi thể đó.
“Vậy thì đúng rồi, nếu là như vậy, vậy thì đúng rồi.” Ánh mắt Tô Dung ngày càng sáng lên, “Em đoán sai rồi, có lẽ quy tắc không phải là nguồn ô nhiễm của [Quái đàm quy tắc cố định] này, nguồn ô nhiễm thực sự có lẽ chính là cơ thể của vị hiệu trưởng bị "Nó" nhập vào!”
Nghe cô nói vậy, Bạch Liễm suy nghĩ một thoáng, sau đó cũng sáng mắt lên: “Em nói đúng! Chỉ có cơ thể sở hữu một sức mạnh nhất định của "Nó" thì "Nó" mới yên tâm giấu nguồn ô nhiễm vào đó.”
Mặc dù cơ thể bị "Nó" nhập vào yếu hơn "Nó" rất nhiều, nhưng dù sao thì giới hạn chịu đựng của cơ thể con người vẫn có chút yếu kém, "Nó" cũng bất lực.
Nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, mặc dù vậy, nhưng đã có năng lực mà không có điều tra viên bình thường nào có thể sánh ngang. Vì vậy, các hiệu trưởng qua nhiều thế hệ đều cố gắng không động vào xác chết đó.
Mặc dù họ cũng là vật cộng sinh của "Nó", nhưng dù sao cũng không phải là tự động kích hoạt. "Nó" muốn chiếm lấy cơ thể của họ, cũng chỉ trong trường hợp cực đoan. Chẳng hạn như bị tiêu diệt nguồn ô nhiễm cuối cùng của [Quái đàm quy tắc cố định], cần phải chặt đuôi để cầu sinh.
"Hơn nữa cơ thể con người không thuộc về phạm trù đồ vật, độc nhất vô nhị, lại xuyên suốt đầu cuối." Tô Dung cười nói. Ngôi trường này đều do vị hiệu trưởng đời đầu xây dựng, tất nhiên là xuyên suốt đầu cuối rồi.
"Thật là xảo quyệt." Bạch Liễm không khỏi than thở, ban đầu anh cũng nghĩ giống Tô Dung, cảm thấy những quy tắc do điều tra viên tạo ra chính là nguồn ô nhiễm của "Trường trung học số 13."
Nhưng khi Tô Dung nói thi thể của vị hiệu trưởng đời đầu mới là nguồn ô nhiễm, anh đột nhiên nhận ra suy đoán trước đây của mình là sai lầm, hoặc có thể nói là hoàn toàn bị "Nó" dụ dỗ.
"Nó" thậm chí không tiếc dùng cơ hội duy nhất để thay đổi 【Quái đàm quy tắc cố định】 này, chỉ để lừa bọn họ quy tắc chính là nguồn ô nhiễm thực sự. Đáng tiếc là sau khi Tô Dung phát hiện ra sự thật, những sự che giấu, lừa dối trước đó đều trở thành vô ích.