Tô Dung đứng dậy, suy nghĩ rồi nói với chiếc loa chưa tắt: "Mọi người bắt đầu thảo luận xem chúng ta nên giết chết "Nó" như thế nào sau khi đào "Nó" ra đi, chúng tôi xuống ngay đây."
Vừa bước qua cánh cửa đỏ bên ngoài văn phòng, chưa kịp bước xuống hai bước, Tô Dung đã nhìn thấy một nhóm điều tra viên đang lần lượt chạy đến. Họ đang rôm rả thảo luận về những đạo cụ quái đàm tấn công mà mình có, từ đó đánh giá khả năng chiến thắng của mình.
Họ đều là những điều tra viên tinh anh, cho dù không thể xác định được nguồn ô nhiễm do độ khó của quái đàm quy tắc nhưng ít nhất họ vẫn có thể phân biệt đâu là suy đoán đúng.
So với suy đoán có vẻ cố tình như “quy tắc là nguồn ô nhiễm”, rõ ràng là “hiệu trưởng đầu tiên là nguồn ô nhiễm” đúng hơn nhiều.
Đã đến [Quái đàm quy tắc cố định] cuối cùng, sắp đến trận chiến quyết định rồi, không đánh nhau với “Nó” ấy thì còn ra thể thống gì nữa?
Lúc này Tần Phong vẫn luôn không xuất hiện, đi ở đằng trước giơ ngón tay cái về phía Tô Dung: “Giỏi lắm, chẳng trách có thể tiêu diệt được nhiều nguồn ô nhiễm của [Quái đàm quy tắc cố định] như vậy, cô thật sự rất giỏi!”
Ban đầu, anh ta cũng đã hoàn toàn tin quy tắc chính là nguồn ô nhiễm, chỉ nghi ngờ “Nó” có nhúng tay vào không, cho dù Tô Dung chết cũng không thể thực sự tiêu diệt được “No”.
Cho đến khi nghe những lời Tô Dung nói trên loa radio, anh ta mới nhận ra rằng mình đã nghĩ sai, hoặc có thể nói là mình nghĩ quá đơn giản. Như Tô Dung đã nói, “Nó” sao có thể thực sự ràng buộc mạng sống của mình với Tô Dung, để cược rằng Tô Dung sẽ không hy sinh vì thế giới chứ?
Khiến bản thân mình ở trong một thế bất khả chiến bại mới là điều "Nó" thực sự muốn làm.
Khi nhớ lại hành động của "Nó" vừa rồi, rõ ràng là đang thúc đẩy các điều tra viên tự tổn thương lẫn nhau. Và nếu có quá nhiều thương vong trong số các điều tra viên, thậm chí khi phát hiện ra sự thật sau này, cũng có thể vì số lượng quá ít mà không thể chống lại "Nó".
Thật là một vụ ngồi mát ăn bát vàng!
"Có một vấn đề." Số 23 yếu ớt giơ tay, "Chúng ta không, không biết thi thể của hiệu trưởng đời đầu được chôn ở đâu?"
Tất cả các manh mối họ có được đều không nhắc đến điều này, không thể nào thực sự phá hủy trường học được đi? Có lẽ sẽ còn phát sinh vấn đề khác.
"Về vấn đề này, tôi nghĩ không ai hiểu rõ hơn tôi." Bạch Liễm chủ động dẫn đường.
Tô Dung đi theo anh, có phần tò mò hỏi: "Anh biết như thế nào? Bây giờ anh không phải là hiệu trưởng, lẽ ra không nên biết tin này chứ?"
Tô Dung tin rằng mọi hiệu trưởng đều biết về chuyện này, nhưng như Bạch Liễm vừa nói, chỉ khi nào Tô Dung công nhận anh là hiệu trưởng thì anh mới thực sự trở thành hiệu trưởng. Nói cách khác, hiện tại anh không phải là hiệu trưởng nên lẽ ra anh không nên biết về chuyện này.
Câu hỏi này khiến Bạch Liễm im lặng một lúc rồi mới thở dài nói: "Anh không phải đã nói mình chọn đi trước sao? Cái gọi là đi trước chính là đi đến mười năm trước, tự tay thành lập ngôi trường này."
Tô Dung và những điều tra viên phía sau cô mở to mắt, mặc dù những người khác không biết gì về việc đi trước hay đi sau, nhưng chỉ riêng việc Bạch Liễm là hiệu trưởng đầu tiên đã đủ khiến họ ngạc nhiên rồi.
"Tất nhiên, anh đã dùng một cơ thể khác, vì vậy cơ thể của hiệu trưởng đầu tiên vẫn nằm yên dưới lòng đất." Anh nhướn mày, "Anh đã tự tay chọn nghĩa địa cho mình."
Nhìn vẻ tự hào đó của anh, Tô Dung không khỏi buồn cười.
Thực ra cô rất rõ ràng, Bạch Liễm đã đi đến mười năm trước để thành lập "Trường trung học số 13", vậy thì nhất định anh đã chuẩn bị rất nhiều để Tô Dung có thể dễ dàng tham gia vào [Quái đàm quy tắc cố định] này.
Nếu không có sự lựa chọn đi trước của Bạch Liễm, e rằng số người chết và bị thương của điều tra viên sẽ còn nhiều hơn thế này. Rốt cuộc nếu để "Nó" tự xây trường, thì không ai biết rằng độ khó của "Trường trung học số 13" sẽ tăng lên đến mức nào.
Ở trường học này, rõ ràng mọi phía đều có sự ràng buộc. Hầu hết học sinh đều là “kẻ điên", trong khi học sinh bình thường được bảo vệ và trở thành cán bộ lớp, ở cùng một phe với văn phòng giáo vụ.
Họ chịu trách nhiệm bảo vệ quy tắc, kiềm chế học sinh và giáo viên. Năng lực kiềm chế có lẽ đến từ việc rút sức mạnh của quy tắt từ cơ thể của các điều tra viên, cũng như quy tắc mà họ tự tạo ra.
Giáo viên và giáo viên giả cùng ràng buộc lẫn nhau. Với sự tồn tại của giáo viên giả, giáo viên thật cần sự hỗ trợ từ văn phòng giáo vụ, vì vậy họ thường không vi phạm quy tắc.
Học sinh bị ràng buộc bởi giáo viên. Dưới sức mạnh của quy tắt, tất nhiên bọn họ bị kiểm soát bởi giáo viên.
Chính bởi mối quan hệ phe phái lớp lớp như vậy, mới tạo ra một không gian sống tương đối an toàn cho các điều tra viên.
Đây chính là ưu thế mà Bạch Liễm tạo ra bằng cách đi trước.
Tuy nhiên, khi chọn đi trước thì bất lợi sau đó là chỉ có thể chọn đi sau (ở thế bị động), dẫn đến Bạch Liễm không thể báo trước nhiều manh mối cho Tô Dung. Dù lựa chọn nào cũng có bất lợi, nhưng xét tình hình hiện tại, Bạch Liễm đã chọn đúng.
Nếu anh không làm hiệu trưởng, cho đến khi độ khó trường học ngày càng cao, số lượng điều tra viên tử vong quá nhiều. Vậy thì dù hiện tại Tô Dung có phát hiện ra sự thật, họ cũng không đủ năng lực để tiêu diệt nguồn ô nhiễm.
Càng đi trên con đường này càng quen thuộc, đến khi Bạch Liễm dừng bước, cuối cùng Tô Dung cũng xác định, đây chẳng phải là nơi sáng nay Đường Linh dẫn cô đến tìm Tần Phong sao?
"Tại sao lại đặt mộ của anh ở đây?" Cô hỏi với giọng điệu kỳ lạ. Đường Linh và Tần Phong cũng có vẻ mặt kỳ lạ.
Bạch Liễm bất đắc dĩ liếc nhìn cô: "Đầu tiên, nơi này khá kín đáo, hơn nữa cũng không có thứ đồ gì, không dễ bị người khác quấy rầy. Thứ hai, cho dù có người đến đây trao đổi, vì ít người nên anh cũng có thể xử lý bất cứ lúc nào."
Xử lý mà anh nói đương nhiên không phải là chuyện tốt, vì vậy mới phải tránh xa đám đông.
Sau vài câu nói đùa, mọi người đều nghiêm túc trở lại. Bạch Liễm đạp chân xuống một chỗ: "Ai đào đây?"
Tô Dung lấy ra 【 Xẻng phệ linh 】 của mình: "Không phải việc đến tay rồi sao?"
Cô điêu luyện chống mũi xẻng vào bên cạnh giày của Bạch Liễm, đẩy xuống một nhát, rồi bắt đầu đào. Chỉ trong chốc lát, cô đã đào sâu được một mét. Cô vừa đào vừa hỏi: "Anh tự chôn mình sâu bao nhiêu?"