Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 115

Chương 115 -
Chương 115 -

Tô Dung dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại nghĩ thầm: Có lẽ lối ra nằm ở ngay bảng hiệu.

Mùi sơn nồng nặc đó đã nhắc nhở bọn họ, tấm bảng hiệu đó đã bị người động tay động chân. Bởi vì vườn bách thảo đã được hình thành rất lâu, cái bảng hiệu này cũng nên ở đó rất lâu mới đúng. Một khi đã như vậy, sao lại có mùi sơn gay mũi như thế?

Chỉ có khả năng nó đã bị người khác sửa lại, mới có thể giải thích việc này. Còn về phần người sửa lại là ai, Tô Dung nghi ngờ chính là nhóm nhân viên áo xanh.

Bởi vì trong quy tắc, bảng hiệu đó hoàn toàn không hề có vấn đề, không hề cố ý hướng dẫn bọn họ vào rừng rậm để phạm sai lầm, chẳng hạn như đốt lửa, nếu thật sự muốn bọn họ chết ở rừng rậm, ít nhất cũng phải cho bọn họ sai lầm mới đúng.

Cho nên mục đích chân chính của người sửa lại bảng hiệu chính là muốn dẫn bọn họ đến cây đại thụ.

Kết hợp với hướng dẫn viên du lịch giả cố gắng khuyên khuyên bọn họ quái đàm này chỉ có một con đường thông quan chính là tiêu diệt nguồn ô nhiễm, mà nguồn ô nhiễm nguyên lại là cái cây kia.

Lập tức hiểu rõ thân phận và mục đích của người sửa lại cái bảng kia.

Không thể không nói, tuy rằng cuối cùng vẫn thành công thông qua quái đàm này, nhưng một phần cũng là nhờ vào vận may.

Đặc biệt là cửa cuối cùng, thật sự rất khó, Tô Dung còn phạm một ít sai lầm. Trong đó rõ ràng chuyện phát hiện thân phận của Tiểu Nhị cũng là nguyên nhân khiến cô vô thức phớt lờ hoàn cảnh xung quanh mình, nhưng sự bất cẩn của cô cũng chính là một phần trong đó.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, bản thân quái đàm này gần như không cho người ta con đường sống. Đầu tiên từ góc của của những điều tra viên tiến vào quái đàm, gần như cái quái đàm này gần như chỉ có điều tra viên nhiều nhất tham gia hai lần quái đàm mà thôi.

Dưới tình huống không có tay già đời, chỉ riêng số lượng tiền tệ quái đàm màn đầu tiên cũng không thể kiếm đủ để mua đạo cụ.

Cửa cuối cùng, cũng là nơi Tô Dung có nhiều sai lầm nhất. Bảng hiệu đầu tiên đã bị sơn phủ kín, cho dù bọn họ có phát hiện ra vấn đề cũng không thể giải quyết sơn được. Không thể nhìn thấy nội dung thật sự trên tấm biển gỗ, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ vẫn phải tiến vào rừng rậm để tìm đường ra.

Còn về phần cây đại thụ như lửa đỏ kia, cẩn thận không đến gần, thật sự có thể tránh được việc bị quả mọng ô nhiễm dụ dỗ, nhưng đồng nghĩa với việc không nhìn thấy được những quả mọng bị che dưới tán cây, càng không biết được tác dụng của nó.

Không biết quả mọng mới chính là nguồn ô nhiễm, làm sao có thể phán đoán ra cây cổ thụ hoàn toàn không có vấn đề, vấn đề thật sự nằm ở đất chứ?

Nếu không thể phán đoán ra điều này, cuối cùng tiêu diệt sai nguồn ô nhiễm, sẽ chết vì nguồn ô nhiễm thật sự được thả ra.

Ba thế lực cùng nhau đánh một bàn cờ thật sự vô cùng nguy hiểm, dù nhìn thế nào cũng là cửu tử nhất sinh. Trong đó “Chìa khóa cứu đời” nhất định phải khiến điều tra viên chết, còn “Sở nghiên cứu số 3” cũng hoàn toàn không có ý định cứu bọn họ. Còn , bọn họ có thể chiếm lợi từ việc bán đạo cụ, đương nhiên sẽ nghĩ nếu bọn họ không thể trở về, thì có thể thu đạo cụ về.

Tô Dung chợt nghĩ đến một câu nói —— Nguy hiểm thật sự đến từ lòng người.

Đột nhiên nhìn thấy Tạ Kha Kha cầm một gốc cỏ bốn lá. Cô sửng sốt một chút: “Đây là cái gì?”

“À, cái này sao!” Tạ Kha Kha tùy tiện nói: “Đây chính là đạo cụ quái đàm mà tôi mua, chính là【 Cỏ bốn lá may mắn】ở ‘Tiệm nhỏ Đới Duy’, tốn của tôi hết 70 tệ quái đàm đấy!”

Đứa nhỏ ngốc này!

Thấy cậu ta muốn đưa cỏ bốn lá cho mình xem, Tô Dung vội vàng ngăn cản nói: “Cậu mau chóng cất kỹ nó cho tôi! Sau này không được tùy tiện cho người khác xem, có hiểu chưa?”

Đạo cụ quái đàm vô cùng quý hiếm, dù ra giá cũng không có người bán, bên ngoài không biết có bao nhiêu người muốn cướp đạo thứ này đâu. Cậu ta lại dám ngang nhiên lấy ra như vậy, nếu như bị người khác cướp mất, dù muốn khóc cũng không khóc được.

Bị Tô Dung xem như một tên ngốc Tạ Kha Kha phồng má lên, vẻ mặt bất mãn: “Tôi biết rồi! Nhưng Tô Dung không phải là người khác, tôi tin tưởng cậu nên mới lấy ra cho cậu xem đấy.”

“Vì sao tôi không phải là người khác?” Đối với sự tin tưởng này của cậu ta, Tô Dung thật sự có chút không hiểu.

Thấy cô thật sự không hiểu, Tạ Kha Kha cũng giải thích với cô: “Từ trước đến nay cậu đều rất lợi hại, cho dù là học tập hay cuộc sống. Lúc trước khi gặp nguy hiểm, cậu vẫn luôn duy trì giới hạn của bản thân, còn bảo vệ chúng tôi. Tô Dung như vậy, sẽ không vì một đạo cụ mà làm gì tôi cả, bởi vì chắc chắn bản thân cậu cũng có thể đạt được. Hơn nữa tôi tin vào trực giác của mình, Tô Dung không phải người như vậy.”

Nhìn đôi mắt trong suốt mang thêm sự tin tưởng của cậu ta, Tô Dung cũng không thể tiếp tục giả vờ làm người xấu. Cô bất lực mím môi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Chỉ là chỉ vào vị trí có camera giám sát: “Chỗ này có camera theo dõi, đừng đem một đạo cụ khác của cậu ra.”

Tiêu diệt nguồn ô nhiễm, chắc chắn vẫn còn một đạo cụ khác.

Tuy nhiên lại nói tiếp, thật ra Tô Dung còn chưa kiểm kê thu hoạch lần này của mình trong quái đàm.

Thật ra mà nói, nếu không phải lúc trước cô kiếm đủ nhiều tiền để mua【Cái xẻng 】, hơn nữa còn có Tiểu Nhị ở đó. Nếu không chỉ cần những tang thi kia, cũng đã đủ để bọn họ toàn quân bị diệt.

Câu cổ thụ như lửa đỏ lúc sau lại càng muốn mạng người khác, chỉ cần tới gần, cho dù là tinh thần đã được thêm điểm nhưng cô cũng hoàn toàn không thể chống lại được.

Bình Luận (0)
Comment