Đoàn du lịch Trường Thịnh”
Tuy rằng là một lá thư mời, nhưng Tô Dung nhìn ra được, cô không hề có quyền lợi từ chối. Cô có trí nhớ rất tốt nên nhanh chóng nhớ ra nguyên nhân gây ra chuyện này. Lúc ấy khi vừa mới tiến vào quái đàm, cô đã giúp Sở Nhụy giải vây, sau đó hướng dẫn du lịch nói nếu cô có thể thành công thông quan quái đàm này, sẽ lập tức mời cô tham gia chuyến du lịch tiếp theo.
Cô chưa bao giờ có lúc không hy vọng người khác tuân thủ lời hứa như lúc này.
Thở dài một hơi thật sâu, Tô Dung đọc lại lá thư một lần nữa, sau đó cất nó vào, rời khỏi WC trở về chỗ ngồi tự suy nghĩ.
Quái đàm du thuyền sao? Trong phim kinh dị, tiểu thuyết khủng bố, thậm chí là tiểu thuyết trinh thám, du thuyền đều là địa điểm đáp ứng hình thức bão tuyết sơn trang.
Bão tuyết sơn trang được xưng là “Hình thức cô đảo”, một đám người tụ tập vào một hoàn cảnh bị bịt kín, không có cách nào rời đi, cũng không có cách nào liên hệ với thế giới bên ngoài. Dưới hoàn cảnh như thế, tình xấu của con người sẽ được phóng đại đến mức cao nhất.
Trong tình huống bình thường khi các điều tra viên đều ở trong thế giới quái đàm, khi đối mặt với các điều tra viên khác đều sẽ có cảm giác đồng hương, tương đối hài hòa.
Nhưng trong một quái đàm có hoàn cảnh như vậy, nói thật muốn chém giết lẫn nhau cũng không phải việc khó. Đặc biệt là khi tử vong trong quái đàm, khi trở về thế giới hiện thực, tất cả ký ức đều theo đó biến mất.
Thật sự rất khó để Tô Dung không nghi ngờ động cơ của ‘Nó’.
Tiếp theo trong thư mời đã nói đây là chuyến du thuyền 13 người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Dung đoán rằng có lẽ tất cả 13 người này đều là điều tra viên.
Lúc trước đã nói, nếu người tham gia quái đàm vượt qua con số 10, độ khó của quái đàm sẽ tăng lên một bậc. Rõ ràng quái đàm tiếp theo sẽ không hề dễ dàng, tuy rằng trước giờ cũng chưa từng nhẹ nhàng.
Còn có một việc khiến cô chú ý, trong thư mời đã cố ý nhấn mạnh cô được tham gia quái đàm này miễn phí. Vườn bách thảo màu đỏ lúc trước cô cũng không trả phí mà? Chẳng lẽ những người khác muốn tham gia quái đàm này thì cần phải trả phí sao?
Tô Dung vẫn luôn tin rằng “Bất kỳ tin tức nào cũng đều có ích”, huống chi đây còn là thư mời của quái đàm cho cô?
Chỉ là tạm thời cô vẫn chưa nghĩ ra, cứ ghi nhớ chắc chắn sẽ không sai.
Xuống xe lửa, hai người trực tiếp lên xe do chính phủ sắp xếp. Dù sao hiện tại cái tên ‘con bà nó’ của Tạ Kha Kha đã được thông báo toàn cầu, nếu dễ dàng để cậu ta đi trên đường lớn, cho dù là thủ đô, nói không chừng sẽ bị tín đồ tà giáo tin tức linh thông hoặc gián điệp nước khác bắt đi.
Chiếc xe thương vụ màu đen pha lê được chế tạo đặc biệt, từ bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Người đàn ông ăn mặc một thân chính trang ngồi đối diện hai người Tô Dung, nghiêm túc nhìn Tạ Kha Kha: “Cho nên cậu chính là điều tra viên ‘Con mẹ nó’’, tin tức này không sai đúng không?”
Tạ Kha Kha căng thẳng gật gật đầu: “Là tôi.”
Nói xong cậu ta lại có chút ảo não, vì sao cố tình lại lấy cái tên này chính? Vốn dĩ cậu ta có thể đặt một cái tên rất cao thượng! Suy nghĩ đến chuyện này, cậu ta lập tức có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Tôn Dương, cũng chính là người đàn ông mặc chính trang không hề quan tâm đến cảm xúc của Tạ Kha Kha, hoặc nên nói đó hoàn toàn không phải chuyện anh ta muốn quan tâm: “Chúng tôi yêu cầu nói ra hết tất cả những chuyện đã trải qua trong quái đàm lần này.”
Nói như vậy, vốn dĩ điều tra viên không nên nghe những điều tra viên khác kể về chuyện mà họ đã trải qua trong quái đàm. Bởi vì lỡ như anh ta cũng trùng hợp bị quái đàm này lựa chọn, như vậy sau khi nghe xong quái đàm này thứ anh ta phải trải qua chính là cấp độ khó khăn như địa ngục.
Nhưng xét thấy nguồn ô nhiễm của “Quy tắc quái đàm Vườn bách thảo Màu đỏ” đã bị tiêu diệt, người Hoa Hạ sẽ không có khả năng tiếp tục tiến vào quái đàm này, cho nên đương nhiên không cần phải kiêng kị điều này.
Nghe vậy, Tạ Kha Kha vốn dĩ đang thoải mái hào phóng định kể ra tất cả những chuyện trải qua trong quái đàm, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cả người cứng đờ, xấu hổ liếc nhìn Tô Dung ngồi bên cạnh.
Chú ý tới động tác của cậu ta, suýt chút nữa Tô Dung đã cười ra tiếng tới. Cô đương nhiên biết vì sao Tạ Kha Kha lại xấu hổ, dù sao vừa rồi tên nhóc này cũng đã thổi phồng những hành động của bản thân trong quái đàm đến trên trời, nếu hiện tại nói ra sự thật, chẳng phải sẽ trực tiếp lòi đuôi sao? Khoác lác là một chuyện, nhưng khoác lác rồi bị vạch trần lại là một chuyện khác.
Tôn Dương cũng chú ý đến sự chần chừ của Tạ Kha Kha, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Có việc gì đó không tiện sao?”
Nếu săn sóc một chút, đương nhiên Tô Dung sẽ lấy một cái cớ để xuống xe, như vậy Tạ Kha Kha cũng sẽ không còn băn khoăn điều gì nữa. Nhưng cuộc nói chuyện này đối với cô cũng khá quan trọng, dù sao đây cũng là quái đàm đầu tiên Tô Dung thông quan khi vẫn còn đồng đội, nhân viên chính phủ dò hỏi cậu ta cũng giống với việc dò hỏi những người sau này.
Cô cần phải căn cứ vào nội dung câu hỏi lần này, để điều chỉnh những biểu hiện sau này trong quái đàm, để tránh bị người khác phát hiện thân phận thật sự của mình. Phải biết rằng là người thì rất hiếm khi chú ý đến động tác biểu cảm và hành vi quen thuộc của mình, mà người khác có thể phán đoán được thói quen sinh hoạt từ những hành vi bản năng này, cùng với tình huống gia đình linh tinh. Càng có nhiều tin tức, nói không chừng thật sự có thể tìm ra cô.