Suy nghĩ một chút, cô lấy tai nghe đeo lên lỗ tai, tự nhiên nói: “Tôi còn hơi buồn ngủ, có thể chợp mắt trên xe một chút không? Tai nghe của tôi đã mở nhạc, hai người nói nhỏ một chút là được.”
Đương nhiên Tôn Dương không có ý kiến gì cả, Tạ Kha Kha còn trực tiếp thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu ta vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, khoác lác thổi phồng trước mặt bạn học thì không tính, nhưng trước mặt nhân viên chính phủ, chắc chắn phải ăn ngay nói thật.
Nhưng trên thực tế tai nghe của Tô Dung hoàn toàn không mở nhạc, bất quá cũng chỉ là lừa gạt đứa nhỏ ngốc mà thôi.
Đối mặt với Tôn Dương, quả nhiên cậu ta rất thành thật kể hết những việc đã trải qua trong quái đàm. tuy nhiên thật ra cậu ta cũng có chút thông minh, không hề nói ra những đạo cụ mà mình đã nhận được trong quái đàm.
Sau khi nghe thấy thời điểm quan trọng nhất vậy mà cậu ta lại té ngã hôn mê bất tỉnh, mơ mơ màng màng thì đã thông quan, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.
Tô Dung không cần mở mắt cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm muốn nói lại thôi của Tôn Dương.
Thật sự lúc này đầu Tôn Dương tràn đầy dấu chấm hỏi, té xỉu liền có thể thông quan? Sao anh ta lại không có vận may tốt như vậy chứ?
“Dựa theo những gì cậu nói, lúc đó các người bị cái cây màu đỏ đó dụ dỗ, mất hết toàn bộ tinh thần ý chí?” Giọng nói của anh ta rất gian nan, cố gắng khôi phục lại sự thật thông qua các manh mối còn sót lại: “Vậy cậu có nhớ, lúc ấy ‘ Cà phê ’ có bị hấp dẫn không?”
Bởi vì lúc ấy Tô Dung đi phía trước Tạ Kha Kha, nên cậu ta gật đầu một cách chắc chắn: “Ít nhất là trước khi tôi ngất xỉu, có lẽ ‘ Cà phê ’ cũng bị dụ dỗ giống như tôi.”
Có được đáp án khẳng định của cậu ta, Tôn Dương lẩm bẩm: “Vậy nói cách khác, trên tay ‘ Cà phê ’ có lẽ có đạo cụ duy trì lý trí, hoặc lúc trước cô ấy đã được nâng cao tinh thần lực.”
“Đúng rồi, cậu nói ‘ Cà phê ’ tự xưng là‘ Tiểu Nhất ’?”
Tạ Kha Kha gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng vậy, tuy nhiên có lẽ là một cái tên giả. Có một người đàn ông trong quái đàm thấy cô ấy nói như vậy, cũng nói một cái tên giả là ‘ Tiểu Nhị ’!”
Đối với người tên “Tiểu Nhị” này Tôn Dương không hề có chút hứng thú nào, ánh mắt anh ta tập trung tất cả lên trên người “Cà phê”: “Cậu cảm thấy ‘ Cà phê ’ là người như thế nào?”
“Có lẽ là một đại lão ít nói, tàn nhẫn?” Tạ Kha Kha cố gắng nhớ lại lời nói và hành vi của Tô Dung “Vô cùng thông minh, rõ ràng mọi người đều hành động cùng với nhau, nhưng cô ấy lại có được rất nhiều tin tức so với chúng tôi.”
Nghe câu nói này, Tôn Dương vội vàng nói: “Cụ thể một chút, cậu thấy cô ấy làm thế nào để lấy được nhiều tin tức hơn so với mọi người?”
Tạ Kha Kha tùy tiện nêu lên một ví dụ trong quái đàm: “Ví dụ như những du khách dân địa phương đó, trong lúc tôi và những người khác đều không biết tình huống của bọn họ như thế nào, ‘Tiểu Nhất’… À không, là ‘ Cà phê ’ cũng đã biết không nên bị ảnh hưởng bởi hành vi của bọn họ.”
Cậu ta lặp lại những gì Tô Dung đã nói với ‘Đầu con nhím’ khi gã muốn dùng dân địa phương để làm bia đỡ đạn.
Tôn Dương vừa nhanh chóng ghi chép lại, vừa đưa ra kết luận của bản thân: “Sức quan sát rất nhạy bén, hơn nữa thật sự rất thông minh, rất toàn diện. Người này rất ít nói chuyện sao? Hay tương đối độc miệng?”
Do dự một chút, Tạ Kha Kha dùng sức gật đầu, đồng thời khoa tay múa chân: “Cô ấy là loại người… Tuy rằng nói ít nhưng mỗi câu nói đều vô cùng sâu sắc, cũng độc miệng.”
Tôn Dương ngồi dậy, nói thì thầm với tờ giấy: “Lời ít nhưng độc miệng, thông minh nhạy bén, hơn nữa… Thích giúp đỡ mọi người, là như thế này sao?”
Luôn có cảm giác nói ít nhưng độc miệng và hòa thuận vui vẻ giúp đỡ người khác là hai điều trái ngược với nhau, Tạ Kha Kha gãi gãi đầu, không quá xác định: “Có lẽ là vậy? Dù sao thì cô ấy thật sự là người tốt!”
Thông qua những gì cậu ta vừa mới kể, Tôn Dung cũng cho rằng có lẽ Tô Dung là người tốt. Nói như vậy, luận điểm lúc trước bọn họ cùng phỏng đoán “‘ Cà phê ’ sẽ đuổi tận giết tiệt tổ điều tra viên” đã bị lật đổ.
“Đáng tiếc không thể nhìn thấy cô ấy đã làm thế nào để giải quyết nguồn ô nhiễm.” Đối với điều này Tôn Dương vẫn có chút tiếc nuối, nhưng lần này bọn họ đã đạt được rất nhiều manh mối.
Mắt thấy đã sắp đến trường học, anh ta bảo Tạ Kha Kha đánh thức Tô Dung, sau đó dặn dò: “Về phần tin tức về thân phận của ‘ Cà phê ’, hy vọng bạn học Tạ Kha Kha hãy bảo mật thật tốt, đừng nói cho bất kỳ ai, nếu không các người sẽ phải gánh vác trách nhiệm.”
Tiếp theo anh ta cho hai người họ một số điện thoại: “Đây là phương thức liên hệ của xã trưởng đoàn xã quái đàm đại học Q, anh ta đã trải qua bốn quái đàm, rất lợi hại. Có việc có thể tìm anh ta. Mặt khác bạn học Tạ Kha Kha, sau này có khả năng người của ‘Cục điều tra quái đàm ’ sẽ liên lạc với cậu, người liên hệ với cậu, cậu không nên bỏ lỡ tin nhắn của bọn họ.”
Trở thành điều tra viên tinh anh, cho dù việc tiêu diệt nguồn ô nhiễm lần này không liên quan đến cậu ta, nhưng cũng rất có khả năng cậu ta sẽ trở thành nhân viên tầng dưới chót của "Cục điều tra quái đàm”.
Đương nhiên cho dù là nhân viên tầng dưới chốt, địa vị xã hội cũng sẽ được đề cao rất nhiều.
Xuống xe, Tô Dung và Tạ Kha Kha liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau đi về phía đại học Q.
---
Tuy đã nói là đi học, nhưng trên thực tế thời gian nhập học vẫn còn khoảng 1 tuần nữa. Cũng may ký túc xá đã mở, không cần lo lắng vấn đề chỗ ở.