Đại học Q chính là đại học tốt nhất cả nước, diện tích đương nhiên không hề nhỏ. Phong cảnh thật sự rất đẹp, đi dạo cũng không hề cảm thấy nhàm chán.
Tạ Kha Kha là đồng hương duy nhất cùng Tô Dung rời xa quê hương đến đại học Q đi học, mỗi ngày đều đến chơi với cô.
Trên phương diện ăn nhậu chơi bời này cậu ta thật sự rất giỏi, lúc này mới tới trường học không được mấy ngày, cậu ta đã biết rõ tất cả mấy quán ăn ngon ở gần đó.
Hai người đi ăn bún ở một quán nhỏ trong khu phố thương mại, Tạ Kha Kha gọi một suất siêu xa hoa bao gồm đậu hủ cá, thịt xông khói, nấm kim châm và thêm cả rau xanh. Vì thế khi tô bún của Tô Dung được bưng lên, cậu ta chỉ có thể mỏi mắt trông mong.
Tuy nhiên từ trước đến nay miệng của tên nhóc này không bao giờ chịu ngồi yên, liên tục thì thầm: “Nghe nói còn có mấy cửa hàng bán đồ ăn rất ngon, nhưng phải chờ đến khi khai giảng mới khai trương, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi ăn đi!”
Tô Dung nuốt xuống một ngụm bún, ngẩng đầu rất có hứng thú hỏi: “Bạn cùng phòng của cậu đã đến rồi sao?”
“Không có.”
“Vậy sao cậu lại có được những tin tức này?”
Nói đến việc này Tạ Kha Kha lập tức đắc ý nói: "Cậu cũng không nhìn xem tôi là ai? Lúc trước ba của tôi đã mua một căn phòng ở gần đây cho tôi, thuận tiện cũng hỏi thăm rõ ràng tình hình xung quanh đây.”
Tô Dung lập tức cười không nổi. A, kẻ có tiền thật độc ác!
Tạ Kha Kha không chú ý đến nụ cười giả tạo của Tô Dung, tiếp tục nói: “Mặt khác là do lúc trước khi tôi ăn cơm ở canteen, và chạy bộ trong sân tập thể dục nói chuyện phiếm với các đàn anh nên biết được .”
Nói đến chạy bộ chuyện này, Tô Dung cũng có chút tinh thần, vừa gắp đũa bún hơi nguội, vừa thuận miệng nói: “Cậu chạy bộ lúc mấy giờ? Ngày mai tôi đi chạy bộ với cậu!”
Tuy rằng cô đã được nâng cao tốc độ, nhưng thứ như chạy bộ vẫn phải xem xét sức chịu đựng. Rèn luyện thường xuyên chắc chắn sẽ không sai, kiếp trước cô chưa từng bỏ qua việc này.
“6 giờ, chạy một giờ sẽ trở về chuẩn bị, sau đó đến tiết học sớm lúc 8 giờ.”
Tạ Kha Kha nói: “Nghe nói sau này Xã đoàn quái đàm cũng sẽ tổ chức chạy bộ rèn luyện, đến lúc đó nói không chừng sẽ phải điều chỉnh lại.”
“Đây là việc cậu biết được từ Mai Lạc sao?” Làm điều tra viên trực thuộc Xã đoàn quái đàm, Tô Dung có thể tin được sự bảo mật ở đây. Đây không phải tin tức có thể tùy tiện lấy được của một người.
Quả nhiên, Tạ Kha Kha gật gật đầu: “Là Mai Lạc nói cho tôi biết, người đó còn nói sau khi khai giảng chắc chắn sẽ rất bận rộn, yêu cầu chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.”
“Sẽ bận rộn hơn sao?” Tô Dung có chú nghi hoặc: “Xã đoàn quái đàm cũng không thể yêu cầu chúng ta thông quan quái đàm, ngoại trừ rèn luyện ở bên ngoài, thì còn có việc gì chứ?”
Nhưng Tạ Kha Kha cũng không biết: “Tôi đã hỏi anh Mai, anh ấy nói trước mắt không thể tiết lộ”
“Như vậy à… Từ từ? Anh Mai? Anh?” Tô Dung đột nhiên trừng lớn đôi mắt, “Mai Lạc là đàn ông hả?”
“Đúng vậy!” Tạ Kha Kha tỏ vẻ đương nhiên gật đầu, sau đó kinh ngạc hỏi: "Cậu không biết sao?”
Khóe miệng Tô Dung run rẩy: “Vậy tại sao ảnh đại diện của anh ấy lại là đầu mèo, còn tự đặt biệt danh cho mình à 'Neeko-chan’?”
Như vậy ai mà không hiểu lầm chứ!
Cái này Tạ Kha Kha cũng không biết, cậu ta nhìn người cũng không để ý ấn tượng gì, lúc ấy cứ trực tiếp hỏi giới tính của Mai Lạc.
Bất đắc dĩ thở dài, Tô Dung nhanh chóng bỏ qua chủ đề khiến người ta xấu hổ này, nói: “Đúng rồi, ‘Cục điều tra quái đàm’ có đến tìm cậu không?”
“Có tìm.” Cậu ta trả lời không hề giấu diếm, tùy tiện nói: “Tuy nhiên bọn họ nói để tôi trở thành điều tra viên tinh anh thì có hơi đơn giản, cho nên quyết định nếu tôi có thể thông quan một lần nữa, thì có thể cho tôi gia nhập.”
Điều tra viên tinh anh từng tiêu diệt nguồn ô nhiễm thật ra cũng không chắc chắn sẽ lợi hại hơn điều tra viên bình thường, đặc biệt là những điều tra viên bình thường đã trải qua nhiều quái đàm.
Sở dĩ “Cục điều tra quái đàm” chấp nhất với việc tuyển chọn điều tra viên tinh anh như vậy, nguyên nhân quan trọng hơn chính là vì muốn có được kinh nghiệm tiêu diệt nguồn ô nhiễm từ bọn họ. Từ trước đến nay không ai có thể cân nhắc thấu đáo hình thái và vị trí của nguồn ô nhiễm, nhưng nếu là điều tra viên từng có kinh nghiệm, lại muốn tìm kiếm nguồn ô nhiễm, cũng sẽ dễ dàng hơn người khác rất nhiều.
Huống hồ bọn họ còn có được khen thưởng khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm, đó chắc chắn là thứ tốt!
Sau khi Tạ Kha Kha nhận được khen thưởng cũng đã nói với Tô Dung, đó là một cái xúc xắc. Tác dụng cụ thể là gì thì Tô Dung không hỏi, nhưng cô rất rõ ràng, với giá trị may mắn đạt Max của Tạ Kha Kha, hơn nữa lại có thêm cỏ bốn lá may mắn. Loại xúc xắc này chính là đạo cụ may mắn do trời chọn cho cậu ta.
Trở lại ký túc xá, Tô Dung ngoài ý muốn phát hiện kí túc xá đã có thêm một cô gái. Bím tóc đen dày, làn da màu bánh mật, mang kính đen, mặc một cái áo lông vũ thoạt nhìn chất lượng không tốt lắm, đang khom lưng dọn dẹp giường đệm của chính mình.
Nghe thấy ở cửa truyền đến tiếng động, cô ấy xoay người, nhanh chóng đoán được thân phận của Tô Dung, có chút ngượng ngùng nắm lấy góc áo: “Chào cậu, tôi là Lý Cầm Phương học khoa tài chính, cũng ở ký túc xá này.”
Tô Dung lộ ra một nụ cười thân thiện: “Chào cậu, tôi là Tô Dung khoa tâm lý, thật vui khi quen biết cậu.”
Lý Cầm Phương có chút hoảng loạn vỗ vỗ đôi tay dính bụi vào quần áo mình, sau đó liền ngồi xổm xuống lục rương hành lý: “Tôi có mang theo một số đặc sản ở quê hương, cậu…”