Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 123

Chương 123 -
Chương 123 -

“Không cần không cần!” Tô Dung vội vàng ngăn lại: "Cậu cứ thu dọn trước đi, chờ sau khi hai người còn lại đến thì lại đưa một lượt, nếu không cứ đưa lần lượt cũng rất rắc rối.”

Cô nói rồi đi về giường của chính mình, tự nhiên hỏi: “Quê tôi ở thành phố H, còn cậu ở đâu?”

Nói đến cũng khéo, ở thế giới cũ cô cũng ở thành phố H, không nghĩ tới đi đến thế giới này cũng là thành phố H. Chỉ là thành phố H này và thành phố kia không hề giống nhau, nếu không cô sẽ dọn nhà trong đêm ngay.

Nghe được cô cũng đến từ nơi khác, rõ ràng Lý Cầm Phương đã thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tôi ở thành phố W, nghĩ đến sớm một chút để dọn dẹp, không ngờ cậu còn đến sớm hơn.”

“Tình huống của tôi có chút đặc biệt.” Tô Dung cũng không muốn nói nhiều về chuyện của mình: “Thành phố W là tỉnh tổ chức kỳ thi đại học rất lớn, cấp ba có lẽ cậu rất bận rộn đúng không?”

Đề tài chung luôn dễ dàng kéo gần khoảng cách giữa hai cô gái, sau khi hai người cùng nhau phàn nàn về chế độ thi đại học hiện tại của Hoa Hạ, quan hệ của hai người đã thân thiết hơn không ít, Lý Cầm Phương cũng không còn khép nép co quắp như vừa rồi.

Đương nhiên là Tô Dung cố ý làm như vậy, so với bạn nối khố, cô thật sự không am hiểu việc kết giao với người khác. Nhưng một người lớn đã trưởng thành đối mặt với một nữ sinh ngây thơ vừa vào đại học, tất nhiên cũng rất thành thạo.

Tuy rằng cũng không được mấy phần là thật lòng, chỉ là thái độ của bạn cùng phòng luôn khép nép cũng sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí của kí túc xá, cô không hy vọng không khí ở kí túc xá quá khó ở, cho nên đã giúp một việc nhỏ.

—— Nếu có thể nói chuyện vài câu với bạn cùng phòng, đối với những người không quá tự tin, lại vừa mới đến thành phố lớn mà nói, có thể khiến họ tự tin hơn rất nhiều.

Hy vọng hai người bạn cùng phòng khác cũng dễ ở chung một chút, đại học năm nhất không chép ở bên ngoài.

Nằm ở trên giường, cô lại bắt đầu nhớ lại việc của Bạch Liễm. Cuối cùng thì tên này có thân phận gì chứ? Giả dạng thành “Tiểu Nhị” để xuất hiện, chỉ vì liếc nhìn cô một cái thôi sao?

Tới gần trước khai giảng một ngày, hai người khác trong ký túc xá cũng đã đến đông đủ. Cả hai đều là người địa phương, một người gọi là Điền Khinh Khinh, một người khác là Tôn Giai Kỳ.

Điền Khinh Khinh là một nữ sinh gia đình khá giả có tính tình không tệ, tuy rằng không tránh được một ít tật xấu của tiểu thư nhà giàu, nhưng ra tay rất rộng rãi. Lý Cầm Phương giúp cô ấy thu dọn giường đệm, cô ấy liền hào phóng cho Lý Cầm Phương một trăm tệ. Mỗi ngày giúp cô ấy mua cơm cũng sẽ nhận được tiền boa.

Tuy rằng Tôn Giai Kỳ có chút không thích hành vi này của cô ấy, nhưng rõ ràng Lý Cầm Phương rất thích thú, hoàn toàn không ngại việc trở thành bảo mẫu cho cô ấy.

Về phần Tô Dung, cô rất ít khi chủ động hỗ trợ việc gì, cũng không thu tiền. Nhưng đối với hành vi của Điền Khinh Khinh cô cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng là kẻ muốn cho người muốn nhận, cũng không ảnh hưởng gì đến cô. Đều là người trưởng thành rồi, có thể tự mình chịu trách nhiệm với hành vi của mình, cô nhọc lòng làm gì chứ?

Ban đêm ký túc xá nữ nói chuyện cùng nhau, vẫn chưa khai giảng nên tất nhiên sẽ không nói về các mối quan hệ xung quanh. Nếu nói về thành tích, mọi người đều là sinh viên tài năng của đại học Q, thành tích tốt nhất là Lý Cầm Phương, cô ấy chính là thủ khoa của khối khoa học tự nhiên ở tỉnh khi thi đại học, thật sự trên người cũng có chút bản lĩnh. Thành tích của Tôn Giai Kỳ cũng rất ổn, còn Điền Khinh Khinh thì được tuyển thẳng.

Về phần Tô Dung, cô cũng là Thủ khoa của thành phố H. Trên thực tế thành tích cả hai đời của cô đều không tệ, nếu không cũng sẽ không đậu vào trường đại học Q.

Sau khi nói về thành tích, kí túc xá đột nhiên im lặng, Tôn Giai Kỳ đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Các cậu cảm thấy quái đàm quy tắc như thế nào?”

Tuy rằng quái đàm quy tắc buông xuống đã mười năm, cho dù mỗi năm đều có rất nhiều người chết trong quái đàm, lại có một số ít người có thể thông quan quái đàm trở thành điều tra viên, nhưng dân số trên trái đất thật sự vô cùng nhiều, cho nên hầu hết mọi người đều cách quái đàm quy tắc rất xa.

Đừng thấy trong một lớp cấp ba của Tô Dung có đến hai điều tra viên (Tô Dung+ Tạ Kha Kha), nhưng trên thực tế ở ngôi trường cấp ba của nguyên chủ, bao gồm cả hai người bọn họ, cho đến tận bây giờ chỉ mới có ba điều tra viên xuất hiện.

Nhưng cho dù là như thế, quái đàm quy tắc vẫn luôn là đề tài khiến mọi người trò chuyện say sưa. Tựa như việc nếu bạn đột nhiên biết thế giới này có nữ pháp sư tồn tại, như vậy cho dù trong mười nghìn người chẳng có một ai là nữ pháp sư, bạn cũng có thể thảo luận về nó mỗi ngày.

Tình huống của điều tra viên còn nguy hiểm hơn cả nữ pháp sư.

Điền Khinh Khinh nghe vậy lập tức trở nên hứng thú: “Nghe nói trong thế giới quái đàm chỗ nào cũng có sương mù và quỷ quái, người dân sống ở nơi đó cũng có rất nhiều năng lực đặc biệt. Tôi thật sự muốn vào xem thử, chắc chắn thế giới đó rất thú vị.”

“Nhưng cũng rất nguy hiểm đấy…” Lý Cầm Phương nhỏ giọng nói, hiếm thấy việc cô ấy mở miệng phản bác kim chủ của mình: "Không phải chính phủ đã nói những người tiến vào quái đàm quy tắc, mười người thì không còn một sao?”

Mười người không còn một thật ra đã là cách nói dễ nghe, trên thực tế một trăm người không có ai sống sót đi ra cũng là chuyện bình thường. Tiến vào quái đàm quy tắc rất dễ chết của đoàn, không thể phân biệt đâu là quy tắc sai, nói sai một câu, làm sai một việc, đều có khả năng dẫn đến cái chết.

Bình Luận (0)
Comment