Nếu có khả năng, cô ấy không hề muốn trở thành điều tra viên một chút nào. Lúc trước khi vẫn chưa trở thành điều tra viên, còn vô cùng mong muốn có thể trở thành điều tra viên đi đến thế giới khác, nhưng chờ đến khi thật sự tiến vào quái đàm quy tắc, mới biết được bên trong nguy hiểm thế nào. Nghĩ đến bản thân vẫn còn phải tiếp tục tiến vào quái đàm quy tắc, rõ ràng nữ sinh đã cảm giác được mình không sống được bao lâu.
Phòng học trở nên yên tĩnh, Mai Lạc một tay chống lên bàn trầm mặc trong chốc lát mới nhẹ giọng nói: “… Có lẽ là trò đùa dai của các vị thần”
“Thật đau khổ quá Tô Dung. ” Tạ Kha Kha vẫn luôn sáng sủa như ánh Mặt Trời cũng hiếm khi trầm giọng nói: “Sao thế giới này lại biến thành như vậy chứ?”
Tô Dung không có lên tiếng, con ngươi giấu dưới lớp mũ lưỡi trai đen sâu như giếng cổ không hề gợn sóng, nhìn qua hoàn toàn không có chút đồng tình nào.
Cô vốn dĩ không phải người của thế giới này, đương nhiên cũng không giống với những người khác, cảm thán khi thời đại hòa bình chuyển đổi thành thời đại đầy ma pháp huyễn hoặc.
Huống hồ thế giới của cô cũng không an toàn hơn thế giới này bao nhiêu, những tội phạm hung ác cực kỳ và những tên cảnh sát trợ trụ vi ngược đó cũng không an toàn hơn quái đàm quy tắc là bao. Hai thế giới đều hoang đường giống như vậy, đối với cô mà nói, cùng lắm cũng chỉ là nhảy từ trò đùa dai này sang trò đùa dai khác mà thôi.
Không bị tình cảm ảnh hưởng, tư duy của cô càng bình tĩnh, cô có thể dễ dàng nhìn ra những video này không tiết lộ quá nhiều nội dung thực tế, nhưng đánh chiêu bài tình cảm thật sự không tệ chút nào.
Kết thúc cuộc họp, Mai Lạc nghiêm túc nhắc nhở mọi người: “Nội dung hoạt động của Xã đoàn quái đàm, cùng với các thành viên của câu lạc bộ, tuyệt đối không thể nói cho người khác biết, cho dù đó là người thân thiết nhất cũng không được. Nếu bạn nói cho người khác biết, bị bỏ tù chỉ là việc nhỏ, nếu bị tín đồ tà giáo bắt đi mới thật sự rắc rối.”
Bởi vì còn có việc phải sắp xếp, Tô Dung để Tạ Kha Kha đi về trước, chính mình ở lại phòng học. Mai Lạc rút USB ra, tùy tiện kéo một cái ghế nhựa, ngồi đối diện với Tô Dung, cợt nhả nói: “Đừng nghiêm túc như vậy chứ, chúng tôi rất dân chủ!”
Tô Dung ngoài cười nhưng trong không cười cong cong khóe miệng: “Đã 9 giờ rồi đấy Xã trưởng.”
Ho khan một tiếng, Mai Lạc cuối cùng không hề cãi cọ: “Về vấn đề việc học của em, trường học cho em hai lựa chọn. Cái thứ nhất chính là giống như những người khác, không cần lo lắng việc đi học hay thi cử gì đó, chúng tôi sẽ không để em trượt tốt nghiệp.”
Nói xong thấy Tô Dung không có phản ứng, đành phải tiếp tục nói: “Lựa chọn thứ hai chính là em sẽ đi học giống như những học sinh bình thường khác, thành tích gì đó cũng dựa vào chính bản thân em. Nhưng có một ít chương trình học sẽ trùng với hoạt động của câu lạc bộ, chúng tôi sẽ giúp em tạm hoãn, cố gắng không ảnh hưởng đến việc học của em.”
Cho dù sau khi trở thành điều tra viên, hoàn toàn có thể không lo cơm áo. Nhưng với một sinh viên giỏi có thể thi đậu đại học Q, bọn họ cũng không muốn người ta chỉ vì quái đàm quy tắc mà từ bỏ ước mơ của mình.
Tô Dung quyết đoán đưa ra lựa chọn: “Tôi chọn cái thứ hai.”
“Lựa chọn thứ hai thật sự rất khó khăn, nếu chọn nó em phải quan tâm đến cả hai thứ việc học và quái đàm.” Đối với sự lựa chọn của cô, Mai Lạc chỉ cảm thấy ngoài ý muốn, anh ấy có thể hiểu được tình và lý bên trong nhưng lại không nhịn được khuyên bảo.
Rốt cuộc xử lý việc học không tốt cũng không sao cả, dù gì thì tương lai cũng đã được đảm bảo. Nhưng nếu không xử lý tốt quái đàm, vậy có thể sẽ đánh mất cả mạng sống của mình.
Nhưng tâm ý Tô Dung đã quyết: “Em vất vả học tập 18 năm, không phải chỉ muốn dừng lại ở đại học Q.”
Cho dù cô hay là nguyên chủ, trước nay mục đích nỗ lực học tập đều là vì lý tưởng của bản thân, chứ không phải chỉ vì thân phận của một sinh viên đại học Q.
Thật ra cô muốn học hỏi càng nhiều kiến thức hơn, trở thành thám tử xuất sắc nhất. Như vậy hiện tại, ở một thời đại không cần đến thám tử như thế này, cô và nguyên chủ giống nhau, hy vọng bản thân có thể trở thành bác sĩ tâm lý xuất sắc nhất.
Thấy thái độ kiên định của cô, Mai Lạc không khuyên can nữa, nở một nụ cười rất đẹp trai: “Nghe nói em học khoa tâm lý, cố gắng học tập nhé, tương lai mở phòng khám, anh sẽ đến ủng hộ em!”
Rèn luyện hằng ngày không có gì thú vị, cuộc sống ở kí túc xá cũng bình yên không gợn sóng. Ký túc xá của cô dường như đã ngấm ngầm chia thành ba phe phái, kim chủ Điền Khinh Khinh và bảo mẫu Lý Cầm Phương là một tổ hợp, Tôn Giai Kỳ nhìn không quen hai người bọn họ một người kiêu căng ngạo mạn một người khom lưng bó gối, về phần Tô Dung, cô một mình một phía.
Giữa trưa thứ bảy, canteen.
Tôn Giai Kỳ ngồi ở đối diện đang lải nhải kể ra những bất mãn của mình: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ rất bất thường sao? Chỉ cần tôi nhìn thấy dáng vẻ Lý Cầm Phương khom lưng bó gối với Điền Khinh Khinh, trong lòng lập tức phát cáu!”
Tô Dung vừa gắt một miếng sushi đưa lên miệng, vừa thuận miệng đồng ý. Cô đã sớm biết Tôn Giai Kỳ mời cô ăn cơm là vì oán giận hai người còn lại trong ký túc xá, nhưng cũng không quan trọng, cô là một người lắng nghe đủ tư cách, rất biết cách nghe tai này ra tai khác, Tôn Giai Kỳ oán giận thế nào cũng được, cô vẫn luôn lù lù bất động.
Hành vi có lệ như thế đương nhiên khiến nữ sinh rất tức giận. Tôn Giai Kỳ gõ một cái xuống bàn: “Tô Dung! Rốt cuộc cậu có nghe tôi nói chuyện không vậy hả?”