Ăn của của người ta, Tô Dung nể tình miếng sushi có giá trị đắt đỏ, cô nuốt cơm nắm xuống: “Đang nghe đang nghe, hai người bọn họ kẻ muốn cho người muốn nhận, cậu không cần quan tâm đến họ đâu.”
“Nhưng tôi lại nhìn không thoải mái, cậu nói xem hà tất gì Lý Cầm Phương phải làm như vậy! Giống như kém hơn người ta một bậc!” Nhận được câu trả lời Tôn Giai Kỳ lập tức nói, muốn lôi kéo một đồng minh.
“Có gì mà tất yếu?” Tô Dung cười một tiếng: “Như vậy đi, tôi tính cho cậu nghe một chút nhé. Mỗi ngày Lý Cầm Phương đều mưa cơm giúp Điền Khinh Khinh, Điền Khinh Khinh liền hào phóng cho cô ấy thêm mười mấy tệ, một ngày ba lần thì cứ tính là 30 tệ đi. Giúp cô ấy lấy nước cũng nhận được 10 tệ, đóng dấu tài liệu cũng là mười tệ. Mỗi tuần Điền Khinh Khinh còn cho Lý Cầm Phương thêm một trăm tệ để hỗ trợ cô ấy. Một tháng tính thử cũng gần một nghìn sáu tệ.”
Nhìn biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của Tôn Giai Kỳ, cô lại cúi đầu gắp thức ăn: “Một tháng có thêm một khoản thu nhập 1600, cậu thấy chướng mắt nhưng những người khác thì sao?”
“Tôi không nghĩ cô ấy lại cho nhiều như vậy…” Lời nói thật này thật sự đã dọa Tôn Giai Kỳ, nhà cô ấy cũng khá giả, nhưng phí sinh hoạt một tháng cũng chỉ có hai nghìn. Tiền boa một nghìn sáu cũng giống như phí sinh hoạt một tháng, thật sự quá xa xỉ rồi!
Vốn dĩ cô ấy chỉ cho rằng Điền Khinh Khinh chỉ cho ơn huệ nhỏ, không ngờ rằng thế nhưng người ta lại cho nhiều tiền như thế.
Tô Dung liếc nhìn cô ấy một cái: “Nếu cậu hỏi thêm một câu thì sẽ không hiểu lầm như vậy, người đậu đại học Q có ai là kẻ ngốc chứ? Nếu không phải có được lợi ích, vì sao người ta lại tự nguyện làm bảo mẫu chứ?”
Bị cô nói như vậy, Tôn Giai Kỳ cũng cảm thấy mình quá lỗ mãng, chỉ bằng dựa vào suy nghĩ của mình mà phán đoán người khác: “… Tôi sai rồi, khi trở về tôi sẽ xin lỗi và làm hòa với Điền Khinh Khinh.”
Lúc trước bởi vì hiểu lầm này, cô ấy thường xuyên âm dương quái khí với Điền Khinh Khinh. Hiện tại nếu đã biết bản thân hiểu lầm, đương nhiên muốn đi xin lỗi người ta.
Đột nhiên cô ấy nhớ ra điều gì đó: “Sao cậu lại biết những việc này? Cậu đi hỏi sao?”
Phải biết rằng từ trước đến nay trong ký túc xá Tô Dung luôn là người tự do bên ngoài. Thoạt nhìn tính tình cũng không tệ, nhưng ba người còn lại đều mơ hồ cảm nhận được cô không hề dễ chọc.
Người như vậy sẽ chủ động đi hỏi những vấn đề này sao? Cảm giác không thể tưởng tượng được!
Nhưng rõ ràng là do cô ấy suy nghĩ nhiều, Tô Dung lạnh nhạt nói: “Việc này không phải rất dễ dàng quan sát được sao?”
“Sao… Quan sát như thế nào?” Tôn Giai Kỳ vô tình bị khí thế giả trang của cô dọa sợ.
“Mấy ngày nay khi đi học, chất lượng cuộc sống của Lý Cầm Phương rõ ràng đã tốt lên. Từ ngày đầu tiên, cô ấy đã rất ân cần làm việc cho Điền Khinh Khinh. Mỗi khi nhận cô Điền Khinh Khinh đều thuận miệng nói một câu ‘ chuyển cho cậu 50 tệ nhé ’, ngày đầu tiên khi đưa nước cô ấy cũng nói thế. Trên bàn Lý Cầm Phương còn có sổ sách, thường xuyên viết mấy thứ liên quan…” Thuận miệng nói mấy manh mối, Tô Dung cầm nước lên uống một ngụm để thấm giọng.
Tôn Giai Kỳ đã nói không ra lời, cô ấy không hề nghĩ đến vậy mà lại có nhiều manh mối như vậy, còn cô ấy lại như người mù chưa từng phát hiện cái nào.
Không, rõ ràng là do Tô Dung quá lợi hại đúng không? Người bình thường sao lại chú ý và nhớ kỹ những thứ này chứ?
Ăn xong hai ngụm cuối cùng, Tô Dung rút một tấm khăn giấy ra lau miệng: “Tôi đi trước đây, chờ lát nữa còn có việc”
“Cậu lại tham gia hoạt động của câu lạc bộ đó à?”
“Ừ.”
Nhìn bóng dáng cô gái mặc đồ đen rời đi, Tôn Giai Kỳ một tay chống cằm: “Câu lạc bộ gì chứ, sao lại bận rộn như vậy? Thật sự là cô ấy bị lừa rồi?”
Hôm nay là cuối tháng, cũng chính là ngày được đi đến thế giới quái đàm.
Khi thời gian hẹn trước buổi chiều đã đến, các sinh viên năm nhất của câu lạc bộ bao gồm cả Tô Dung đều đã đến đợi trước khoảng nửa tiếng.
“A a a a! Thật kích động đó Tô Dung! Chúng ta sẽ lập tức đi vào thế giới quái đàm!” Tạ Kha Kha kích động đi qua đi lại, rất giống người mắc chứng tăng động.
Tô Dung nhìn đến mệt mỏi, đơn giản ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng bước chân đàn ông mạnh mẽ vang lên, Tô Dung mở mắt, quả nhiên nhìn thấy Mai Lạc đang đi vào. Anh ấy đứng ở trên bục giảng vỗ vỗ tay: “Mọi người đều đã đến đông đủ rồi, hiện tại xếp thành hàng đi theo tôi đến phòng thí nghiệm ngầm của trường chúng ta, trên đường đi tôi sẽ nói cho các bạn biết những điều cần chú ý.”
Đi trên con đường nhỏ trong trường, Mai Lạc thong thả ung dung giới thiệu: “Có lẽ các bạn đã biết, nhân loại ở thế giới hiện thực, đặc biệt là điều tra viên đều có hơi thở rất hấp dẫn quỷ quái, ‘ ăn ’ chúng ta xong thì thực lực của chúng có thể tăng mạnh. Cho nên nếu tùy tiện tiến vào thế giới quái đàm, chúng ta sẽ nhanh chóng bị quỷ quái bao vây.”
Những điều này giống với những gì Tiểu Dương trong quái đàm xe taxi đã nói, Tô Dung không khỏi gật gật đầu.
“Tuy nhiên may mắn thay các quốc gia của chúng ta đã cùng nhau hợp lực nghiên cứu ra một loại máy móc, có thể che giấu mùi vị của nhân loại, diện tích lớn nhất có thể bao trùm một tiểu khu. Nhưng cái máy đó thật sự quá cồng kềnh, cho nên chúng ta không có cách nào làm ra một bản sao. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chúng ta chỉ có thể chiếm được một tiểu khu trong thế giới quái đàm”
“Vì sao chứ?” Tạ Kha Kha ngây ngốc hỏi: “Quỷ quái không cảm nhận được hơi thở của chúng ta, chúng ta đánh bọn chúng không phải sẽ dễ hơn sao?”