Một nữ sinh bên cạnh nghe cậu ta nói vậy thì giở khóc giở cười: “Là bởi vì có cái máy đó, quỷ quái sẽ không biết chúng ta đã chiếm được tiểu khu đó!”
“Nếu lỡ như quỷ quái cũng vừa lúc đến đây thì sao?” Cậu ta truy vấn.
Mai Lạc đi tuốt đằng trước quay đầu trả lời: “Vậy dời trận địa đi, nhân loại trong thế giới quỷ quái này tử vong rất thường xuyên, phòng trống rất nhiều.”
“Anh nói nghe hèn mọn quá…” Tạ Kha Kha nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tô Dung không chịu được nữa, mở túi ra lấy một cái bánh mì nhỏ ra chặn miệng cậu ta lại.
Mai Lạc giả vờ không nghe thấy, tiếp tục giới thiệu: “Khụ, tuy rằng có phạm vi mà máy móc bao trùm, nhưng trên thực tế hơi thở nó có thể che giấu cũng có hạn chế, nhiều nhất chỉ có thể cùng lúc che giấu 500 người. Cho nên khi thành lập lãnh địa, số người tiến vào thế giới quái đàm của các quốc gia đều có sự khác nhau. Cuối cùng mọi người đã quyết định dùng số lượng nguồn ô nhiễm mà quốc gia đó đã tiêu diệt để quyết định số lượng người tiến vào, quốc gia của chúng ta có 53 vị trí trống, chiếm vị trí thứ nhất!”
“Quốc gia của chúng ta có 53 điều tra viên tinh anh sao?” Một người kinh ngạc hỏi: “Tôi nhớ rõ trên diễn đàn quái đàm đã nói, trên toàn thế giới chỉ có 200 điều tra viên tinh anh!”
Rõ ràng đây chính là một vấn đề cực kỳ ngu ngốc, một nam sinh bên cạnh ghét bỏ nói: "Chẳng lẽ cậu cho rằng một người chỉ có thể tiêu diệt một nguồn ô nhiễm sao? Chỉ là điều tra viên ‘ Cà phê ’ cực kỳ nổi bật gần đây, đã có thể tiêu diệt tận ba nguồn ô nhiễm!”
“Cái gì gọi là ‘ chỉ là ’ hả? Chẳng lẽ cậu cho rằng tiêu diệt nguồn ô nhiễm rất dễ dàng sao? Dám khinh thường đại thần ‘ Cà phê ’ như vậy, có bản lĩnh thì cậu cũng tiêu diệt một nguồn ô nhiễm đi!” Nữ sinh lúc trước nói chuyện với Tạ Kha Kha lập tức quay đầu chất vấn.
Tô Dung nhớ rõ cô ấy, dù sao trong mười hai người mới cũng chỉ có 4 nữ sinh. Cô ấy tên là Liễu Đình Nhã, là người đứng đầu trong các nữ sinh. Tô Dung không ngờ rằng cô ấy lại bảo vệ “Cà phê” mà cô ấy không hề quen biết.
Nam sinh bị nói như vậy lập tức không nhịn được, nói không lựa lời: “Ai biết cái tên ‘ Cà phê ’ đó tiêu diệt nguồn ô nhiễm thế nào chứ? Cậu bảo vệ hắn như vậy, không phải là coi trọng người ta chứ? Ngay cả nhìn như thế nào, là nam hay nữ cũng không biết, cậu thật sự quá thèm khát!”
“Cậu!” Liễu Đình Nhã tức giận, Tô Dung đi qua ngăn cô ấy lại, bản thân cô đang ở đây, không có lý nào lại để người khác khinh bỉ người đã bảo vệ mình.
“Người ta tiêu diệt nguồn ô nhiễm thế nào thì liên quan gì đến cậu, nhưng người ta lợi hại hơn cậu thì mọi người đều biết. Ồ thật ngại quá, hình như cũng không có người biết cậu là ai đúng không? Nói lại thì, chúng tôi thật sự biết cậu trông như thế nào, là nam hay nữ, nhưng không phải cũng không ai nhìn trúng cậu sao?”
Nam sinh càng tức giận, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên trả lời lại như thế nào.
“Được rồi! Lý Vĩ cậu câm miệng lại cho tôi!” Mai Lạc nghiêm khắc ngăn cản trò hề này: “‘ Cà phê ’ cũng giống với những điều tra viên tinh anh khác, là anh hùng của đất nước chúng ta. Cho dù hiện tại không biết rõ thân phận của hắn, cậu cũng không thể nói năng lỗ mãng với hắn như vậy. Hơn nữa cậu cũng không thể tùy ý sỉ nhục bạn học nữ! Tôi cảm thấy tố chất của cậu cần phải được khảo chứng lại, hiện tại mời cậu rời khỏi đội ngũ, trở về suy nghĩ lại đi!”
“Chờ đã?” Lý Vĩ kinh hoảng thất thố nói: “Anh không thể làm như vậy! Tôi, tôi chính là điều tra viên! Anh không có quyền…”
“Không, tôi có.” Mai Lạc mỉm cười cắt ngang lời cậu ta: “Tôi không cho cậu đi, cậu lập tức không thể đi. Mặt khác nhắc nhở cậu một chút, đừng bởi vì tôi không cho cậu đi, thì muốn trả đũa, nói việc ở Xã đoàn quái đàm cho người khác biết. Một khi bị phát hiện, mười năm mới bắt đầu lại được. Hiểu không?”
Lý Vĩ không ngờ rằng chỉ vì một lời nói lỡ miệng của mình, cậu ta lập tức mất đi cơ hội tiến vào thế giới quái đàm mà mình mong chờ đã lâu, hơn nữa còn đắc tội Xã trưởng Xã đoàn quái đàm. Cậu ta thật sự hối hận đến mức xanh ruột, không dám nói thêm cái gì nữa, xám xịt rời đi.
Chờ sau khi cậu ta rời đi, lúc này Mai Lạc mới nhìn về phía những người khác, cảnh cáo: “Không được tùy ý sỉ nhục bất cứ một điều tra viên tinh anh nào, thế giới của chúng ta không bị qủy quái xâm chiếm, hoàn toàn dựa vào việc bọn họ tiêu diệt nguồn ô nhiễm. Một khi bị tôi phát hiện, nhẹ thì bị giảm bớt một cơ hội tiến vào thế giới quái đàm. Nặng thì mãi mãi đều không được tiến vào thế giới quái đàm Không cần nghi ngờ quyền lực của tôi, ít nhất trong bốn năm tiếp theo các bạn đều là cấp dưới của tôi.”
Rõ ràng anh ấy rất nghiêm túc, nhưng cả đoàn người đều không có cảm giác sợ hãi. Bọn họ nhìn ra được Mai Lạc đang giữ gìn chính nghĩa một phía, một khi đã như vậy, có cái gì phải sợ hãi chứ?
Rất nhanh sau đó, dưới sự dẫn dắt của anh ấy, mọi người đã đến phòng thí nghiệm ngầm nằm ở phòng học trung tâm của đại học Q. Mai Lạc lấy thẻ trường ra rồi quẹt vào cái máy trên cửa, “Tích” một tiếng, cửa tầng ngầm ầm ầm mở ra.