Phòng thí nghiệm dưới đất gì đó, bên trong cũng không có đồ công nghệ cao, máy móc xuyên không mà đám người Tô Dung tưởng tượng lúc trước.
Mai Lạc xoay bình rượu đặt ở trên bàn 1/4 vòng. Sau đó mở ra trang thứ 38 của một quyển sách ở phía trên nhất của tủ sách, bất ngờ là bên trong có một cái nút.
Anh ấy đè nút xuống, một tiếng ầm vang lên, đột nhiên dưới đất xuất hiện một cái lỗ lớn hình vuông.
Mai Lạc dặn dò: "Sau khi đi xuống sẽ đến thế giới quái đàm, sau khi đi vào không nên phát ra tiếng động lớn hơn, yên tĩnh một chút, biết không?"
Lần này ngay cả Tô Dung cũng có chút kinh nhạc, sau khi được cho phép thì đặt câu hỏi: "Cho nên thật ra thế giới quái đàm là ở trong lòng đất sao?"
"Không, không phải." Tất nhiên Mai Lạc biết nghi ngờ này của cô đến từ đâu, "Nơi này chỉ là một môi giới thôi, các người có thể hiểu nó tồn tại ở thế giới quái đàm, hoặc có lẽ chính là một thời không song song khác. Là nơi này có vách ngăn vượt qua thế giới, mới có thể làm cho chúng ta đến thế giới quái đàm."
Mọi người lập tức hiểu ra.
Đi theo vào trong hang, bên trong tối đen một mảnh, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả. Mai Lạc đi phía trước cầm đèn pin, miễn cưỡng chiếu sáng. Mới bắt đầu đi xuống, sau khi đi được một đoạn, có thể thấy được một đầu của cầu thang. Lúc này mới xác định thế giới quái đàm không ở trong lòng đất.
Rất nhanh đã đi đến cuối con đường, Mai Lạc tắt đèn pin đi.
Cửa phía trên bị mở ra, trong nháy mắt không gian trở nên sáng choang, tất cả mọi người đều bị chói cho không mở mắt nổi. Tạ Kha Kha vừa dùng tay che mắt, vừa nhanh chóng bước đến bậc thang trước mặt Tô Dung.
Cậu ta cao khoảng 1m8, đi lên bậc thang hoàn toàn có thể che lại ánh sáng trước mặt. sau khi Tô Dung thích ứng xong thì đi tới bên cạnh của cậu ta: "Đi lên đi, tôi đã không sao rồi."
Đi lên đến mặt đất, cũng không có gì kỳ lạ, nhìn qua cũng chỉ là một gian phòng bình thường. Sau khi 11 người đi vào thì trở nên vô cùng chật chội.
Trong phòng đã có một người, người nọ khoảng hơn 40 tuổi. Nhưng cơ bắp phát triển, toàn thân cường tráng, một quyền có thể đánh chết 10 người.
"Này, sinh viên năm nhất của đại học Q đúng không?" Người đàn ông nhìn về phía Mai Lạc.
Mai Lạc cung kính cúi chào: "Đúng vậy, thượng tá Ngô Kiệt."
Người đàn ông này lại là một Thượng tá!
Ngô Kiệt lạnh lùng liếc nhìn một đám sinh viên mới, sau đó mới thu hồi ánh mắt nói: "Không nên rời khỏi vị trí vượt qua một con đường ở chỗ này, không nên nói chuyện với người địa phương, nếu như chú ý đến có người nhìn chằm chằm các người, nhanh chóng trở về báo cáo cho tôi."
Nói xong thì đi vào một căn phòng khác, một tiếng “ba" vang lên, cửa đã đóng lại.
Mai Lạc giống như đã thành thói quen với cách cư xử này của đối phương, nhún vai nói: "Công cụ che dấu hơi thở chỉ có thể tối đa bao trùm phạm vi của một con đường, bao gồm bên trong tiểu khu cũng có rất nhiều dân địa phương. Không được nói chuyện với bọn họ, lỡ như bị phát hiện ra hơi thở nhân loại thì sẽ không tốt."
"Vậy chúng ta cần phải làm gì đây?" Một nam sinh hỏi.
“Lần này mọi người đến chủ yếu chính là nhìn thử thế giới quái đảm, thỏa mãn tưởng tượng của mọi người. Nếu thật sự muốn làm gì đó ở chỗ này, ít nhất phải chờ lên năm tư đã. Tất nhiên, nếu như trước đó mọi người tiêu diệt nguồn ô nhiễm, cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
"Tại sao?" Vẫn là nam sinh kia hỏi.
Trái lại Mai Lạc rất kiên nhẫn, chậm rãi giải thích: "Bởi vì sau khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm sẽ nhận được khen thưởng, phần lớn đều có hơi thở của "nó", có thể để cho các người không bị người địa phương, thậm chí là quỷ quái phát hiện các người là người từ bên ngoài đến."
Anh ấy vừa nói như vậy, Tô Dung đột nhiên nghĩ đến lúc trước ở trong quái đàm taxi, người đưa tiền giả cho cô, cũng bởi vì cô có [Ví sinh tiền], cho nên trong lúc nhất thời không phát hiện cô là người từ bên ngoài đến. Nhưng sau đó bởi vì cô cầm [Ví sinh tiền] ra, cho nên vẫn là bị phát hiện.
Nếu nghĩ như vậy, bây giờ cô hoàn toàn không lo lắng bị người khác phát hiện ra thân phận người bên ngoài đến! Dù sao bao gồm [Xẻng phệ linh], trong tay cô đã có ba món đạo cụ lấy được từ tiêu diệt ba nguồn ô nhiễm.
Ý thức được chuyện này, nhất thời đôi mắt của Tô Dung sáng lên. Cô đến cái thế giới này chính là muốn thăm dò tin tức, nếu như không thể nói chuyện với người địa phương, vậy kết quả thăm dò sẽ hạ xuống rất thấp. Hiện tại trở ngại đã không cánh mà bay, rất khó không làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Mà bên kia, Mai Lạc cầm ra một cái túi, phân phát cho mọi người: "Đây là đồ ăn vặt của các người, nếu như ngửi thấy được mùi gì cảm thấy rất đói, thì dùng đồ ăn vặt này để lấp bụng một chút. Không nên tùy tiện ăn đồ ăn trong thế giới quái đàm, đây không phải để cho các người ăn. Chẳng qua đồ ăn trong thế giới quái đàm đúng là có thể ẩn núp được hơi thở người bên ngoài của các người một đoạn thời gian. Nhưng quan trọng nhất chính là đồ ăn chỗ này cần phải tốn tiền quái đàm, không có tiền lương cố định thì đề nghị không nên lãng phí."
"Tiền lương cố định?" Tô Dung có chút kinh ngạc, ghi nhớ kiến thức "Ăn đồ ăn trong quái đàm có thể che giấu hơi thở của người bên ngoài”, lại hỏi vấn đề mình cảm thấy hứng thú hơn.
Thấy ánh mắt sáng rỡ của bọn họ, Mai Lạc bậc cười: "Các người cũng đừng nghĩ nữa, muốn ở chỗ này có được tiền lương cố định, hoặc là có thể tự tìm được một công việc ở chỗ này, hoặc là gia nhập "Cục điều tra quái đàm". Đúng rồi, nhân tiện nhắc nhở một câu: Ở chỗ này tìm công việc ngắn hạn tương đương với tự nguyện tiến vào một quái đàm quy tắc, có thể sống sót kiếm được tiền lương hay không đều dựa vào bản lĩnh của mình.”