Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 131

Chương 131 -
Chương 131 -

Ví dụ như quái đàm taxi lúc trước của Tô Dung, chính là một phần công việc ngắn hạn. Hệ số nguy hiểm thật sự rất lớn.

Vẫn có người chưa từ bỏ ý định, mở miệng hỏi: "Vậy công việc lâu dài thì sao?"

Mai Lạc khẽ mỉm cười: "Bình thường công việc lâu dài đều cần thân phận dân địa phương, trái lại công việc lâu dài của tam đại không cần thân phận của người địa phương, nhưng ngay cả người địa phương cũng không vào được tam đại, đề nghị các người cũng không cần mơ mộng hão huyền.”

Cái gọi là tam đại chính là ba tổ chức lớn 'Chìa khóa cứu đời', 'Sở nghiên cứu số 3', 'Tập đoàn Tích Tắc', cái tổ chức đầu tiên cần bị tẩy não, cái thứ hai thì trừ nhân viên nghiên cứu ra, những người khác đều rất dễ dàng trở thành con cờ thí nghiệm. Còn về tổ chức thứ ba, điều tra viên muốn nhậm chức, độ khó chỉ cao chứ không thấp.

Nghe xong lời của anh ta, đột nhiên Tô Dung nghĩ đến gì đó: Cô không phải là bị cưỡng ép nhậm chức ở ''Tập đoàn Tích Tắc'' sao?

Tiền lương đâu???

Không ai biết tiếng gầm thét trong lòng của Tô Dung, Mai Lạc tiếp tục nói những chuyện cần chú ý đến: "Trước buổi chiều năm giờ nhất định phải trở về, sau năm giờ quỷ quái sẽ ra ngoài đi dạo. Trái lại người địa phương thì khá tốt, nhưng những người bên ngoài như chúng ta thì sẽ có nguy hiểm. Máy móc không thể hoàn toàn che dấu hơi thở của chúng ta, bị phát hiện nhất định sẽ chết. Phải biết, ở chỗ này bọn chúng không có bị trói buộc bởi quy tắc. Còn về sau 12 giờ, dân địa phương đi ra ngoài cũng sẽ chết, các người thì cũng đừng nói đến. Chẳng quả các người cũng không có cơ hội ở chỗ này đến 12 giờ đêm."

Chờ sau khi mọi người đều đã hiểu hết, anh ấy phất tay nói: "Được rồi, các người đi ra ngoài dạo đi. Lần này chủ yếu là để cho các người tìm hiểu thế giới này, sau khi trở về mỗi người viết một bài cảm nghĩ một ngàn chữ."

Nghe được còn có bài tập, mọi người lập tức kêu rên một mảnh.

"Ngoài ra, tôi phải nhắc nhở các người một câu. Mặc dù đang ở trong thế giới quái đàm, nhưng cái này không đại biểu các người sẽ không tiến vào quái đàm quy tắc. Trên thực tế, ở chỗ này bị chọn vào quái đám quy tắc có xác suất rất cao, chỉ là số người chết không cao bằng bên ngoài."

Điểm này cũng rất dễ hiểu, dù sao đối với quỷ quái, "ăn" người địa phương cũng chỉ là để không bị đói. Chỉ có khi tất cả đều là điều tra viên, bọn chúng mới có thể dùng hết sức.

Chờ Mai Lạc rời đi, Tạ Kha Kha hỏi Tô Dung: "Chúng ta đi ra ngoài không?"

Tô Dung lắc đầu: "Lần đầu tiên đến, tôi muốn một mình đi dạo, nếu có lần sau chúng ta sẽ đi cùng nhau. Nếu như cậu lo lắng xảy ra chuyện gì đó, có thể đi với người khác."

Nếu như cô chỉ là đến thế giới này đi dạo một chút giống với những người khác thì cũng được đi, nhưng cô còn mang theo mục đích của mình. Hơn nữa bây giờ còn có thêm một mục đích nữa.

Vốn chỉ là muốn thăm dò tin tức của "Đoàn du lịch Trường Thịnh", bây giờ Tô Dung còn muốn đi đến trụ sở chính là "''Tập đoàn Tích Tắc''" hỏi thử sao không có phát tiền lương cho mình.

Thấy cô từ chối, Tạ Kha Kha có hơi thất vọng, nhưng cũng tôn trọng ý kiến của cô: "Được rồi, vậy cậu cẩn thận một chút nha."

Tạm biệt Tạ Kha Kha, một mình Tô Dung đi ra khỏi phòng. Rời khỏi nhà ngang, bên ngoài là một mảnh bầu trời tối tăm. Có chút giống với trời sương mù ở thế giới hiện thực, nhưng lại không quá giống. Không khí nơi này làm cho người ta cảm thấy có một loại lạnh lẽo ngấm trong xương. Tô Dung không biết chỉ có người từ bên ngoài đến là cô có loại cảm giác này, hay là tất cả mọi người đều có.

Trái lại những nơi khác cũng không khác quá nhiều so với thế giới bên ngoài, chỉ có chút vắng lặng, không có bao nhiêu người ở. Chẳng qua cái này cũng bình thường, cứ điểm thành lập của "Hiệp hội liên hiệp toàn cầu nghiên cứu quái đàm" luôn sẽ không có khả năng thành lập ở thành phố lớn sầm uất, đó không phải là chờ bị người ta phát hiện ra sao?

Cô không có bản đồ, không có điện thoại, [Ví sinh tiền] còn chưa sinh ra tiền cho cô. Muốn tìm trụ sở chính là ''Tập đoàn Tích Tắc'' đúng là có chút hy vọng hão huyền.

ý thức được chuyện này, Tô Dung bất đắc dĩ thở dài, đi vào một cửa hàng không tính là quá lớn.

Bà chủ cửa hàng nhỏ này là một người phụ nữ trung niên, đang cắn hạt dưa xem phim, thấy có người đến cũng chỉ nâng mắt lên nhìn rồi nói: "Có cần gì thì tự tìm."

Tô Dung làm bộ tìm đồ, giống như tùy ý mở miệng hỏi: "Chị gái, chị ở chỗ này mở tiệm bao lâu rồi."

"Ba năm." Bà chủ nhìn cô một cái: "Cô mới dọn đến?"

"Cũng gần như vậy, bạn mời tôi đến ở mấy ngày." Tô Dung bày ra bộ dạng thích lảm nhảm lúc rảnh rỗi: "Chỉ là ban ngày anh ấy có công việc, không thể đi với tôi được.

Nghe vậy, bà chủ lại hỏi: "Bạn trai?”

Vốn dĩ Tô Dung muốn phản bác, nhưng hơi suy nghĩ một chút, sau đó thẹn thùng gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy đối xử với tôi khá tốt."

"Đối tối với cô cũng sẽ không để cho cô ở nhà một mình rảnh rỗi nhàm chán." Hiển nhiên bà chủ rất tỉnh táo tinh thần, giọng điệu như người từng trải: "Có phải cậu ta còn nói tương lai sẽ nuôi cô không?"

"Sao chị biết anh ấy cũng nói mấy lời này?" Tô Dung bày ra vẻ kinh ngạc hỏi:"Anh ấy có nói như vậy, nếu không tôi cũng sẽ không rời quê quán đến chỗ này."

Cô gái nhỏ rời bỏ quê hương, không nhà, ngây thơ có một bạn trai biết nói lời ngon tiếng ngọt… Yếu tố đầu đủ hết, bà chủ thật sự muốn gõ tỉnh cô gái trước mặt này: "Đàn ông là không thể dựa vào được, cô gái nhỏ này... Haizz! Suy nghĩ nhiều một chút đi!"

"Anh ấy không phải là người như vậy!" Tô Dung làm bộ tức giận, giống như một cô gái nhỏ nóng lòng muốn chứng minh bạn trai mình có bao nhiêu tốt, "Vì để cho tôi không cảm thấy nhàm chán, anh ấy còn đăng ký vào "Đoàn du lịch Trường Thịnh" để cho tôi đi du lịch nữa đó!"

Bình Luận (0)
Comment