Lại nói một đứa bé nhỏ như vậy có thể bị Stockholm sao?
Mặc kệ nói như thế nào, cô đã biết vấn đề mấu chốt của lần này. Khơi thông tư tưởng cho cô bé, hoặc là để cho cô bé biết hành vi của ba mình là sai, hoặc là để cho cô bé đồng ý báo cảnh sát.
Cô suy nghĩ một chút, cất giọng nói: "Xe này lái thật nhanh nha, tôi cũng không có thời gian nói chuyện nhiều với Thiến Thiến nữa."
Đúng như dự đoán, sau khi cô nói xong, tốc độ xe đột nhiên chậm lại.
Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi cô bé: "Không phải em nói những thứ ở trên đùi trên tay của em là biểu hiện ba thích em sao? Vậy tại sao mới vừa rồi chị muốn xem, em lại muốn từ chối chứ?"
Lời này có chút hơi "người lớn" nhưng cô bé thông minh vẫn có thể hiểu được, giải thích: “Ba nói loại chuyện này chỉ có người thân mới có thể làm với nhau, người ngoài làm chính là người xấu."
Tô Dung tức giận trong lòng, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới phải. Người ba này cũng không biết là cẩn thận hay là muốn chiếm làm của riêng, dù sao cô nghe thật sự muốn ói.
Tô Dung nhanh chóng sắp xếp lại lời muốn nói, sau đó cười híp mắt mở miệng: "Thiến Thiến, em cảm thấy những chuyện mà ba em làm với em có thoải mái hay không?"
Thấy cô bé hiện ra vẻ do dự, cô lập tức nói: "Đứa bé ngoan không thể nói dối nha."
"... Không, không thoải mái lắm." Lúc này cô bé mới do dự trả lại, nói xong còn gấp gáp bổ sung: "Nhưng Thiến Thiến có thể chịu đựng được! Đây là biểu hiện ba thích em!"
"Biểu hiện thích một người không chỉ có một loại này nha." Tô Dung hướng dẫn từng bước: "Ôm em một cái, hôn gương mặt của em một cái, tất cả đều là biểu hiện thích em. Em sẽ cảm thấy khó chịu với những cái này sao?”
Những cái này mẹ và cậu đều đã làm với cô bé, cô bé lắc đầu: "Không cảm thấy khó chịu."
“Vậy rõ ràng có phương pháp biểu đạt yêu thích thoải mái, tại sao lại phải dùng phương pháp không thỏa mái chứ?"
"Bởi vì... Bởi vì ba thích nha..." Cô bé rõ ràng cũng đang bối rối.
"Nhưng Thiến Thiến không thích mà." Tô Dung đã tìm được bí quyết, giọng điệu càng dịu dàng hơn: "Thích là lẫn nhau, em không hy vọng ba không vui, ba khẳng định cũng không hy vọng em không vui có đúng không?"
"Đúng!" Nghe được cô nói gia đình bọn họ là thích lẫn nhau, cô bé lập tức vui vẻ đáp lại.
"Nếu ba cũng không hy vọng em khó chịu, vậy em nên làm thế nào?"
Cô bé không xác định hỏi: "Trực tiếp nơi với ba?"
Tô Dung lắc đầu một cái: "Trực tiếp nói với ba, lỡ như em đau lòng thì sao?"
"Vậy phải làm thế nào đây!" Cô bé cũng lo lắng: "Không muốn ba đau lòng!"
Không có thời gian tiếp tục kéo dài, Tô Dung lập tức trả lời: "Nói cho cảnh sát."
"Nhưng cảnh sát là người xấu." Cô bé lộ ra vẻ kháng cự.
Tô Dung ung dung thuyết phục cô bé: "Chính vì cảnh sát là người xấu, mới không sợ làm tổn thương người khác nha. Bọn họ nói chuyện này với ba của em, ba của em khẳng định sẽ chỉ tức giận với bọn họ. Ba của em đã tức giận một lần rồi, em nói, sau này sẽ không còn tức giận đau lòng nữa đúng không?"
Lời nói cong vẹo này lập tức làm cho cô bé mơ màng, cô bé do dự gật đầu: "Hình như là đúng."
Trên xe, những hành khách dân địa phương nghe được đối thoại của bọn họ không ngừng kêu giỏi lắm. Thân phận của đại lão phía sau không phải là chuyện dụ bắt tội phạm chứ? Lừa gạt con nít thật sự quá thành thạo.
Không biết suy nghĩ trong lòng của những người khác, Tô Dung tiếp tục cười híp mắt vỗ tay nói: "Vậy không phải là được rồi sao? Để cho người nhà của em báo cảnh sát là được. Sau khi thấy cảnh sát ba của em nhất định sẽ tức giận, nhưng em không thể mềm lòng được. Em phải tin tưởng, ba em chỉ tức giận với những cảnh sát kia thôi. Chờ cảnh sát nói chuyện xong với ba em, em lại đi an ủi ba em là được. Đến lúc đó ba em sẽ càng thích em hơn."
Câu nói sau cùng không nghi ngờ rất hợp tâm ý của cô bé, đôi mắt của cô bé sáng rực lên, dùng sức gật đầu một cái, vui vẻ nói: "Em biết rồi!"
Cô bé nói xong thì chạy chậm đến bên cạnh nhân viên an toàn, kéo lấy tay của hắn ta: "Cậu ơi, sau khi chúng ta xuống xe thì báo cảnh sát đi!"
Nhân viên an toàn khó nén được sự ngạc nhiên mừng rỡ, gật đầu liên tục, kéo bé gái đi tới phía trước đầu xe, kích động nói với tài xế: "Chị ơi, Thiến Thiến nguyện ý đi tìm cảnh sát!"
Không có người nào dám nhìn phản ứng của tài xế, chờ nhân viên an toàn trở lại vị trí cũ, Tô Dung mới dám nhìn hắn ta một cái. Chỉ thấy đối phương giơ ngón cái với cô. Trong lòng của cô lập tức thả lòng, biết cuối cùng mình cũng qua được thử thách này rồi.
Hoàn toàn yên tâm, suy nghĩ trong đầu Tô Dung cũng nới lỏng ra, không nhịn được xâu chuỗi mọi chuyện trong quái đàm quy tắc này.
Rất hiển nhiên cửa ải cuối cùng này mới là quan trọng nhất, vậy những cửa ải trước có tác dụng gì.
Chắc là suy đoán lúc trước của cô không sai, những dấu vết biểu hiện trên người bọn họ chính là cách chết trong tương lai của bọn họ.
Nhưng mặc kệ như thế nào, tài xế nhận định chờ sau khi cô bé lên xe, mới mở ra đại pháo lấy mạng đổi mạng, dù sao mục đích của quỷ quái tài xế ở đây chính là để cho cô bé nguyện ý báo cảnh sát.
Mặc dù quỷ quái vô cùng muốn giết chết cô, nhưng chỉ cần ở bên trong quái đàm quy tắc, không chỉ có điều tra viên, quỷ quái cũng sẽ bị quy tắc trói buộc. Cô hoàn thành tâm nguyện của tài xế, quỷ quái không thể tổn thương cô được.
Trở lại vấn đề trước, nếu như giữ lại những người ở trước mặt này thì sẽ như thế nào.
Người của ải đầu tiên và ải thứ hai đại khái có lẽ sẽ có thể dọa phụ nữ, không để cho bọn họ dám đi qua, dám nói chuyện, muốn giải quyết vấn đề tất nhiên sẽ khó càng thêm khó.
Vậy ải thứ ba thì sao?
Dựa theo suy đoán lúc trước và biểu hiện của quái đàm, ải thứ ba là nhất định phải chết. Trên xe nhiều người như vậy, đến người đứng cũng phải chết, hoàn toàn không thấy cô bé.
Tổng kết lại sự khác biệt của ba ải kia, cuối cùng cô cũng nghĩ ra, Ải thứ ba là quỷ quái lập bẫy, mà không phải là ý nguyện của tài xế. Tai nạn dẫm đạp khó như vậy lại xảy ra trên xe buýt này, đại khái chính là tài xế không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.
Là quỷ quái trong bóng tối quấy phá, muốn giết chết bọn họ trước khi cô bé này lên xe.
Bây giờ chỉ còn là vấn đề của cửa ải cuối cùng, Tô Dung nhìn về phía nhân viên an toàn --- tại sao lại cố gắng không nên tìm nhân viên an toàn giúp đỡ?
Nhìn ra được từ đầu đến cuối nhân viên an toàn đều tương đối lí trí, cũng không hy vọng tài xế làm ra hành động xúc động. Lên cái xe này cũng là muốn ngăn cản chị mình.
Như vậy nếu như tìm hắn ta giúp đỡ, sẽ xảy ra chuyện gì?
Chú ý đến ánh mắt của cô, hình như nhân viên an toàn giống như biết cô đang suy nghĩ gì, cúi đầu người nói với cô bé: "Cũng may mẹ con nguyện ý nghe cậu, dẫn Thiến Thiến đi tìm cảnh sát. Nếu không có thể gặp phải phiền phức rồi."
Thiến Thiến không biết cậu đang nói bóng gió, chỉ là vui vẻ nói: "Chờ chú cảnh sát nói chuyện xong với ba, ba sẽ dùng cách thoải mái hơn thích con đi!"
"Tất nhiên rồi." Nhắc đến người ba đó, trong mắt nhân viên an toàn tràn đầy tức giận, nhưng vẫn cố gắng trả lời người bạn nhỏ.
mà bên kia, mặc dù hắn ta nói bóng nói gió, nhưng Tô Dung cũng biết được ý của hắn ta.
Nếu như nhân viên an toàn giúp đỡ hành khách, đại khái đều sẽ bị cho rằng không phải cùng một phe với quỷ quái. Có thể chuyện báo cảnh sát cũng là nhân viên an toàn nhắc đến, nếu như tài xế không tin tưởng hắn ta nữa, tất nhiên cũng sẽ không đồng ý báo cảnh sát.
Đến lúc đó còn có thể khuyên như thế nào? Ngay cả Tô Dung nghĩ xong cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cũng may lúc trước không tìm nhân viên an toàn đến giúp đỡ, nếu không chỉ sợ không có cách nào xoay chuyển tình huống được.
Sau năm phút, đến trạm cuối cùng.
Một tiếng két vang lên, cửa xe mở ra. Mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tô Dung dẫn đầu đứng lên, sải bước đi ra khỏi xe buýt.
Lúc này những người khác cũng lục tục đi theo sau lưng cô, nhanh chóng đi ra khỏi quái đàm quy tắc này.