Tô Dung nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, Thiến Thiến có thể cho chị nhìn một chút không? Hoặc là em nói vấn đề của chân em, chị mới có thể giúp em giải quyết vấn đề!"
Do dự một chút, cuối cùng cô bé gật đầu, kéo gấu váy lên. Tô Dung nhìn xong lập tức trợn to mắt, trong mắt lộ ra sự tức giận.
Hai cái bắp chân nhỏ như cây trúc có nhiều vết bầm tím trải rộng, trên mặt bắp chân còn có dấu tay rõ ràng.
Vốn dĩ cô chỉ cho rằng chân của cô bé có vấn đề. ví dụ như què gì đó. Dù sao nhìn cô bé mặc váy hồng xinh đẹp, chợt nhìn còn tưởng rằng cô bé chắc chắn được cha mẹ yêu thương. Nhưng bây giờ xem ra, đây rõ ràng bạo lực gia đình!
Thậm chí nghiêm trọng hơn một chút, khả năng này chính là xâm hại trẻ em!
"Chị có thể xem cánh tay của em không?" Tô Dung nhanh chóng quyết định, nếu như là loại phạm tội này, không thể nào chỉ giới hạn hai chân.
Quả nhiên, đối với tay, cô bé cũng không cẩn thận như chân, nghe xong thì ngoan ngoãn kéo tay áo lên. Trên cánh tay nhỏ bé tất cả đều là dấu vết bị ngược đãi.
"Đây là... Ai làm? Ba mẹ sao? Hay là người khác?" Tô Dung chỉ vào vết thương trên cánh tay, cẩn thận hỏi.
"Là ba nha." Cô bé vui vẻ nói: "Ba rất thích rất thích em!"
Cô bé vừa nói xong lời này, Tô Dung cảm giác được tốc độ xe lại tăng lên rồi.
Kết hợp với đầu mối lúc trước, cô đột nhiên ý thức được --- tài xế này có quan hệ gì với cô bé này?
Không muốn có người phát hiện vấn đề của cô bé, không muốn cô bé tức giận, không muốn cô bé khen ngợi ba mình. Nếu là các loại khả năng này, chắc tài xế là người rất quan tâm đến cô bé đi?
Trong nháy mắt Tô Dung bị trí nhớ của kiếp trước kích thích, Tô Dung nhớ lúc trước mình có gặp qua một vụ án. Tài xế xe buýt trăm phương ngàn kế dẫn kẻ thù lên xe, sau đó dẫn theo kẻ thù cùng với những hành khách thấy chết mà không cứu lấy mạng đổi mạng.
Tình cảnh này, vô cùng tương tự!
Trong chiếc xe này có kẻ thù của tài xế, cũng chính là ba của bé gái sao?
Tô Dung lại dịu dàng hỏi: "Ba em có ở trên xe này không?"
Nhưng mà cô bé lại lắc đầu: "Ba không có ở trên xe."
Câu này hiển nhiên nằm ngoài suy đoán của Tô Dung, ba không có ở trên xe, tài xế lại muốn kéo bọn họ chôn cùng với cô bé?
Cô muốn hỏi thử cô bé và tài xế có quan hệ gì, nhưng liên quan đến chuyện của quỷ quái, có thể không nhắc đến thì tốt nhất. Lỡ như tài xế mở miệng nói chuyện với cô, cô trả lời hay không trả lời.
Độ tiến triển lại bị kẹt lại, Tô Dung nhíu mày, suy nghĩ thử lại mình có phải bỏ quên chỗ nào đó sao.
Là nhân viên an toàn sao/ Đột nhiên cô nghĩ đến vấn đề này, nhân viên an toàn giống như bị bỏ quên. Chẳng phải hắn ta là người giải quyết khó khăn của hành khách sao? Nhưng cô lại nhìn không thấy.
Tài xế là quỷ quái, Tô Dung không chọc nổi, nhưng nhân viên an toàn thì cô dám hỏi: "Vậy anh trai mặc đồng phục màu đen kia là gì của em thế?"
Cô bé nhìn theo phương hướng mà cô chỉ, sau đó hết sức phấn khởi nói: "Người đó là cậu của em!"
Quả nhiên có quan hệ!
Tô Dung lập tức hỏi:"Cậu cũng làm qua chuyện đó với em sao? Chính là... Cậu cũng "thích" em như ba thích em sao?"
Cô mới vừa hỏi câu này xong, Tô Dung lập tức cảm nhận được nhân viên an toàn đang trợn mắt nhìn mình. Nhất thời trong lòng Tô Dung đã có câu trả lời.
Quả nhiên, cô bé lắc đầu: "Cậu không có thích em như vậy."
Nghe vậy, Tô Dung như có điều suy nghĩ gật đầu. Xem ra, cậu của cô bé cũng biết chuyện này, hơn nữa đồng thời cảm thấy hổ thẹn vì chuyện này. Chỉ là hắn ta biết lúc nào, tại sao không hành động.
Còn trong câu chuyện này, nhân vật "mẹ" đi chỗ nào? Ngay cả cậu cũng xuất hiện, vậy mẹ thì sao?
Tô Dung không ngẩng đầu, trái tim đã bay đến chỗ tài xế. Từ đầu đến cuối cô không dám nhìn qua chỗ tài xế, theo bản năng cho rằng tài xế xe buýt chính là đàn ông.
Nhưng nếu như là phái nữ thì sao? Chính xác mà nói, nếu như tài xế là mẹ của cô bé thì sao?
Cô nhìn cánh tay đầy vết thương của cô bé, giật mình một cái, đột nhiên ý thức được có thể mình đã mắc một sai lầm.
Mặc kệ là ai ngược đãi cô bé, người trên xe có quan hệ gì cũng không quan trọng, giải quyết vấn đề của cô bé mới quan trọng nhất. Chỉ có khi cô bé an toàn, cái quái đàm này mới có thể kết thúc. Vậy sao có thể để cho cô bé được an toàn đây? Tất nhiên là báo cảnh sát.
Cô lập tức thử thăm dò: "Thiến Thiến biết cảnh sát là nghề nghiệp gì không?"
Cô vừa nói ra lời này, tốc độ xe lại tăng lên!
Tô Dung căng thẳng trong lòng, quả nhiên không thể báo cảnh sát sao? Nhưng tại sao chứ?
Một giây tiếp theo cô đã biết được đáp án.
Cô bé lần đầu tiên lộ ra vẻ chán ghét: "Bọn họ là người xấu! Bọn họ muốn bắt ba đi! Thiến Thiến ghét cảnh sát nhất!"
Xem ra người nhà đã lựa chọn báo cảnh sát, nhưng bởi vì cô bé không muốn, cho nên mới đành phải dừng lại. Dù sao nếu như cô bé không muốn làm chứng chỉ vào ba mình, cắn chết nói ba mình không làm. Thậm chí tòa án cũng không thể làm được gì tên súc vật kia.
Chỉ là không biết cô bé là ngây thơ bị ba mình lừa hay là bị chứng bệnh Stockholm.
Hội chứng Stockholm chính là người bị hại không chỉ không chán ghét người hại mình, trái lại còn sinh ra tình cảm với đối phương, ví dụ như tình yêu, ví dụ như con tin yêu người bắt cóc mình.
Trên thức tế có rất nhiều ví dụ về chuyện này, tất nhiên con tin yêu kẻ bắt bóc là một loại tương đối cực đoan, càng thường gặp hơn chính là vợ bị bạo lực gia đình càng lệ thuộc vào chồng mình hơn.