Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 139

Chương 139 -
Chương 139 -

Nếu như trạm cuối lại không thể dừng xe, hậu quả nhìn một cái cũng có thể thấy được.

Cô cũng hiểu rõ suy nghĩ của quỷ quái, chính là nếu không có cách nào làm khó cô, thì làm khó những người còn lại! Dù sao cái xe này có chuyện gì mọi người đều sẽ chết chung, không qua được cửa ải mọi người đều cùng nhau xảy ra tai nạn xe cộ. Bữa ăn chính phối hợp chút bánh ngọt, quỷ quái cảm thấy khẩu vị của mình hoàn toàn không thành vấn đề.

Trái lại Tô Dung muốn nhắc nhở, vấn đề là quy tắc đã nói rõ ràng, sau khi hành khách bên trong xe vượt qua 10 người. Chỉ có người khác chủ động mở miệng trao đổi mình mới có thể trả lời. Mà người duy nhất có thể chủ động mở miệng trên chiếc xe này, cũng chỉ có cô bé kia.

Bây giờ cô bé hoàn toàn không có ý nói chuyện với cô, cho nên cô cũng không dám vi phạm quy tắc.

Chỉ có thể hy vọng cô gái phía trước lợi hại một chút, tự mình giải quyết đứa bé này.

Cô gái cảm thấy mình không được.

Cô ấy bắt đầu hối hận, sớm biết cũng không cần nhận lời giúp đỡ cô bé này. Bây giờ cô ấy cưỡi hổ khó xuống, hoàn toàn không đối phó được với cô bé này.

Thật ra thì cô bé này cũng không có làm gì cả, chỉ là ngồi ở bên cạnh của cô ấy tự mình chơi đùa mà thôi.

Bà cô của tôi ơi, em nói chuyện đi chứ? Em không nói sao chị biết em muốn cái gì? Trước đó những người nhằm vào đại lão hàng sau không phải đều chủ động mở miệng nói ra sao? Sao đến lượt cô ấy thì trở nên không giống?

À cũng không phải, đám người thứ ba lên xe cũng không có nói chuyện. Khi đó sao đại lão lại tìm được cách phá tình huống đó chứ.

Cô gái phát hiện mình hoàn toàn không nghĩ ra.

Cô ấy rõ ràng thấy được Tô Dung làm cái gì, cô chỉ là giả bộ bệnh, sau đó mượn cơ hội để cho mọi người bảo vệ trật tự. Nhưng tại sao vậy/ Tại sao phải làm như vậy?

Cô gái theo bản năng muốn nhận sự giúp đỡ từ đại lão hàng sau, nhưng Tô Dung vì quy tắc chỉ có thể tránh mắt của cô ấy.

Lỡ như trao đổi bằng ánh mắt cũng được xem là trao đổi thì phải làm sao?

"... Người bạn nhỏ, em có cần giúp gì không?" Cô gái do dự hồi lâu, vẫn chủ động hỏi.

Nhưng cô bé chỉ là ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có."

Cô gái chưa từ bỏ ý định: "... Thật sự không có sao?"

Cô bé ngoan ngoãn trả lời: "Thật sự không có ạ."

Cô gái: "..."

Nhất thời tình huống trở nên giằng co, Tô Dung nhạy bén phát hiện xe buýt vốn dĩ đã có dấu hiệu giảm tốc độ, nay lại bắt đầu tăng tốc.

Chỗ của cô cách hơi xa, cô bé lại nhỏ, coi như thị lực có tốt cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên, cô gái trước mắt phấn khởi hỏi: "Cô bé, em có thể giúp chị gọi chị gái mặc áo màu đen ở hàng phía sau không?"

Nhờ lúc đứng lên duy trì trật tự lúc này, cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của đại lão phía sau.

Cô bé cũng không hỏi tại sao cô ấy không tự mình gọi, lại ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhảy xuống chỗ ngồi gọi to: "Chị ơi, chị này gọi chị!"

Tô Dung thật sự là mừng chảy nước mắt, mặc dù đồng đội không tự mình giải quyết được vấn đề, nhưng có thể nghĩ cách chuyển vấn đề cho cô đã đủ thông minh rồi, vượt qua 90% đồng đội mà cô đã từng gặp.

Có cô bé chủ động mở miệng, Tô Dung suy nghĩ một chút, vẫy tay với cô bé: "Em có thể đến chỗ của chú ngồi ở kia trước được không?"

Người đàn ông bị cô chỉ vốn dĩ đang cúi đầu, nghe được lời này đột nhiên ngẩng đầu lên, gần như muốn quay đầu lại mắng Tô Dung. Anh ta còn suy nghĩ bọn họ có thù oán gì, tại sao lại dẫn họa lên đầu của mình.

Cô gái kia cũng có nghi ngờ giống như vậy, nhưng cô ấy đã quyết định tìm đại lão giúp đỡ, tất nhiên cũng sẽ không phản bác quyết định của đại lão. Quan trọng nhất chính là, nếu như cô bé đi làm khó người đàn ông kia, vậy không phải cô ấy sẽ được an toàn sao? Về tình về lý cô ấy cũng không có lý do từ chối.

Thấy cô gái không ngăn cản, cô bé gật đầu một cái, đi tới người kế tiếp.

Cuối cùng Tô Dung cũng nhận được một tin tốt --- Vị trí di chuyển của bé gái cũng sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ xe buýt. Xem ra ảnh hưởng đến tốc độ tài xế lái xe chân chính, chính là độ tiến triển giải quyết vấn đề của bọn họ.

Sau khi biết xong, cô vẫy tay: "Nào, chị chơi với em có được không?"

"Được ạ!" Cô bé ngây thơ trả lời một câu, sau đó chạy chậm đến phía sau xe.

Lúc này người đàn ông phía trước mở thở phào nhẹ nhõm, ý thức được Tô Dung không phải muốn hại anh ta, mà là đang thí nghiệm gì đó.

Vốn dĩ vấn đề còn chưa xuất hiện nhưng khi cô bé chạy chậm đến thì cuối cùng đã có manh mối, cô bé đi hơi cà nhắc, chắc là có một chân xảy ra vấn đề.

Chờ cô bé đi tới bên cạnh, Tô Dung dịu dàng hỏi: "Chị có thể xem chân của em một chút không?"

Nghe vậy, cô bé không tự chủ lui về phía sau một bước, trong mắt xuất hiện sự sợ hãi: "Không... Có thể không được không ạ?"

Theo lời của cô bé, tốc độ của xe buýt lại tăng nhanh lên.

Tô Dung nhức đầu, lập tức đoán được, tốc độ xe có liên quan đến tâm trạng của bé gái.

Lại nói cô bé này tại sao lại sợ người khác nhìn chân của mình? Quả nhiên là có ẩn tình gì đó? Cô sẽ không hỏi chuyện mình chưa quá chắc chắn, mà chỉ sờ đầu bé gái, chọn lựa phương pháp dỗ dành: "Em tên là gì vậy?"

"Thiến Thiến."

"Người bạn nhỏ Thiến Thiến, chị là một thám tử, em có biết thám tử là gì không?

Thấy cô bé lắc đầu, cô kiên nhẫn giải thích: "Thám tử chính là người phát hiện vấn đề, cũng là người giúp đỡ giải quyết khó khăn của người khác."

"Cho nên chị muốn xem chân của em, là muốn phát hiện vấn đề sao?" Cô bé thông minh hỏi.

Bình Luận (0)
Comment