Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 138

Chương 138 -
Chương 138 -

Cũng may lúc này không để cho Tô Dung thất vọng, mấy người dân địa phương tự giác đứng lên. Một người trong đó còn lấy thẻ chứng minh thân phận cảnh sát của mình.

Mặc dù bọn họ không hiểu tại sao Tô Dung để cho bọn họ duy trì trật tự trong buồng xe, nhưng lúc nãy bọn họ đã nhìn thấy biểu hiện của Tô Dung, có thể bằng sức của một mình nhìn ra được mục đích của quỷ quái, hơn nữa dưới sự trợ giúp của bọn họ tiễn đi hai quỷ quái, có thể tin tưởng thực lực của cô.

Đã như vậy, dù sao bọn họ cũng không hiểu rốt cuộc bây giờ xảy ra chuyện gì, không bằng nghe theo cô, có lẽ có thể tránh một kiếp.

Dưới sự giúp đỡ của bọn họ, mọi người trong buồn xe xếp thành hai hàng nhỏ, đồ đạc đều được dời trên lên chỗ đặt đồ trên đỉnh đầu hoặc là đặt ở hai bên, tất cả mọi người đều có thể nắm được tay cầm. Rất nhanh buồng xe cũng không chật chội như trước, thậm chí còn có một con đường đi qua lại nữa.

Thấy một màn này, cuối cùng Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm. Loại trình độ này chắc sẽ không có khả năng xảy ra sự kiện giẫm đạp nhau đi?

Xe buýt chạy nhanh về phía trước, rất nhanh phía trước xuất hiện trạm xe. Nhưng tài xế cũng không giảm bớt tốc độ, trái lại hình như có xu thế tăng tốc độ lên, giống như muốn đâm vào trạm xe kia vậy?

Tô Dung thiếu chút nữa cho rằng đây là cộng sự luật sư của mình đang lái xe.

Tiếp theo quả nhiên như cô đoán, ở chỗ trạm xe, tài xế chợt đạp thắng xe lại.

Dù là ai cũng có tay vịn, nhưng cũng bởi vì quán tính thiếu chút nữa sút bay ra ngoài. Có mấy người sau không cẩn thận đụng vào ót của người trước, chỉ là cũng may không xảy ra nguy hiểm lớn gì?

Nếu như dựa theo tình hình lúc trước, sự kiện dẫm đạp tuyệt đối sẽ xảy ra.

Cửa xe mở ra, mọi người chen chúc đi xuống, rất nhanh trong buồng xe lại trở nên trống rỗng.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, người đã đi xuống rồi, cũng đại biểu đã qua được cửa ải này.

Nhưng mọi người đều biết bây giờ không phải là lúc thả lỏng hoàn toàn, mọi người nhìn chằm chằm cửa ra vào, bày trận mà đợi, chuẩn bị nghênh đón cửa ải cuối cùng. Nhưng chờ đến người hành khách mới cuối cùng đến, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Bởi vì người hành khách mới này chỉ là một cô bé, một cô bé mặc một cái váy màu hồng.

Nhìn qua cô bé này chỉ có năm tuổi thôi, ngươi có chút gầy, nhưng đôi mắt to long lanh, vô cùng đáng yêu.

Thấy thế nào cũng không có dáng vẻ của quỷ quái.

Tất nhiên người ở chỗ này sẽ không bởi vì bộ dạng đáng yêu của cô bé mà thả lỏng cảnh giác, mọi người đều là người có kinh nghiệm, ai cũng biết quỷ quái có thể là dáng vẻ nào cũng được.

Ngoài ý muốn là, lần này cô bé không giống với những hành khách trước đó, vừa lên đã chạy thẳng đến hàng ghế cuối cùng, mà lúc này trực tiếp ngồi xuống bên cạnh dân địa phương ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Cô bé lùn, muốn leo lên ghế rất khó khăn. Vì vậy đáng thương nhìn dân địa phương ngồi ở chỗ này: "Chú ơi, có thể ôm cháu lên được không?"

Người đàn ông bị cô bé gọi là chú không dám cử động gì, cứ cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng yên lặng cầu nguyện ôn thần này nhanh rời đi. Tiếp xúc với quỷ quái quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị giết chết, quả thật không phải do anh ta không muốn giúp.

Cũng may cô bé cũng không dây dưa với anh ta, chỉ là dùng đôi mắt đen láy nhìn anh ta một hồi lâu, sau đó lại đi xuống hàng ghế tiếp theo.

Đến người kế tiếp, cô bé cũng làm in như lúc nãy, vẫn là muốn nhờ người khác ôm mình lên. Nhưng bởi vì người đầu tiên đã chứng thực không cần giúp cô bé cũng sẽ tự rời đi, cho nên người phía sau cũng không cần giúp đỡ. Bọn họ nghĩ rất tốt, dù sao hàng ghế cuối cùng chính là một đại lão, phiền phức này cứ để lại cho cô đi?

Liên tiếp đến người thứ năm, cuối cùng mới có một cô gái run rẩy ôm cô bé lên chỗ ngồi. Cô ấy cũng là một trong những người đứng lên bảo vệ trật tự lúc nãy. Trái lại cũng không phải là mềm lòng, cũng không phải là lo lắng cho Tô Dung. Chỉ đơn giản là cô ấy cảm thấy không được bình thường mà thôi.

Chuyện quái đàm này nhằm vào đại lão hàng cuối cùng thể hiện rất rõ ràng, ít nhất cô ấy cho rằng như vậy. Theo lý thuyết cô bé này cũng phải đi đến chỗ ngồi của đại lão giống với hai người trước đó.

nhưng bây giờ cô bé không có, trái lại đi thử từng người. Chuyện này rất khác thường, mặc dù cô ấy không nhìn ra được vấn đề, nhưng vẫn quyết định làm theo lời của cô bé này.

Cô gái hàng trước không nhìn ra vấn đề gì, nhưng Tô Dung hàng sau đã nhìn rõ ràng rồi.

Thấy từng người ở hàng trước từ chối cô bé, trái tim của cô sắp nhảy ra ngoài rồi.

Chẳng lẽ đám người địa phương này không phát hiện, sau khi cô bé từ từ đi về phía sau xe, tốc độ của chiếc xe này càng lúc càng nhanh sao?!

Mặc dù tài xế vẫn lái xe rất vững vàng, nhưng phong cảnh bên ngoài đang lướt qua ngày càng nhanh!

Cô ngẩng đầu nhìn mọi người một vòng, sau đó bừng tỉnh hiểu ra. Đám người này vì tránh đối mắt trao đổi với người khác đều lựa chọn cúi đầu, tất nhiên không nhìn thấy phong cảnh đang lướt nhanh ở bên ngoài.

Ỷ lại kinh nghiệm lúc trước hại chết mình đây mà! Bọn họ cho rằng quái đàm quy tắc lần này cũng đơn giản như lúc trước, hơn nữa hàng ghế sau còn có một đại lão trấn giữ. Nhưng trên thực tế, ôn thần chân chính chính là đại lão này.

Tô Dung vô cùng sốt ruột, cô cũng biết lái xe, hơn nữa cộng sự cũng là một tên cuồng đua xe, tất nhiên có nhận biết rất sâu về tốc độ cực hạn.

Dựa theo tốc độ của chiếc xe này, chờ cô bé tới hàng của cô hỏi cô, sợ là tốc độ của chiếc xe này có thể tương đương với xe đua. Đến lúc đó đừng nói xe buýt nhìn qua rất bình thường này có nổ bánh xe hay không, chỉ nói đến chuyện dừng xe cũng đặc biệt khó khăn.

Bình Luận (0)
Comment