Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 137

Chương 137 -
Chương 137 -

Ví dụ như tài xế, ví dụ như nhân viên an toàn.

Nhưng trong quy tắc đã có cách đối phó với tài xế, nhân viên an toàn thì ở cùng phe với bọn họ, cho nên trái lại dân địa phương không có sợ.

Những đột nhiên xuất hiện nhiều quỷ quái như vậy, chẳng những không phải phe bọn họ, hơn nữa trong quy tắc không có cho biện pháp ứng đối. Tất cả dân địa phương đều hoảng hồn, chỉ cảm thấy hai chân run rẩy, sống không được bao lâu,

Chắc Tô Dung chính là người bình tĩnh nhất ở đây, mặc dù bây giờ rất nhiều người, nhưng cô biết những người này không phải quỷ quái, mà là người sắp chết. Hơn nữa ở thế giới thật, tình huống này rất bình thường, muốn sợ hãi cũng sợ hãi không được.

Đôi mắt của cô giống như tia X quang, cẩn thận liếc nhìn những người này, theo cái nhìn này, từng manh mối đều nổi lên mặt nước.

trong những người này có không ít người trong mắt chảy ra máu, nhìn qua mặt cũng hơi sưng lên, có chút giống với người phụ nữ chết đuối kia.

Nhưng trên người bọn họ không có chút nước nào, khẳng định không phải bị chết chìm.

Trên thực tế, Tô Dung đã đoán được cách chết của bọn họ --- Những người này là bị nghẹt thở mà chết. Tình trạng kết mạc chảy máu còn có mặt mũi sưng lên, tĩnh mạch phồng lên, những thứ này đều là đặc điểm bị chết ngạt.

Nhưng sao trên xe lại vô cớ chết ngạt nhiều người như vậy chứ?

Cảm ơn nguyên chủ vẫn luôn bảo vệ đôi mắt thật tốt, bằng vào thị lực ưu tú, rất nhanh Tô Dung phát hiện hành khách không có chỗ ngồi đứng xếp hàng ở phía trước xe hoặc là dựa vào cửa sổ, trên trán hoặc là trên mắt có mấy dấu màu đỏ.

Giống như là sau khi nằm ngủ trên bàn học khi thức dậy, trên trán trên gương mặt sẽ xuất hiện mấy dấu vết đỏ này.

Cho nên là bị bị dồn ép ở trên kính cửa xe?

Trừ cái này ra, trong những người này, trên chân của không ít người có dấu giày. Những người mang giày trắng là rõ ràng nhất.

Tô Dung suy nghĩ một lát xong, cuối cùng đã nghĩ thông suốt.

Nghẹt thở mà chết, khi còn sống bị đè ép trên kính cửa sổ, trên giày còn có dấu giày.

Chân tướng đã được miêu tả rất sống động --- Bọn họ là chết vì bị dẫm đạp!

Có lẽ người bình thường sẽ cho là người chết trong chuyện dẫm đạp chắc sẽ bị chen lấn cho ngã xuống, sau đó bị đạp hoặc là bị đè chết. Nhưng trên thực tế loại suy nghĩ này không đúng, lúc chân chính xảy ra chuyện chen lấn dẫm đạp nhau, ngay cả không gian ngã xuống cũng không có. Không gian quá hẹp, quá nhiều người chen lấn, lồng ngực bị chèn ép, thì sẽ làm cho người ta không có cách nào hô hấp được, tim sẽ chợt ngừng đập. Các bộ phận còn lại trong người cũng có thể bị đè ép, đối với thân thể con người sẽ tạo thành tổn thương không có cách nào xoay chuyển được.

Trong xe nhiều người như vậy, lúc tài xế đến trạm thắng gấp một cái, tất cả người muốn xuống xe đều sẽ chen lấn đi về phía trước. sự kiện dẫm đạp rất có thể sẽ xảy ra như vậy.

Phải khống chế khai thông trước thời hạn mới được!

Gần như trong nháy mắt, Tô Dung đã lập tức nghĩ ra cách.

Nhưng chỉ nghĩ ra cách cũng vô dụng, phải có cách thực hiện mới được!

Thật ra thì có một phương áp có sẵn: Một trong những chức trách của nhân viên an toàn chính là bảo vệ trật tự trong xe. Chỉ cần để cho nhân viên an toàn giúp đỡ là được.

Nhưng trên quy tắc nói phải cố gắng không tìm nhân viên an toàn giúp đỡ, mặc dù trước khi đến trạm xe cuối cùng, vì lý do an toàn, cô cũng không cần tìm đối phương nhờ giúp đỡ,

Suy nghĩ một chút, cô cố ý làm ra bộ dạng vô cùng khó chịu, một tay che lồng ngực, bắt đầu thở mạnh

Bà bác đứng ở trước mặt cô chú ý đến khác thường của cô, vội vàng hỏi: "Con gái, con không sao chứ?"

Tô Dung vừa làm ra vẻ khó thở, vừa hổn hển nói: "Con... Con bị bệnh suyễn hộc hộc! Chỗ này... Không khí hộc hộc... Quá chật hẹp! Con không thở được!"

Cô nói xong thì hơi trợn mắt lên, làm ra bộ dạng muốn bất tỉnh.

"Chao ôi! Vậy phải làm sao bây giờ! Con gái, con đừng có ngất xỉu!" Bà bác lo lắng hô to, người xung quanh bị động tĩnh này hấp dẫn tầm mắt, cũng ra sức nhìn về hàng sau.

Nếu như lúc này có người địa phương thông minh, sẽ trực tiếp lấy lý do chừa thật nhiều không gian cho Tô Dung giải tán đám người. Nhưng bọn họ bị nhiều quỷ quái như vậy dọa sợ, cứ thế không có một người nào dám hành động.

Tô Dung không biết tại sao đồng đội lúc trước còn phối hợp rất ăn ý lại tự nhiên yên lặng vào lúc này, nhưng thời gian không chờ người. Cô không thể làm khác hơn là tự cấp tự túc, khó khăn vươn tay ra: "Chừa... Chừa cho con một chút không gian, con sắp thở không nổi rồi!"

Bà bác vô cùng nhiệt tình lập tức xoay người đuổi người, vừa đuổi người vừa kêu la: "Nơi này có một cô bé bị mắc bệnh, cần có đủ không gian hô hấp không khí mới mẻ. Đều di chuyển về phía trước một chút đi! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!"

Dưới sự xuôi đuổi của bà ấy, rất nhanh phía trước chỗ Tô Dung có một khoảng trống nhỏ.

Mắt thấy còn chưa có người địa phương đến giúp đỡ, bây giờ thiết lập nhân vật bị bệnh ốm yếu của cô không thể đứng dậy duy trì trật tự được. Tô Dung không thể làm gì khác hơn là làm bộ có chút khỏe hơn, lớn tiếng nói: "Con vẫn rất khó chịu, trong xe này thật loạn, nếu có người có thể giúp đỡ duy trì trật tự một chút thì thật tốt quá!"

Cô cố gắng nhấn mạnh câu nói cuối cùng, nếu như những dân địa phương kia còn chưa hành động, Tô Dung chỉ có thể tự vi pháp thiết lập nhân vật mà thôi. Dù sao dựa vào bà bác kia khẳng định không được. Dù sao bà bác ấy là do quỷ quái mang đến. Bà ấy có thể làm đến bước này, đã làm cho Tô Dung kinh ngạc rồi.

Bình Luận (0)
Comment