Tiếp đó cô lại tìm tòi các nơi của [Quái đàm quy tắc cố định], đại khái biết được một chút bối cảnh bên trong, lúc này mới hài lòng rời đi.
Không thể không nói, nhân viên trong tiệm điện thoại này có thái độ rất tốt, cũng không đuổi cô đi.
Dọc theo đường trở về, hiếm khi không xảy ra chuyện bất ngờ gì, cô thuận lợi trở về tiểu khu, tiến vào trong cứ điểm. Trong cứ điểm đã có không ít người trở về, dù sao bọn họ chỉ có thể đi dạo ở nơi gần đây, hoàn toàn không thể xem được cái gì.
Tạ Kha Kha cũng đã trở về, mặc dù trong tay của cậu có đạo cụ quái đám khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm, nhưng bởi vì người chân chính tiêu diệt nguồn ô nhiễm không phải là cậu, cậu lại không có đóng góp gì trong đó, cho nên thật ra cũng chỉ là một khen thưởng nhỏ mà thôi.
Đây cũng là chuyện sau đó Tô Dung mới biết, cậu cũng lấy được đạo cụ khen thưởng tăng cường, tăng cường hình thái của cỏ bốn lá kia, có thể hoán đổi giữa thực vật và hình xăm.
Nói như thế nào đây... Đúng thật là có chút tác dụng, thấy thế nào cũng không thua thiệt. Tạ Kha Kha tự cảm thấy như thế, vui vẻ nhận phần thưởng này.
Nhưng mặc dù Tạ Kha Kha có đạo cụ, nhưng cậu vẫn không có đi dạo quá xa, Tô Dung hỏi cậu nguyên nhân, cậu có lý chẳng sợ nói: "Tại sao phải đi? Anh Mai không phải đã nói chỉ để cho chúng ta đi dạo gần đây thôi sao?"
"Anh ấy nói là người không thể che giấu hơi thở bên ngoài, nhưng cậu có thể." Mặc dù Tô Dung đoán được cậu ta muốn nói gì, nhưng vẫn trêu chọc một chút.
Đúng như dự đoán, Tạ Kha Kha gãi đầu nói: "Hả? Là như vậy sao? Nhưng tôi rất ngốc, lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao?"
Nghe được câu trả lời như dự đoán, Tô Dung vỗ vai cậu ta một cái, chân thành nói: "Làm tốt lắm, sau này cũng phải kiên trì với suy nghĩ này."
Sau khi trở về trường học, mọi người cũng không lập tức trở về ký túc xá, mà là ở trong phòng thí nghiệm thảo luận. Mặc dù chỉ có phạm vi một tiểu khu, không có gì đáng xem, nhưng tóm lại vẫn có người gặp chuyện xui xẻo.
Ví dụ như người xui xẻo số 1, nhìn thấy dân địa phương trong tiểu khu cãi nhau. Lý do gây gổ chính là --- "Quỷ anh nuôi có phải đã ăn quỷ của tôi nuôi rồi không!"
Mới lúc đầu người xui xẻo số 1 còn tưởng rằng bọn họ nói chuyện có khẩu âm địa phương, nói "con rùa" thành "quỷ". Anh ta đứng ở chỗ đó cứ suy nghĩ con rùa có thể ăn đồng loại của mình sao? Sau đó bỏ lỡ thời cơ cách xa hiện trường, bị hai dân địa phương gọi đến chủ trì công đạo.
Dân địa phương A: "Quỷ nhà tôi nuôi cực kỳ yếu ớt, bình thường đều ăn linh hồn của mấy loại động vật gà thỏ gì đó, hoặc là đi trong tiểu khu tìm hút linh hồn của mèo chết, linh hồn của bọn nó tương đối có nhiều năng lượng hơn một chút. Kết quả sáng sớm hôm nay đi ra ngoài, nó đã không trở về nữa ! Hu hu hu ---"
Dân địa phương B: "Quỷ nhà anh thì có quan hệ gì với tôi? Quỷ nhà ai mà không có đi ra ngoài, sao chỉ nhắm vào quỷ nhà tôi chứ?"
Người xui xẻo số 1 chậm chạm cảm thấy không đúng, hai chân run rẩy, ngay cả một lời cũng không dám mở miệng nói chuyện. Anh ta chỉ sợ lộ ra thân phận điều tra viên của mình, sau đó dân địa phương B sẽ phái quỷ nhà mình đến ăn anh ta.
Dân địa phương A: "Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, khoảng thời gian này quỷ đi ra ngoài dạo chỉ có của anh! Hơn nữa quỷ của nhà anh mạnh như thế, hoàn toàn có thể ăn quỷ của tôi!"
Dân địa phương B: "Anh có bằng chứ sao? Không được vô cớ bêu xấu người khác?"
Dân địa phương A/B nhìn người xui xẻo số 1: "Cậu nói trong chúng tôi ai có lý hơn!"
Người xui xẻo số 1 khóc không ra nước mắt, má nó, sao anh ta biết ai nói có lý hơn! Không trách dân phong của thế giới quái đàm lại dũng mãnh như vậy? Người nào cũng nuôi tiểu quỷ?
Cũng may cuối cùng anh ta thông minh, làm bộ thành một người câm điếc, lúc này mới trốn thoát được một kiếp.
Nghe xong chuyện này của anh ta, Tô Dung không khỏi nhớ lại Tiểu Âm và Tiểu Dương trong quái đàm quy tắc taxi. Vốn dĩ cho rằng chỉ có bọn họ là ngoại lệ, nhưng bây giờ xem ra, loại chuyện nuôi quỷ này không hề hiếm lạ trong thế giới quái đàm.
Chẳng qua cũng bình thường, cái thế giới quái đàm khắp nơi đều là quỷ quái. Không đánh lại cũng chỉ có thể gia nhập, nuôi một tiểu quỷ bảo vệ mình, sao lại không làm chứ?
Dĩ nhiên cũng chỉ ở nơi do "nó" thống trị, có âm khí hoành hành mới có thể phổ biến loại nuôi quỷ này, nếu như ở thế giới hiện thực, cái giá phải trả để nuôi một con tiểu quỷ rất lớn, hơn nữa phần lớn người nuôi tiểu quỷ đều là người có suy nghĩ xấu xa.
Đối với chuyện mà người xui xẻo số 1 gặp gỡ, mọi người đều thầm biểu lộ sự đồng tình, nhưng bày tỏ anh ta đáng đời. Vậy mà dám xem náo nhiệt của thế giới quái đàm, không trực tiếp chọn anh ta vào quái đàm quy tắc cũng xem như là tốt rồi.
Tô Dung: "..."
Cảm thấy là đang nói đến mình.
Người xui xẻo số 2 chính là gặp chuyện ở tiệm cơm vô cùng ngon trong miệng của Mai Lạc. Theo sự miêu tả của người này, rõ ràng anh ta chỉ đi qua một tiệm cơm nhìn vừa nhỏ vừa cũ, kết quả bên trong lại truyền ra một mùi thơm cực kỳ mê người.
Chờ lúc anh ta lấy lại được tinh thần, thân thể đã ngồi ở bên trong tiệm. Bà chủ cầm thực đơn cười híp mắt hỏi anh ta, trên mặt còn trang điểm một lớp phấn trắng thật dày: "Vị khách này muốn ăn cái gì?"
Người xui xẻo thứ 2 thiếu chút nữa bị dọa sợ tiểu ra quần, nhưng cũng không phải là người ngu, trước còn được Xã trưởng nhắc nhở, ai không nhìn ra được chỗ này có quỷ dị chứ!
Trái lại anh ta cũng biết lúc này rời đi có lẽ sẽ xảy ra chuyện, cho nên chỉ cố gắng bình tĩnh hỏi: "Tôi có thể xem thử thực đơn không?"