Bà chủ khẽ mỉm cười, đưa thực đơn cho anh ta: "Tất nhiên."
Người xui xẻo số 2 liếc nhìn thực đơn, vốn dĩ anh ta muốn tìm thử một ít đồ ăn chay đối phó qua loa, nhưng mà đập vào mắt của anh ta chính là "Mảnh phổi vợ chồng", "Tai rõ mắt sáng", "Xương cốt thơm nồng"...
Rốt cuộc những thứ này là gì, người xui xẻo số 2 cũng không dám nghĩ sâu, tay cầm thực đơn cũng khẽ run.
Bà chủ còn có bên cạnh thúc giục: "Sao vị khách này lại không gọi đồ ăn? Những người khách khác đều đang sốt ruột chờ đấy."
Nghe được lời của bà ta, người xui xẻo số 2 theo bản năng ngẩng đầu lên một cái, đã nhìn thấy những người khách khác đều đang nhìn chằm chằm mình, trong mắt mang theo sự tham lam khó mà nói nên lời. Thật giống như một khi anh ta từ chối, thì bọn họ sẽ nhào lên ăn anh ta vậy.
"Vậy sao cậu lại chạy trốn thành công?” Có một nữ sinh hơi nóng tính không nhịn được truy hỏi.
"May mà anh Mai phát đồ ăn cho tôi." Người xui xẻo số 2 cũng cảm thấy vui mừng: "Tôi lấy bánh báo nhét trong người ra, hỏi bà ta có thể giúp tôi hâm nóng cái bánh bao này được không."
"Bà chủ đồng ý?" Nữ sinh kinh ngạc trợn to mắt.
Người xui xẻo số 2 gật đầu một cái: "Vẻ mặt của bà ta chính là một lời khó nói hết, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, cũng không có lấy tiền của tôi. Sau đó tôi cầm bánh bao được hâm nóng vội vàng chạy ra ngoài."
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà cảm khái vận may của anh ta, phương thức thoát ra ngoài này cũng rất độc đáo.
Mai Lạc ở phía sau nghe được đối thoại của bọn họ, trong mắt là ý cười thản nhiên cùng bất đắc dĩ.
Cười dĩ nhiên là những việc mà hai người xui xẻo này trải qua, mới vừa đi đến thế giới quái đàm đã đụng đến những chuyện này. Theo sự thăm dò sâu không ngừng của bọn họ, loại chuyện này cũng sẽ tăng chứ không giảm, càng sớm gặp phải thì càng an toàn.
Bất đắc dĩ chính là bởi vì nếu bọn họ có cách, cũng sẽ không để cho những người trẻ tuổi mới vào đại học chủ động đối mặt với nguy hiểm. Thế giới quái đàm cất giấu quá nhiều bí mật, mà điều tra viên có thể dùng thì lại quá ít. Chỉ có thể bắt đầu đào tạo từng người một.
Chờ mọi người gần nói chuyện xong, Mai Lạc vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của mọi người: "Như vậy, lần hoạt động xã đoàn này của chúng ta tuyên bố hoàn thành viên mãn, lần tiếp theo đến thế giới quái đàm chính là chờ đến nghỉ đông, đến lúc đó người nguyện ý tham gia sẽ phải ở lại trường một đoạn thời gian."
Tô Dung đã có ý định sẽ ở lại, dù sao ở quê quán cũng không có người nào ràng buộc cô, coi như toàn bộ kỳ nghỉ đông sống ở chỗ này cũng không có chuyện gì. Chẳng qua giá phòng ở đế đô có chút đắt, cũng may mỗi tháng điều tra viên đều có trợ cấp tốt, hoàn toàn có thể chống đỡ được cuộc sống của cô.
Khác với cô, Tạ Kha Kha rất là phiền não: "Nhưng tôi muốn trở về thăm ba tôi, cũng không biết phải ở lại trường bao lâu, nếu như thời gian quá lâu, tôi có thể buông tha cho lần vào thế giới quái đàm tiếp theo."
Mặc dù thế giới quái đàm vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với một sinh viên trẻ tuổi cũng là một trải nghiệm mạo hiểm khó quên. Nhất là những sinh viên còn chưa gặp phải nguy hiểm, cũng không kịp đợi i muốn lại lần nữa đi vào.
Người có thể khắc chế mình như Tạ Kha Kha cũng có rất ít.
Nghe được lời này của cậu ta, Tô Dung không nhịn được cười một tiếng: "Vậy thì về nhà đi, dù sao bây giờ chúng ta cũng không thăm dò được gì, nhiều nhất chỉ là tìm hiểu một chút mà thôi.”
Trở lại ký túc xá, trừ Lý Cầm Phương đi thư viện ra, hai người khác đều ở ký túc xá. Khác với không khí căng thẳng mỗi khi hai người này ở cùng một chỗ, lúc này bầu không khí phòng ký túc xá rất hài hòa. Hai người ngồi chung ở trước bàn đọc sách xem phim, còn cùng nhau ăn một bịch ăn vặt.
Tô Dung không khỏi nhướng mày, rất nhanh kịp phản ứng lại, đây là Tôn Giai Kỳ đã nói xin lỗi.
Không thể không nói tốc độ hành động của Tôn Giai Kỳ rất nhanh, vốn dĩ cô còn cho rằng đối phương sẽ xoắn xuýt một khoảng thời gian.
Nghe được động tĩnh sau lưng, hai người đang xem phim say mê mới tỉnh hồn lại. Lập tức thấy được Tô Dung mặc quần áo màu đen không biết lúc nào đứng ở sau lưng bọn họ.
"Chao ôi, Tô Dung, cậu hù chết bọn tôi rồi!" Điền Khinh Khinh sợ hết hồn, một tay che ngực kêu lên.
Tô Dung dọa người ta sợ, vô tội nhún vai nói: "Là hai người xem phim quá tập trung."
Tôn Giai Kỳ chớp mắt với cô: "Tô Dung, cậu có muốn cùng nhau xem phim không? Gần đây có một bộ phim rất hot."
"Không được, tôi muốn nghỉ ngơi một chút." Tô Dung lắc đầu một cái. Đừng thấy chỉ mới ra ngoài bốn tiếng đồng hồ, nhưng cô không chỉ đi vào thế giới quái đàm, còn trải qua một trận quái đàm quy tắc, bây giờ có thể nói cả người cô đều rất mệt mỏi.
Nghe vậy, Điền Khinh Khinh tò mò nhìn cô nằm ở trên ghế: "Hoạt động xã đoàn của các người là làm gì vậy? Đi một lần là bốn tiếng đồng hồ."
Cách nói thống nhất của xã đoàn quái đàm chính là đi nhà ma chơi, tất nhiên Tô Dung sẽ không để lộ, hơn nữa từ trong tận đáy lòng cảm thấy Mai Lạc có thể nghĩ ra lý do này thật sự là một người thông minh.
Mãi đến khi Điền Khinh Khinh hứng thú đề nghị: "Nếu không tuần đến chúng ta cũng đến nhà ma chơi đi? Vừa khéo từ khi khai giảng đến bây giờ, phòng ký túc xá chúng ta cũng không đi chơi với nhau!"
Tô Dung: "..."
Trái lại cũng không phải cô không muốn đi nhà ma, chủ yếu là cô đối với chỗ này thật sự có một ít bóng ma trong lòng. Ở thế giới kiếp trước, nhà ma chính là nơi giết người giấu xác rất tốt. Trong căn phòng mờ tối, thi thể thật xen lẫn trong đống thi thể giả, máu tươi cùng với sơn đỏ trộn chung với nhau, mùi sơn nồng đậm che giấu đi mùi tanh của máu tươi, du khách đến chơi đều không phát hiện ra được.