Anh Trịnh là tên của người đàn ông mặc áo lông, cũng không biết vì sao Tiểu Lưu và anh Trịnh lại có mối quan hệ tốt như vậy. Tô Dung nghĩ như vậy, cũng cứ hỏi như vậy: “Lúc trước anh và anh Trịnh đã quen biết nhau rồi sao?”
“Nói ra thì có thể cô sẽ không tin, nhưng chúng tôi thật sự quen biết nhau đấy!” Tiểu Lưu vô cùng đắc ý cười nói: “Tôi có thể thông quan quái đàm đầu tiên, chính là nhờ anh Trịnh mang đi đấy! Sau đó hai người chúng tôi liền trở thành bạn bè trong thế giới hiện thực, đây là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau trong quái đàm.”
Trong khoảng thời gian ngắn Tô Dung không biết nên kinh ngạc việc hai người bọn họ thật sự quen biết nhau, hay nên kinh ngạc việc một người như Tiểu Lưu lại có thể thông quan nhiều hơn một quái đàm.
Có lẽ biểu cảm của cô quá mức rõ ràng, nên Tiểu Lưu ho khan một tiếng, giải thích: “Thật ra mấy năm trước quái đàm không khó như bây giờ, chỉ là không biết vì sao độ khó lại đột nhiên tăng lên như vậy. Quái đàm tôi thông quan đều là quái đàm mấy năm trước, năm nay thì đây là lần đầu tiên tôi tiến vào quái đàm.”
Thì ra là thế, vậy thì dễ hiểu. Tuy rằng Tô Dung không biết vì sao quái đàm lại đột nhiên trở nên khó khăn hơn, nhưng loài người đang không ngừng tiến bộ, quái đàm cũng tiến bộ thì cũng không có gì khó hiểu
Tây Tây cũng hiếm khi sinh ra hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ: “Vậy vận may của anh khá tốt đấy.”
“Như nhau thôi.” Tiểu Lưu cười khổ một tiếng: “Nếu vận may thật sự tốt, thì đã không trở thành điều tra viên rồi. Lúc trước tôi còn cảm thấy trở thành điều tra viên thật hạnh phúc, chờ đến khi bản thân thật sự trở thành điều tra viên, tôi mới nhận ra cảm giác buộc đầu vào thắt lưng* thật sự không dễ chịu chút nào.”
*Y chỉ mạng sống của một người luôn luôn gặp nguy hiểm
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc. Những người lúc trước không được chọn trở thành điều tra viên, phần lớn bọn họ đều có những suy nghĩ như vậy. Mãi cho đến khi được lựa chọn, mới biết được những nguy hiểm bên trong.
“Đã ở trong quái đàm rồi, đừng nói những chuyện khiến người ta không vui nữa.” Chu Hâm không kiên nhẫn nói, sau đó nhìn về phía hai người Tô Dung: “Hai người đến đây làm gì? Cũng muốn buông xuôi với chúng tôi sao?”
Tô Dung lắc đầu: “Chúng tôi đang thử xem có đến phòng y tế được hay không, tôi có cảm giác nói không chừng ở đó sẽ có được chút manh mối.”
“Rất dũng cảm.” Chu Hâm giơ ngón tay cái với cô: “Nhưng dù sao cũng ở lại boong thuyền, hai người hoàn toàn có thể thoải mái giống như chúng tôi.”
Nói tới đây Tô Dung đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Hai người vẫn luôn ở boong thuyền, không sợ tự đưa mình đến phòng y tế luôn sao?”
Dù sao, quy tắc đã nói rõ, nếu ở lại boong thuyền quá lâu, có khả năng sẽ có cảm giác choáng váng, nếu có cảm giác này thì đồng nghĩa với việc cần phải đến phòng y tế.
“Vậy thì tôi sẽ cống hiến vì mọi người.” Chu Hâm vô lại nói.
Tiểu Lưu hưng phấn đập tay với cậu ta: “Anh hùng ý kiến giống nhau!”
Cái này khiến Tô Dung hoàn toàn bội phục, hai người liếc nhau, cũng nhanh chóng dọn hai cái ghế dài ra nằm phơi nắng.
Chờ đến khi đám người anh Trịnh đi đến boong thuyền, liền nhìn thấy một cảnh tượng như thế này—— hai nam hai nữ nằm song song trên bốn chiếc ghế dài phơi nắng, thảnh thơi giống như bọn họ thật sự được đi nghỉ mát trên du thuyền.
Những người khác: “……”
Rõ ràng anh Trịnh đã tập mãi thành quen với tính tình của Tiểu Lưu, nhưng vẫn bất lực với tính cách của hắn ta. Rõ ràng lúc trước hai cô gái nhỏ này còn có dáng vẻ tiến về phía trước, sao bây giờ lại cùng nhau buông xuôi rồi?
“Chúng tôi đang chuẩn bị để đến phòng y tế.” Tô Dung giải thích cho bản thân và Tây Tây, không phải hai người các cô thật sự nằm hưởng thụ: “Mọi người tới làm gì?”
“Tôi đã đoán được thịt cá là gì rồi, muốn đến tìm nhân viên cửa hàng tổng hợp thử xem.” Anh Trịnh đột nhiên nói ra một tin chấn động.
Mọi người lập tức trở nên tỉnh táo, Tiểu Lưu nhìn Tề Hàn và Tiền Hạo Vũ phía sau anh Trịnh kêu lên: “Anh, anh thật sự không nghĩa khí! Sao lại đưa cậu ta theo mà không đưa em?”
Anh Trịnh tức giận chất vấn: “Không phải chính cậu đã nói chờ đến khi anh yêu cầu mới đến hỗ trợ, trước đó thì đừng tìm cậu sao?”
Tiền Hạo Vũ lúc nãy vẫn luôn không nói chuyện gãi đầu: “Tôi chỉ trùng hợp gặp được anh Trịnh thôi, chúng tôi có trò chuyện một chút về việc suy đoán thịt cá, sau đó đột nhiên có một ý tưởng.”
Sắc mặt Tề Hàn có chút trắng bệch, chạy chậm đến bên cạnh Tô Dung, nhỏ giọng nói: “Bọn họ cảm thấy thứ gọi là thịt cá chính là thịt người.”
Nghe vậy, Tô Dung sửng sốt. Đây là suy đoán lúc trước cô chưa từng nghĩ đến, tuy nhiên hiện tại suy nghĩ lại một chút, thật sự có khả năng này.
Ngày hôm qua ở phòng tập thể dục, động tác mà huấn luyện viên yêu cầu bọn họ làm trong vô thức, rõ ràng chính là động tác của cá ở dưới biển. Nói chính xác hơn một chút, chính là động tác khi bơi lội của người cá.
Con thuyền này vốn dĩ được gọi là thuyền Giao Nhân, muốn biến bọn họ thành người cá, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Nhưng nếu bọn họ thật sự là người cá, vậy thịt của bọn họ không phải là thịt người sao!
“Mọi người định nghiệm chứng như thế nào?” Tiểu Lưu đột nhiên nghĩ đến vấn đề này: “Không phải là cắt một miếng thịt đi đến hỏi nhân viên đó chứ?”
Anh Trịnh nhún vai: “Trước tiên anh định đi qua hỏi trực tiếp, nếu thật sự không được thì sẽ cắt thịt.”
Nghe vậy, Tiểu Lưu trực tiếp đứng lên: “Vậy cứ cắt thịt em đi, dù sao em cũng vô dụng. Anh còn cần thăm dò bản đồ, nếu bị thương thì thật sự không tiện.”
“Này người anh em!” Chu Hâm cũng đứng lên, bất mãn oán giận với Tiểu Lưu: “Anh như vậy làm tôi thật sự không giống người mà.”