“Em không sợ chị trực tiếp cướp mất một chút tiền này của em sao?” Nghe được những gì cô nói, thật ra chị Đường không hề nghi ngờ, cô ấy rất hứng thú hỏi một vấn đề khác.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Dung không hề thay đổi: “Chị cũng đã nói ‘ một chút’.”
Từ khi quái đàm bắt đầu, hai người gặp mặt nhau, Tô Dung không thể không nhận ra chị Đường là một người rất rộng rãi. Có không ít đạo cụ, thực lực cũng đủ mạnh. Người như vậy thật sự chướng mắt chút tiền này của Tô Dung. Nếu không phải như vậy, Tô Dung cũng sẽ không to gan đến mức lấy tiền ra. Đạo lý giàu có không nên để lộ ra ngoài, cô vẫn hiểu rõ.
“Nhưng đổi cho em thì chị có được lợi ích gì không?” Chị Đường không buông tha tiếp tục hỏi: “Đừng đem việc chị cần tiền lớn hơn để nói, đối với chị cũng không có gì khác biệt đâu.”
Tô Dung suy nghĩ một chút, trả lời cô ấy: “Em có thể nói cho chị biết một manh mối về quái đàm này.”
Lời vừa nói ra, chị Đường lập tức đánh giá Tô Dung từ trên xuống dưới: “Chị đã xem thường em rồi sao?”
Tô Dung vẫn chưa quên thiết lập nhân vật của mình, vội vàng nhỏ giọng nói: “Không, là manh mối em phát hiện vào tối hôm qua. Có thể phát hiện manh mối đó cũng là do trùng hợp, không phải bây giờ em định nói với chị rồi sao?”
“Đêm qua?” Chị Đường suy tư trong chốc lát: “Ở phòng tập thể dục sao?”
Đêm qua chỉ có một hoạt động ở phòng tập thể dục mà thôi, tất nhiên cô ấy có thể đoán ra. Tô Dung gật đầu: “Đúng vậy, chị Đường đồng ý với em đi!”
Đây là một phi vụ làm ăn chắc chắn có lời, chị Đường cũng nhìn ra được Tô Dung càng đơn giản muốn nói cho cô ấy biết manh mối này hơn, chứ không phải chỉ vì giao dịch, mày cô ấy giãn ra: “Được rồi, chị đồng ý.”
Nói xong trực tiếp lấy mười tờ mười tệ trong túi áo ra: “Như vậy được không?”
Tô Dung vội vàng gật đầu, sau khi nhận lấy lập tức nói cho cô ấy biết manh mối: “TV trong phòng tập thể dục có vấn đề, sau khi xem một lúc sẽ bị thôi miên và khống chế. Hôm qua khi em vận động trên máy chạy bộ, bởi vì sợ chạy bị té, nên vẫn không ngẩng đầu lên. Lúc này mới phát hiện sự khác thường của những người khác.”
Thật ra lúc nãy trước khi ăn sáng, cô không hề có ý định nói cho đối phương biết những nội dung này. Dù sao dưới tình huống đã biết có nội gián, thứ như manh mối vẫn nên độc chiếm thì tốt hơn.
Nhưng hành động chủ động tham gia tiệc tối lúc nãy của chị Đường đã đả động đến Tô Dung, cô không tin rằng một nội gián có thể vì đoàn đội mà làm đến trình độ này. Hơn nữa với thực lực của chị Đường, nếu thật sự cô ấy là nội gián, chỉ sợ có khả năng sẽ trực tiếp đại sát tứ phương.
“Thật vậy sao?” Chị Đường kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, nhanh chóng nghĩ thông suốt: “Cho nên hôm qua chị mới có cảm giác mệt mỏi hơn cả việc luyện tập, bởi vì chị bị thôi miên, nên đã vô thức rèn luyện đúng không?”
Không hổ là đại lão đã trải qua nhiều quái đàm, tư duy vô cùng nhanh nhẹn. Tô Dung cho cô ấy một đáp án khẳng định, cũng đem việc đã trải qua tối hôm qua kể cho cô ấy, tuy nhiên cô đã che giấu việc cô bị bọn họ rượt đuổi chạy vào không gian kì lạ kia.
Nếu nói chuyện đó ra ngoài, sẽ rất dễ dàng bại lộ chuyện cô không đơn giản như biểu hiện ở bên ngoài.
Chị Đường gật đầu: “Chị đã biết, cảm ơn tin tức của em, hôm nay chị sẽ tự mình đi tra xét một lần.”
Tô Dung cũng không lo lắng cô ấy sẽ rời vào không gian kì dị có bể bơi, sở dĩ hôm qua cô đi vào đó, nguyên nhân chủ yếu là do chỉ có một mình cô tiến hành hạng mục vận động kia. Không có nhóm kiểm soát, đương nhiên có thể tự do vận động đi đến những khu vực khác xem xét.
Chỉ cần chị Đường tránh rơi vào tình huống này, không rời khỏi vị trí, thì sẽ không rơi vào tuyệt cảnh như vậy.
Sau khi nói chuyện xong, cô và chị Đường cùng nhau đi trở về. Tây Tây và Tề Hàn vẫn có chút chừng mực, không hỏi xem cô và chị Đường rốt cuộc đã nói chuyện gì.
Lúc đó hai người cũng đã ăn xong bữa sáng, Tây Tây đứng lên, nói với Tô Dung: “Đi thôi? Chúng ta đi boong thuyền.”
Tô Dung gật đầu, hôm nay thật sự bọn họ không cần phải đi đến những địa phương cũ để thăm dò, thời gian rất dư dả, cô cũng không vội đến tìm nhân viên để kiểm chứng suy đoán của mình.
Hai người đi vào boong thuyền phơi nắng, ngoài ý muốn phát hiện Tiểu Lưu và Chu Hâm cũng ở đây. Cô thấy hai người họ vô cùng tự tại, không biết lấy được kính râm từ đâu, đang nằm trên ghế dài phơi nắng trên biển.
“…… Các người thật sự là khách du lịch à?” Tô Dung nhịn không được hỏi.
Tiểu Lưu kéo kính râm xuống một góc, tùy tiện nói: “Dù sao những nơi cần thăm dò hôm qua cũng đã thăm dò xong hết rồi, những nơi khác cũng không phải chỗ chúng tôi có thể đi, hôm nay cứ gác chuyện đó sang một bên đi, chờ mấy người anh Trịnh thăm dò trở về sẽ chỉ huy!”
Hắn ta thật sự hiểu rất rõ thực lực của bản thân, tiến vào quái đàm chỉ dựa vào bản thân hắn ta thì chỉ có con đường chết. Tuy nhiên hắn ta không hề đến gần những nơi nguy hiểm, có thể dựa vào người khác mang thông quan thì sẽ cố gắng dựa vào người khác.
Chu Hâm cũng bị hắn ta thuyết phục, tuy rằng cậu ta tự nhận bản thân có thể tự thông quan một quái đàm, trên người vẫn có chút thực lực. Nhưng nếu có thể bớt một chút nguy hiểm thì ai lại không muốn chứ? Dù sao vẫn còn một người “Đồng phạm”, nếu như bị mắng thì hắn ta sẽ bị mắng đầu tiên.
Việc này cũng giống như khi còn đi học, nếu chỉ có một mình bản thân không làm bài tập hè thì chắc chắn sẽ không dám. Nhưng nếu cậu bạn thân nói với bạn rằng cậu ta cũng không có ý định làm bài tập hè, vậy tất nhiên bạn sẽ có dũng khí để làm loạn một trận.