Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 168

Chương 168 -
Chương 168 -

Quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng, trong lòng Tô Dung đã có suy đoán: Nội gián gọi người chết đi ra ngoài, sau đó kéo dài thời gian không cho người chết trở về. Vấn đề ở đây là hắn cũng phải trở về phòng trước 11 giờ, nếu không hắn cũng sẽ tử vong cùng với người chết.

Nói cách khác, vị trí cuối cùng của bọn họ, chắc chắn rất gần với phòng của nội gián.

Căn cứ vào vết máu để suy đoán, vị trí phòng của nội gián chắc chắn rất gần với phòng của Tô Dung. Tất cả những thành viên ở phòng bên phải phòng của người chết đều được loại khỏi phạm vi nghi ngờ.

Như vậy người đáng nghi ngờ chỉ còn lại: Chị Đường, Tiền Hạo Vũ, nam tóc đuôi ngựa, Tề Hàn và người đàn ông áo lông.

Nhưng Tô Dung không hề nói ra tất cả những thứ này, cô chỉ trần thuật lại thời gian tử vong và một ít manh mối còn lại tại hiện trường.

Lúc cô vẫn còn chưa biết rõ nội gián là ai, không biết mục đích cuối cùng của kẻ đó là gì, trong tình huống như vậy, đối với Tô Dung mà nói, việc bảo vệ an toàn của bản thân vẫn quan trọng nhất.

Mới sáng sớm đã có người chết, bầu không khí trên du thuyền lại càng thêm nặng nề. Khi ăn sáng cả đám người đều tinh thần không yên, bốn cô gái ngồi cùng nhau vùi đầu vào ăn.

Tề Hàn lo sợ bất an nhích sát vào bên cạnh chị Đường: “Bây giờ chỉ mới qua ngày đầu tiên đã có ba người chết, độ khó của quái đàm này có phải có hơi cao rồi không?”

“Vẫn còn ổn, chưa đến một nửa đâu.” Chị Đường ngậm điếu thuốc lá thản nhiên trả lời, điếu thuốc cô ấy đang hút không phải là đạo cụ quái đàm ngày hôm qua, mà là thuốc lát trên du thuyền cô ấy cố ý yêu cầu nhân viên.

“Tiếp theo phải làm gì đây?” Tề Hàn trưng ra khuôn mặt khóc tang: “Dường như không còn chuyện gì để làm nữa rồi.”

Thật sự là như vậy, những nơi cần thăm dò bọn họ đều đã thăm dò trong ngày đầu tiên, ngày hôm sau tất nhiên không có chuyện gì để làm. Nhưng nếu thật sự không làm gì cả, chờ đến ngày thứ tư kết cục đoàn diệt không phải là ván đã đóng thuyền sao.

“Lúc trước em làm thế nào để thông quan quái đàm vậy?” Chị Đường dường như đột nhiên có hứng thú, mỉm cười hỏi cô ấy.

Tề Hàn cũng rất thành thật: “Quái đàm đó hình như không khó lắm? Có mấy đại lão nhanh chóng tìm được manh mối, sau đó sắp xếp nhiệm vụ cho em, cuối cùng không hiểu gì thì đã được thông quan rồi.”

Đơn giản là nói bản thân cô ấy được nằm thắng.

Có không ít điều tra viên đều như vậy, bọn họ không được bồi dưỡng chuyên nghiệp, chỉ bởi vì vận may rất tốt nên trở thành điều tra viên. Nhưng chính vì như vậy nên đồng nghĩa với việc bọn họ rất khó có thể thông quan quái đàm lần thứ hai, dù sao không phải đa số mọi người đều liên tục có vận may tốt đến như vậy

Chị Đường suy nghĩ một chút rồi nói với cô ấy: “Nếu em muốn thông quan thì tối nay tham dự tiệc tối cùng với chị, chỗ đó chắc chắn sẽ có manh mối quan trọng.”

“Hôm nay chị đã muốn tham gia tiệc tối rồi sao?” Nghe được lời này, Tô Dung kinh ngạc hỏi: “Nơi đó rất nguy hiểm!”

“Tất nhiên chị biết.” Chị Đường thong dong nhả một ngụm khói: “Nhưng luôn phải đi, đi càng sớm ngược lại sẽ càng an toàn.”

Lời này nói không sai, càng đến thời gian sau của quái đàm, sức mạnh của “Nó” sẽ càng mạnh mẽ hơn. Đến lúc đó nếu muốn đến tiệc tối, hệ số nguy hiểm sẽ tăng theo cấp số nhân.

“Tuy nhiên tốt nhất là có người đi cùng với chị, hai người so với một người thì xác suất sống sót cũng sẽ cao hơn.” Khi nói những lời này cô ấy nhìn Tề Hàn, dường như đang dò hỏi xem cô ấy có đồng ý không.

Tề Hàn cắn chặt răng, cuối cùng dùng sức gật gật đầu: “Em đi cùng chị!”

“Tôi sẽ đi tìm xem phòng y tế ở đâu.” Tây Tây đứng lên: “Hôm qua khi đứng trên boong thuyền tôi đã mơ hồ có cảm giác không thoải mái, hôm nay lại thêm một chút nữa, có lẽ có thể đến phòng y tế.”

“Tôi đi cùng cô.” Tô Dung lập tức nói, nếu Tây Tây thật sự không thoải mái, chắc chắn phải có người đi cùng cô ấy đến phòng y tế. Nếu chị Đường và Tề Hàn đã quyết định đi tiệc tối, vậy vị trí đi cùng Tây Tây tất nhiên sẽ rơi xuống người cô.

Sau khi uống xong một ngụm cháo cuối cùng, Tô Dung nhìn về phía chị Đường: “Chị Đường có thể đi đến chỗ này cùng em một chút không? Em có việc muốn nhờ chị hỗ trợ.”

Nghe vậy, chị Đường ngoài ý muốn gật gật đầu, đi theo Tô Dung đến nơi cách xa những người khác. Cô ấy luôn có sự tự tin tuyệt đối với năng lực của mình, tất nhiên cũng không sợ Tô Dung sẽ hại mình.

Tô Dung lấy tờ một trăm tệ quái đàm trong người ra, đây chính là quyết định mà cô đã suy nghĩ rất cẩn thận: “Chị có thể đổi tiền này thành tiền lẻ giúp em không?”

Chị Đường hiếm khi sửng sốt một chút: “Vì sao lại muốn làm như vậy?”

Tô Dung đã sớm chuẩn bị lời nói dối để đối phó với cô ấy: “Lúc trước em tình cờ có được một trăm tệ quái đàm, nhưng tiền này lại không tiện sử dụng trong quái đàm, cho nên khi vừa mới tiến vào quái đàm này em đã có ý định tìm người đổi tiền rồi.”

Điều này thật sự không hề sai, lần trước khi Tô Dung tiến vào thế giới quái đàm mới phát hiện ra, sức mua của tiền tệ quái đàm rất cao, có tỉ lệ đến 5:1 so với tiền tệ ở thế giới hiện thực.

Nếu trong thế giới hiện thực tiền đi xe là 20 tệ, thì tiền đi xe trong thế giới quái đàm chỉnh có 4 tệ. Đương nhiên đây là giá cả ban ngày, buổi tối thì lại khác.

Đối với những điều tra viên bình thường không có nhiều tiền mà nói, dùng tiền lẻ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng đối với điều tra viên đã trải qua rất nhiều quái đàm như chị Đường mà nói, dùng tiền lớn sẽ thuận tiện hơn, đây chính là nguyên nhân chính cô muốn trao đổi với cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment